Vốn dĩ làm ăn buôn bán đều dựa vào bản lĩnh của bản thân. Cố Nam Sóc không chơi mưu hèn kế bẩn nào, lời này nói ra có hơi quá đáng. Nhưng Cố Nam Sóc không phản bác, bởi hắn biết rõ, phản bác cũng vô dụng. Cướp tiền tài của người ta, như g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ. Đây mới là vấn đề mấu chốt.
“Điểm này do tôi suy xét chưa được chu toàn, tôi tự phạt một ly!” Cố Nam Sóc bưng chén rượu lên, uống một ngụm.
Hắn biết đây không phải lỗi của hắn, nhưng thế giới của người trưởng thành, không đơn giản chỉ là đúng hay sai. Hắn mở xưởng ra để kiếm tiền, không hề muốn đắc tội c.h.ế.t với mấy người này, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ ép bọn họ không thể tiếp tục làm ăn.
“Tôi có đề nghị này, nếu mọi người đều muốn có một thị trường tốt đẹp. Vậy thì xin các vị điều chỉnh lại giá cả trong xưởng một chút, nhất trí với giá bán của Nam Lân chúng tôi. Nam Lân cũng sẽ từ bỏ chính sách mua kèm. Đồng thời nếu Nam Lân có món đồ chơi mới nào sắp đưa ra thị trường, sẽ báo trước cho các vị một tiếng, hơn nữa còn đưa bản thiết kế cho các vị. Nếu các vị gặp phải khó khăn trong khâu chế tác, Nam Lân cũng có thể giúp đỡ, để đồ chơi của các xưởng đều thống nhất với nhau về giá thành và chất lượng khi đưa ra thị trường.”
Mọi người:???!!!
Bánh ngon từ trên trời rơi xuống sao? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
Lý Thủ Nghĩa hỏi: “Ông chủ Cố nhường lợi như vậy, chắc là vẫn còn điều kiện khác nhỉ?”
“Đương nhiên rồi. Nam Lân chúng tôi cung cấp thiết kế và cố vấn kỹ thuật, mỗi năm mọi người phải chi trả cho Nam Lân một vạn đồng tiền chi phí.”
Quả nhiên, trên đời không có cơm trưa miễn phí.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc, anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh.
Một vạn đồng, không phải con số nhỏ.
Cố Nam Sóc buông chén rượu: “Mọi người đều từng phỏng chế đồ chơi của chugns tôi, đều biết rõ phí tổn là bao nhiêu, mấy tháng gần đây, những món đồ chơi đó bán thế nào, trong lòng mọi người cũng hiểu rõ. Với tình hình trước mắt, phương án tôi đưa ra mỗi năm ít nhất có thể tăng thêm cho các vị vài vạn tiền lợi nhuận, mà các vị, mỗi năm chỉ cần chi trả một vạn. Không đáng sao?”
Ông chủ Vương nhíu mày: “Lời này cũng không thể nói như vậy được. Hiện tại mấy món đồ chơi đó bán chạy, người buôn đều muốn cướp, là vì chỉ có một mình Nam Lân cậu bán ra, cũng không đủ cầu. Nếu mấy nhà chúng tôi đều bán, vậy thì chưa chắc đâu.”
Ông ta liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc một cái: “Ông chủ Cố đang buôn bán độc quyền vì sao phải nhường lợi ích cho chúng tôi? Nếu thật sự giống như lời cậu nói, có thể giúp chúng tôi mỗi nam kiếm thêm được vài vạn, vậy cậu tự kiếm vài vạn này không phải tốt hơn sao? Đổi vài vạn lấy một vạn, không phải chuyện người làm ăn có thể làm ra được.”
Cố Nam Sóc lấy một tập tài liệu từ tay Lương Chấn Bang, phát cho mỗi người một phần.
“Đây là báo cáo thị trường tôi bỏ ra thời gian hai tháng để thu thập điều tra được. Mọi người cũng biết rồi đấy, sau khi cải cách mở ra, kinh tế trong nước phát triển mạnh mẽ, Bằng Thành chúng ta lại ở gần Cảng Thành, chiếm được ưu thế về vị trí địa lý, còn là đặc khu kinh tế, mấy năm nay thay đổi vô cùng lớn. Đừng nói mỗi năm một vẻ, nói là mỗi tháng một vẻ cũng không quá đáng.”
“Tuy rằng những nơi khác không theo kịp chúng ta, nhưng đều đang cải cách. Chính phủ cổ vũ hộ cá thể, cổ vũ tư nhân mở xưởng. Nhiều người đầu tư, công ăn việc làm cũng tăng lên đáng kể. Trước kia người dân chỉ có thể trông cậy vào đồng ruộng, dựa vào chút lương thực đó sống qua ngày. Bây giờ bọn họ có thể ra ngoài làm thuê cho người khác, người có năng lực còn có thể làm ông chủ. Mức sống của người dân tăng lên trên diện rộng, trong tay có tiền dư dả, ngoài ăn no mặc ấm ra, còn có thể mua thêm những thứ khác.”
“Cộng với chính sách kế hoạch hóa gia đình nhà nước đưa ra, mỗi cặp vợ chồng chỉ có thể sinh một thai. Đứa trẻ sinh ra tất nhiên sẽ là bảo bối của cả nhà rồi, bọn trẻ đòi thứ gì, nào có chuyện cha mẹ không đồng ý. Bởi vậy, hiện giờ thị trường đồ chơi còn rất lớn.”
Cố Nam Sóc gõ gõ vào tư liệu: “Trước mắt, Nam Lân mới chỉ cung ứng hàng hóa cho tám trung tâm bách hóa, hai mươi bảy cung tiêu xã, và hơn năm mươi sạp hàng hộ cá thể mở ra. Mọi người cảm thấy tỉnh Quảng Đông chúng ta và Tỉnh Lâm Xuyên, Lâm Tương láng giềng cộng lại, chỉ có bằng đó điểm tiêu thụ sao?”
Ánh mắt mọi người sáng lên, tất nhiên là không rồi. Riêng tỉnh Quảng Đông bọn họ thôi đã không chỉ tám trung tâm bách hóa, càng khỏi nói tới, các huyện các thị trấn đều có Cung Tiêu Xã. Cửa hàng tư nhân lại càng nhiều hơn…
Cố Nam Sóc nói tiếp: “Miếng bánh thị trường vẫn còn rất lớn. Hiện tại quy mô của Nam Lân quá nhỏ, chỉ có hai dây truyền sản xuất. Đừng nói cung ứng cả nước, dù muốn phủ kín phía nam cũng không thể. Mà ngoài phía nam ra, thị trường phía bắc còn lớn hơn. Cho nên các vị hoàn toàn không cần lo lắng mọi người cùng nhau sản xuất sẽ dẫn tới cung vượt quá cầu, dẫn tới không bán nổi hàng. Tôi đã thử tính toán nghiêm túc, dựa theo quy mô của các nhà xưởng hiện có bây giờ, có thêm ba nhà nữa cũng không thành vấn đề.”
Mọi người hít sâu một hơi, nếu là như thế, vậy thì trước kia bọn họ chơi trò chiến lược giá cả làm gì? Cứ bán theo giá của Nam Lân đưa ra không phải tốt hơn sao?