Kỹ sư Nghiêm gật đầu, cởi bỏ áo khoác, móc ra một chiếc máy ghi âm từ bên trong.
Cố Nam Sóc ấn nút phát lại, máy ghi âm lập tức phát ra giọng nói của kỹ sư Nghiêm từ khi bước vào phòng làm việc của Liêu Phong, có thể nghe được toàn bộ quá trình.
Sau một lần sử dụng máy ghi âm chỗ Thôi Hoành Chí, Cố Nam Sóc phát hiện ra thứ này dùng tốt không ngờ. Tuy rằng không gọn nhẹ tinh xảo như bút ghi âm đời sau, nhưng người trong niên đại này không hiểu biết về mấy thứ như vậy, tất nhiên khi nói chuyện sẽ không đề phòng gì.
Chuyện diễn ra thuận lợi bất ngờ, giúp hắn tiết kiệm được không ít công sức.
“Được rồi! Đã có thể tới đồn Công An.”
Kỹ sư Nghiêm xoa xoa tay, vô cùng do dự: “Thật sự phải tới đồn công an sao? Tôi… Trong này có cả giọng của tôi, tôi còn nói rất nhiều… Công an…. Công an có…”
“Tôi nói rồi, ông là người lại đường biết quay lại, tự mình tới tìm tôi nói rõ mọi chuyện, hơn nữa còn tình nguyện giúp tôi đối chất với Liêu Phong, tự thu thập chứng cứ, cũng sẽ đứng ra làm nhân chứng vạch tôi Liêu Phong. Tôi sẽ nói rõ điểm này với công an, cũng sẽ làm đúng lời hứa xin công an thông cảm cho ông. Có mấy điểm này rồi, ông sẽ không phải ngồi tù, cùng lắm là bị bắt giam lấy lời khai, phê bình giáo dục vài ngày. Xong việc tôi sẽ đưa cho ông số tiền tôi đã hứa. Nếu ông không đi, việc ăn trộm bị chúng tôi bắt tại trận, chắc chắn phải ngồi tù đó.”
Cố Nam Sóc giơ máy ghi âm trong tay lên. Hắn không chỉ ghi âm lại cuộc đối thoại giữa Liêu Phong và kỹ sư Nghiêm, mà cuộc đối thoại ngày đó trong văn phòng giữa bọn họ và kỹ sư Nghiêm cũng được ghi lại, Kỹ sư Nghiêm không còn lựa chọn nào khác.
“Được, tôi đi!”
Đồn công an.
Từ khi công an nhận chức tới nay, đây là ần đầu tiên gặp được tình huống người tới báo án còn tự mang theo chứng cứ, chứng cứ còn là máy ghi âm và một túi tiền. Sau khi nhìn Cố Nam Sóc một lúc lâu, cuối cùng tiểu đội trưởng vẫn không nhịn được, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Sao cậu lại nghĩ tới việc dùng máy ghi âm?”
Cố Nam Sóc khẽ cười: “Ban đầu tôi mua nó về để mở băng từ học tiếng anh. Sau đó thấy nó có thể ghi âm, tôi bèn dùng nó để ghi âm cách đọc tiếng Anh của mình, sau đó nghe lại, có thể so sánh trực quan khẩu âm và ngữ điệu của mình có chỗ nào không đúng. Lần này kỹ sư Nghiêm tới tìm tôi nói rõ mọi chuyện, đột nhiên tôi nghĩ tới thứ này, nghĩ có thể lợi dụng nó để lấy được chứng cứ bắt được Liêu Phong.”
Công an trẻ tuổi nghe xong, hưng phấn nói: “Thứ này tốt thật, nếu chúng ta phá án cũng có thứ này thì tốt rồi.”
Đội trưởng vỗ đầu đối phương một cái: “Nghĩ cái gì thế? Thứ đồ chơi này hơn một ngàn một cái, chúng ta có nhiều kinh phí như vậy sao?”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta lại âm thầm ghi nhớ. Cho dù đắt, không cách nào phổ cập rộng rãi, ít nhất vẫn có thể trang bị cho nhân viên đặc thù nào đó, ví dụ như nằm vùng.
“Có thể nghe được rõ ràng cuộc giao dịch của Liêu Phong và kỹ sư Nghiêm trong đoạn ghi âm, dãy số seri trong đoạn ghi âm cũng trùng khớp với mấy tờ tiền đầu tiên trong túi tiền, có thể bắt người chưa?”
“Có thể! Đương nhiên có thể bắt rồi! Ông chủ Cố, chứng cứ lần này cậu cung cấp xem như đã giúp chúng tôi một ân tình lớn!”
Đội trưởng cười rộ lên, trước đây Liêu Phong làm việc trong Cách Ủy Hội, không ít người bị ông ta vu oan, dựa vào đó để gom tiền. Sau khi thời đại thay đổi, tác phong làm việc của ông ta vẫn không thu liễm. Mấy năm qua, rất nhiều vụ án đều mơ hồ có bút tích của ông ta. Bọn họ đã chú ý từ lâu, chỉ là không có chứng cứ xác thực, không thể cưỡng ép bắt người, chỉ có thể khách khí mời đối phương tới hỏi theo lệ thường. Liêu Phong cũng là người khôn khéo, trả lời không lộ ra chút sơ hở nào, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, đang lo không biết nên trừng trị ông ta thế nào, không ngờ đang buồn ngủ lại có người đưa gối đầu tới.
Đội trưởng lấy lại tinh thần: “Các anh em, cầm vũ khí lên, xin lệnh bắt. Chúng ta đi!”
********
Phi Đằng.
Hà Quân nổi giận đùng đùng chạy từ bên ngoài về: “Anh rể, mất dấu rồi! Ông già kia như có mắt sau lưng vậy, hình như đã biết chúng ta sẽ đi theo ông ta, vừa ra khỏi cửa đã chui vào chỗ đông người rồi, vô cùng khôn khéo. Chưa được bao xa đã cắt đuôi được chúng ta.”
Liêu Phong không thất vọng lắm: “Ông ta phải chuẩn bị tốt rồi mới dám tới gặp tôi chứ. Biết để lại đường lui, chắc chắn cũng đoán được chúng ta sẽ theo đuôi, cũng đã nghĩ ra đối sách từ trước rồi, không có gì bất ngờ cả. Không sao, hòa thượng chạy được, miếu không chạy được. Không phải Lưu Đại Đệ biết nhà bọn họ ở đâu sao? Thứ đồ chơi gì, cũng dám giở trò với tôi. Động thổ trên đầu thái tuế, không muốn sống nữa rồi! Cố Nam Sóc chỉ có một mình, nhất thời chúng ta không tiện ra tay, ông ta trên có già dưới có trẻ, tôi còn không trị được ông ta sao? Hừ!”
“Không tốt! Không tốt!” Lưu Đại Đệ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
Liêu Phong vô cùng không vui: “Cái gì đấy! Không biết gõ cửa à? Tao đã nói bao nhiêu lần rồi! Có phải mày muốn c.h.ế.t không!”
Lần này, Lưu Đại Đệ lại bất chấp sợ hãi: “Anh Liêu! Công an…… Công an tới!”
Cậu ta vừa dứt lời, bảy tám đồng chí công an đã bước vào.
“Liêu Phong, chúng tôi nhận được chứng cứ, chứng minh anh sai người khác đi ăn trộm bản thiết kế của Nam Lân, bây giờ tiến hành bắt giữ anh! Mong anh phối hợp!”