Kỹ sư Vương vào xưởng, quay đầu thấy Tiểu Lôi vẫn ở phòng bảo vệ không đi theo, ông ta nhanh chân đi về phía trước, nhưng lại không tới phòng làm việc của mình, mà đi lòng vòng tới phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Tay ông ta run rẩy cầm sợi dây thép chọc vào ổ khóa, đây cũng là lần đầu tiên ông ta làm ra chuyện này, lại không phải dân chuyên nghiệp, cộng thêm căng thẳng trong lòng, ông ta thử vài lần vẫn chưa thành công. Càng như thế ông ta càng sốt ruột, dù sao ông ta cũng lấy lý do vào xưởng láy món đồ chơi, không tốn quá nhiều thời gian, nếu ở lại quá lâu, bảo vệ sẽ nghi ngờ.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Kỹ sư nghiêm hít sâu một hơi, cẩn thận cảm nhận sợi dây thép trong ổ khóa, tự cổ vũ tinh thần.
Lạch cạch.
Một tiếng động vang lên, ổ khóa mở ra.
Kỹ sư Nghiêm mừng rỡ, đẩy cửa vào phòng, đi thẳng tới bàn làm việc, bật đèn pin lên tìm kiếm, cuối cùng tìm ra được mấy bản thiết kế trong túi văn kiện ở ngăn kéo dưới cùng.
Hai mắt kỹ sư Nghiêm sáng ngời, bỏ bản thiết kế vào trong người, đóng ngăn kéo lại, đang định ra ngoài thì một giọng nói bất thình lình vang lên sau lưng: “Chỉ lấy vậy đã đi rồi?”
Kỹ sư Nghiêm kinh hãi, ngay sau đó đèn đã sáng lên.
Ông ta quay đầu lại, là Cố Nam Sóc và Lương Chấn Bang.
Sao… Sao bọn họ lại ở chỗ này? Xưởng đồ chơi đã đổi tên đổi ông chủ được ba bốn tháng, mọi người đều biết ông chủ mới và phó tổng giám đốc đều không phải người Bằng Thành, không có nhà ở bên này, nhưng bọn họ cũng không ở lại văn phòng, mà thuê nhà bên ngoài.
Nếu không phải vì biết rõ điểm này, sao ông ta dám nhân lúc trời tối qua đây ăn trộm?
Nhưng mà… Sao hôm nay bọn họ đều có mặt thế này?
Vậy thì vừa rồi, có phải lúc ông ta tìm kiếm khắp nơi, bọn họ đứng ngay bên cạnh nhìn ông ta hay không?
Cả người kỹ sư Nghiêm run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Cố Nam Sóc kéo ghế qua, ngồi xuống vị trí tổng giám đốc, giơ tay chỉ vào vị trí đối diện: “Kỹ sư Nghiêm, ngồi đi!”
Kỹ sư Nghiêm nào dám ngồi!
Lương Chấn Bang chậc một tiếng, trực tiếp kéo ông ta tới, ấn ông ta ngồi xuống ghế.
“Kỹ sư Nghiêm, tôi đối xử với ông không tệ lắm nhỉ? Trước kia khi ông làm việc dưới trướng Lý Thủ Nghĩa, tiền lương mỗi tháng là năm mươi lăm đồng. Bây giờ tôi trả ông sáu mươi đồng một tháng, còn chưa bao gồm tiền thưởng sau khi chế tác thành công mỗi món đồ chơi mới. So với mặt bằng chung ở các xưởng đồ chơi khác trong Bằng Thành này, người có năng lực và kinh nghiệm như ông, đều không nhận được đãi ngộ như vậy đâu.”
Cố Nam Sóc rất bình tĩnh, kỹ sư Nghiêm lại không cách nào bình tĩnh nổi. Ông ta há miệng thở dốc: “Tổng giám đốc Cố, tôi… Tôi… Có phải cậu hiểu lầm gì không? Tôi… Tôi chỉ đi nhầm đường thôi.”
“Ha ha! Kỹ sư Nghiêm, khi Lý Thủ Nghĩa vừa mở xưởng ông đã làm việc ở nơi này rồi. Ông ngây người trong xưởng hơn ba năm, còn có thể đi nhầm đường sao? Đừng nói mấy lời không thú vị như vậy.”
Kỹ sư Nghiêm cắn chặt môi. Đương nhiên ông ta biết lời này không đáng tin chút nào, nhưng ông ta vẫn muốn thử một lần.
Bùm, kỹ sư Nghiêm quỳ gối xuống đất: “Tổng giám đốc Cố, cậu tạm tha cho tôi lần này đi. Tôi bị quỷ che mắt, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. Tôi trên còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn có con cháu gào khóc đòi ăn, cả nhà chỉ dựa vào mình tôi, bọn họ không thể không có tôi, tổng giám đốc Cố…”
Cố Nam Sóc xua tay ngắt lời ông ta: “Nếu thật sự để ý tới bọn họ như vậy, ông sẽ không làm ra loại chuyện này. Ông biết nếu tôi báo cảnh sát, ông sẽ thế nào không?”
Sắc mặt kỹ sư Nghiêm trắng như tờ giấy.
“Ít nhất ba năm. Ông cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe không được như thanh niên trai tráng. Điều kiện trong tù không tốt, còn không thiếu chuyện đánh đ.ấ.m bắt nạt, ông vào trong rồi, không biết có mạng ra nổi nơi đó không…”
Giọng kỹ sư Nghiêm run rẩy: “Tổng… Tổng giám đốc Cố! Tôi… Tôi…”
Ông ta run run rẩy rẩy, một lúc lâu sau vẫn không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Cố Nam Sóc nheo mắt lại: “Ông muốn tôi buông tha cho ông?”
Kỹ sư nghiêm gật đầu như giã tỏi: “Chỉ cần tổng giám đốc Cố đồng ý tha cho tôi lần này, cậu chính là cha mẹ tái sinh ra tôi, cậu bảo tôi làm gì tôi đều đồng ý! Tổng giám đốc Cố, tôi thật sự bị quỷ che mắt, cầu xin cậu!”
Ông ta khóc lóc cầu xin, chỉ thiếu dập đầu.
Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên: “Cũng không phải không thể, xem biểu hiện của ông trước đã.”
“Chắc chắn tôi sẽ biểu hiện tốt!”
“Vậy nói xem rốt cuộc chuyện này là thế nào? Ai sai ông tới? Đối phương là ai, đối phương hứa hẹn với ông điều gì?”
Kỹ sư Nghiêm lập tức phản chiến: “Tôi nói! Tôi sẽ khai toàn bộ!”