Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 220: Chuyện nhà Lý Thủ Nghĩa (3)



“Chúng ta ly hôn đi!”

Bà Lưu sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Ông nói cái gì? Ông muốn ly hôn với tôi?”

Bọn họ là vợ chồng hơn hai mươi năm, đã trải qua bao nhiêu sóng gió. Dù là mười năm gặp nạn kia vẫn không tách nhau ra. Nhưng hôm nay, cuộc sống càng ngày càng tốt lên, Lý Thủ Nghĩa lại muốn ly hôn!

“Lý Thủ Nghĩa, ông là đồ không có lương tâm! Trước đây khi nhà ông bị hạ phóng, bị phê đấu, bao nhiêu người khuyên tôi ly hôn ông, đoạt tuyệt quan hệ với ông, tôi đều không nghe, vẫn đi theo ông chịu khổ chịu nhọc, không rời không bỏ! Bây giờ ông phát đạt rồi lại muốn ly hôn tôi? Ông không phải người!”

Lý Thủ Nghĩa có chút rung động trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó đã hạ quyết tâm: “Trước đây sau khi bán xưởng, trả nợ xong cho con trai vẫn còn thừa bảy vạn. Nhà xưởng mới xây đều dùng máy móc cũ, không tốn nhiều tiền lắm, những thứ khác có thể tiết kiệm được tôi đều tiết kiệm. Bây giờ trong nhà vẫn còn thừa một vạn. Sau khi ly hôn, nhà xưởng về tôi, một vạn kia tôi cho bà hết. Bà cầm số tiền này, tự mình làm ăn buôn bán nhỏ cũng được, đi cứu Lưu Đại Đệ cũng được, tôi đều không quan tâm.”

Lưu Thiến đang định tiếp tục mắng Lý Thủ Nghĩa, nghe thấy thế lập tức ngậm miệng lại, sau khi giãy giụa một lúc lâu, bà ta mới nói: “Trong tay mẹ ông vẫn còn một bộ trang sức bằng vàng.”

Lý Thủ Nghĩa sửng sốt, trong lòng cười tự giễu. Khi nói ra những lời này, ông ta còn nghĩ có lẽ bà Lưu sẽ tỉnh ngộ, sẽ thay đổi ý định. Nào ngờ vừa nghe thấy có tiền có thể cứu Lưu Đại Đệ, thái độ của bà ta lại thay đổi nhanh như vậy. Cuối cùng ông ta chỉ có thể thất vọng.

“Trang sức là do cha tôi để lại cho mẹ tôi, không thể cho bà.”

Lưu Thiến không vui: “Nhà xưởng kia của ông đáng giá vài vạn, chỉ cho tôi có một vạn, không công bằng.”

“Muốn công bằng sao? Mấy năm nay tôi bỏ ra khong ít tiền chùi đ.í.t cho em trai bà, sao không tính?”

Thấy Lưu Thiến há mồm, Lý Thủ Nghĩa cướp cơ hội mở miệng trước. Ông ta nói tiếp: “Trong mấy năm nhà tôi bị hạ phóng, đúng là bà đi theo tôi đã phải chịu khổ không ít. Tôi nhớ rõ phần tình cảm này. Nhưng thời trẻ nhà họ Lưu bà gặp khó khăn, nhà họ Lý tôi cũng ra tay giúp đỡ, nếu không cha mẹ bà đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Nếu bà thật sự muốn tính toán, tôi cũng không ngại tính rõ ràng.”

Lưu Thiến cứng họng, tổ tông hai nhà Lưu Lý là thế giao, qua lại với nhau nhiều đời. Trong thời điểm chiến loại, đúng là nhà họ Lý đã bảo vệ nhà họ Lưu, trong thời điểm thiên tai, nhà họ Lý còn nuôi nhà họ Lưu ba năm…

Bà ta há miệng thở dốc, nhất thời không biết nên nói gì.

Lý Thủ Nghĩa liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Nếu bà vẫn khó chịu, bà lấy xưởng, tôi lấy một vạn đồng. Cùng lắm thì tôi bắt đầu lại từ con số không, làm dân buôn, mở cửa hàng nhỏ, cố gắng tích cóp thêm vài năm rồi lại mở xưởng.”

Lưu Thiến nghẹn lời. Bà ta không biết kinh doanh, lấy nhà xưởng thì có ích lợi gì? Thật ra bán ra ngoài vẫn được, nhưng máy móc trong xưởng đều rất cũ, khi Lý Thủ Nghĩa mua về còn có chút giá trị, bây giờ bán đi, tương đương đã qua thêm một đời chủ, sẽ không được giá như trước đó.

Lưu Thiến nghĩ một lát: “Tôi lấy một vạn đồng!”

Lý Thủ Nghĩa gật đầu: “Sau này mỗi tháng tôi sẽ cho bà năm mươi đồng tiền sinh hoạt phí, bà đi mở tài khoản ngân hàng đi, đến lúc đó tôi sẽ gửi tiền cho bà đúng hạn.”

Hiện giờ tiền lương bình quân của công nhân viên chức ở Bằng Thành này vẫn chưa tới năm mươi đồng đã đủ nuôi sống cả gia đình rồi. Một mình Lưu Thiến tiêu năm mươi đồng, đủ để bà ta có cuộc sống thoải mái dễ chịu, ăn ngon uống tốt, còn dư tiền đi đánh bài tìm việc vui.

Không phải Lý Thủ Nghĩa không muốn cho bà ta nhiều hơn, mà ông ta sợ Lưu Thiến không giữ được. Năm mươi đồng, có thể duy trì cuộc sống thoải mái cho Lưu Thiến, cũng không khiến người ta quá chú ý, dẫn kẻ xấu tới.

Cứ như vậy đi.

Vợ chồng hơn hai mươi năm, đi tới bước này, ông ta cũng thật sự mệt mỏi rồi.

***

Xưởng đồ chơi Nam Lân.

Lương Chấn Bang đưa lại bản thiết kế cho Cố Nam Sóc: “Trước đây công an giữ chúng nó lại làm chứng cứ, bây giờ vụ án đã kết thúc, hôm nay công an liên hệ với tôi, bảo tôi qua lấy về.”

Cố Nam Sóc không hề ngước mắt lên: “Ném đi!”

“Gì? Ném…… Ném?”

“Đúng! Xé nát rồi ném đi!”

“Nhưng đây đều là ý tưởng của cậu, do cậu thiết kế, là tâm huyết của cậu mà?”

Cố Nam Sóc cười khúc khích: “Tuy rằng anh không biết cách để tạo ra một món đồ chơi mới, nhưng mấy tháng nay anh đi theo bộ phận nghiên cứu học hỏi, ít nhiều cũng biết chút da lông rồi, anh nhìn kỹ mấy bản thiết kế này của tôi đi. Xét từ bề ngoài, hay phương diện công năng, tất cả đều rất tuyệt vời, rất bắt mắt. Nhưng anh cảm thấy với điều kiện hiện giờ, chúng ta có thể chế tạo ra được hay không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.