Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 233: Định nghĩa công đức



Láng giềng nhíu mày.

“Mọi người xem, bà Tôn này có cần như vậy không? Đâu phải nhà bọn họ nghèo tới mức không có gì ăn, rõ ràng là điều kiện cũng không tệ lắm, ăn no mặc ấm không thành vấn đề, cần gì phải làm như vậy.”

“Bà cụ sống khổ quen rồi, tương đối tiết kiệm.”

“Đây đâu phải tiết kiệm. Bà nghe xem, sợ là lại đánh con đánh cháu rồi. Theo tôi thấy, Tôn Hạo nhà bọn họ cũng chẳng phải thứ gì tốt. Trước đây khi cuộc sống nhà bọn họ gian nan vất vả, Chu Phương đã theo bọn họ cùng nhau chịu đựng. Bây giờ Tôn Hạo có tiền đồ rồi, cuộc sống khá lên, lại ghét bỏ Chu Phương hoa tàn ít bướm, nói Chu Phương vô cụng, không sinh cho cậu ta đứa con trai nối dõi tông đường, ồn ào đòi ly hôn. Chu Phương không đồng ý, cậu ta dứt khoát ở bên ngoài với người phụ nữ khác, không thèm về nhà.”

Người nọ bĩu môi: “Bà nghĩ bà cụ tiết kiệm thật à? Rõ ràng là bắt nạt Chu Phương, khiến Chu Phương biết khó mà lui, chủ động ly hôn thôi. Người xưa đều nói, không được ruồng bỏ người vợ Tào Khang, vậy mà nhà bọn họ cũng làm ra được.”

“Nhỏ giọng chút. Bà Tôn là người nào, vô lý cũng có thể cãi thắng người khác ba phần. Nếu để bà ta nghe thấy những lời bà nói, chắc chắn sẽ liều mạng với bà. Bà ta đã lớn tuổi như vậy rồi, đến lúc đó bà định đánh trả hay không? Nếu đánh trả, bà ta xảy ra chuyện gì, bà gánh nổi sao? Không đánh lại, chẳng lẽ cam tâm để bà ta đánh? Được rồi, dù sao cũng là chuyện nhà người khác, chúng ta về nhà đi.”

Tiếng nghị luận xa dần.

Cố Nam Sóc nghe xong liên tục nhíu mày, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Thời đại đang thay đổi, rất nhiều người phụ nữ đã sinh ra ý thức về nữ quyền, cuộc sống càng ngày càng tốt. Nhưng vẫn có số ít đi ngược với hoàn cảnh chung. Nếu muốn phái nữ đứng lên hoàn toàn, thứ nhất phải thay đổi tư tưởng, thứ hai chính là sự nghiệp. Điều kiện kinh tế quyết định địa vị trong gia đình. Nếu mỗi người phụ nữ đều có công ăn việc làm, trở thành trụ cột kinh tế trong gia đình, nhà chồng còn dám làm xằng bậy như vậy sao?

Dọn xong món đồ cuối cùng lên xe vận tại, Cố Nam Sóc kéo tay Lương Chấn Bang, nói: “Lần trước tôi nói với anh, bảo anh tuyển thêm một nhóm người để huấn luyện tập thể, anh đã đăng tin tuyển người chưa?”

“Vẫn chưa, tôi đang định đăng tin đây.”

“Vậy cho thêm một điều kiện, chỉ nhận con gái.”

“Hả?” Lương Chấn Bang sửng sốt một lát, sau đó nhíu mày: “Trước đây khi xây thêm nhà xưởng, lúc tuyển người cậu cũng nói, với điều kiện ngang nhau ưu tiên tuyển phái nữ, đã có không ít người phê bình kín đáo rồi. Bây giờ lại nhận toàn con gái, không thích hợp lắm nhỉ?”

“Nhà xưởng của tôi, tôi muốn tuyển ai, muốn đưa ra điều kiện thế nào là quyền tự do của tôi, có gì không thích hợp? Hơn nữa, tôi tuyển nhóm người này không để bọn họ làm việc ở nhà xưởng, mà đưa ra ngoài. Công việc bọn họ phải làm là giao tiếp với trẻ con, phục vụ trẻ con. Đàn ông biết trông trẻ con sao? Đàn ông có đủ kiên nhẫn sao? Không phải hoàn toàn không có người đàn ông nào làm được, nhưng trong một trăm người có mấy người? Hơn nữa phụ nữ thường dịu dàng hơn, cũng dễ làm thân với trẻ con hơn.”

“Được rồi!”

Cố Nam Sóc quay đầu lại nhìn về phía nhà họ Tôn. Chuyện nhà người khác, hắn không có lập trường, cũng không có tư cách nhúng tay vào. Đối với niên đại này mà nói, việc hắn có thể làm cũng chỉ có những việc này. Ánh mắt hắn dần dần hạ xuống, dịch về phía hạt châu trên cổ tay.

Mấy tháng qua, thi thoảng hạt châu lại nóng lên, phát ra ánh sáng nhạt nhòa. Hắn mơ hồ đoán được vài phần nguyên nhân tại sao. Qua mấy ngày nay thử thăm dò làm vài việc thiện nhỏ, hắn phát hiện ra chỉ có bản thân cảm nhận được thay đổi khác thường này của hạt châu, khả năng là vì hạt châu dùng m.á.u của hắn để phá giải phong ấn, có tâm linh tương thông với hắn.

Đồng thời, hắn cũng sờ soạng ra được định nghĩa về công đức rồi.

Cho người khác đồ ăn khi bọn họ đói khát, cho quần áo khi bọn họ rét lạnh, thậm chí khi đối phương gặp phải nguy hiểm, vươn tay cứu trợ, tất cả đều là công đức sao? Đương nhiên là phải rồi. Nhưng không chỉ giới hạn trong mấy việc này. Một câu nói, một hành động nho nhỏ, khiến người khác hiểu ra, sinh ra giác ngộ, hoặc là thay đổi quyết định của đối phương, khiến đối phương có thêm động lực… Vân vân. Chỉ cần là hành động sinh ra được kết quả mang tính tích cực, lạc quan hướng về phía trước, đều được tính là công đức.

Có lẽ năng lượng công đức rất nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại, góp gió thành bão. Trước đây, sở dĩ trong hạt châu Thái Cực có thể có năng lượng khổng lồ như vậy, không phải cũng dựa vào nhiều thế hệ tổ tiên của hắn tích cóp từng chút mà thành sao?

Tổ tiên có thể. Hắn cũng có thể.

Cố Nam Sóc vuốt ve hạt châu, trong lòng tính toán, trước mắt nhìn thừ số lần và tần suất hạt châu phát sinh dị thường, chắc hẳn bước cờ đầu tiên hắn chuẩn bị từ năm trước đã thành công rồi.

Nếu kết quả không tồi, thêm vài ngày nữa sẽ có tin tức. Đến lúc đó, tất nhiên Nam Lân sẽ có thể tiến thêm một bước.

Từ đầu tới cuối hắn đều cho rằng, chỉ khi bản thân trở nên càng lớn mạnh, mới có thể có năng lực đi giúp đỡ càng nhiều người.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.