Nhìn quang cảnh rực rỡ của xưởng đồ chơi Nam Lân hiện giờ, mình lại chỉ có thể lui bước bảo vệ nhà xưởng nhỏ nhoi này, Liêu Phong rất không dễ chịu.
Hà Quân nhỏ giọng hỏi: “Hay là chúng ta cũng tính kế đối phương. Nam Lân hiện giờ đáng giá hơn khi còn trong tay Lý Thủ Nghĩa nhiều, chúng ta không lỗ.”
“Tính kế tính kế! Cậu chỉ biết tính kế! Vậy cậu nói tôi nghe, chúng ta tính kế thế nào? Cậu không xem tư liệu mình điều tra à, nhân vật như Cố Nam Sóc sẽ dễ dàng bị đưa vào tròng sao?”
Hà Quân đáp ngay không chút nghĩ ngợi: “Vậy thì xuống tay từ người nhà đối phương. Không phải anh từng nói, người nào cũng có nhược điểm sao? Không dễ ra tay trên người đối phương, thì ra tay trên người nhà cậu ta.”
Liêu Phong cầm tư liệu trên bàn lên, đập thẳng vào đầu Hà Quân: “Cậu ta là người tỉnh Lâm Xuyên đó! Người nhà cậu ta đều ở tỉnh Lâm Xuyên, cậu định tới Lâm Xuyên tính kế à? Nơi đó là địa bàn của bọn họ, không phải địa bàn của chúng ta! Cậu nghĩ tôi là Ngọc Hoàng Đại Đế chắc, tay tôi có thể vươn dài như vậy sao?”
“Anh rể, anh rể đừng đánh nữa! Em… Không phải nhất thời em chưa nghĩ ra sao? Nếu không thể tính kế, hay là em tìm vài người tới, đi gây phiền toái cho đối phương.”
Nghe thấy thế Liêu Phong càng tức giận, ra tay cũng mạnh hơn vài phần.
“Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng lúc nào cũng đánh đánh g.i.ế.c giết! Bây giờ đang trong thời kỳ quản lý nghiêm, quản lý nghiêm đấy có hiểu không? Chúng ta lén lút giở trò, chỉ cần không bị người ta bắt được nhược điểm, tất cả đều dễ nói. Cậu cầm gậy cầm đuốc đi gây sự lại là chuyện khác. Cậu không sợ bị công an bắt đi cho ăn kẹo đồng à?”
Hà Quân vô cùng buồn bực, đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế: “Thế này không được, thế kia cũng không được. Vậy phải làm sao bây giờ? Trước kia chúng ta uy phong như vậy, đâu giống bây giờ…”
Trước kia? Hai mắt Liêu Phong lóe lên, trước kia ông ta làm việc trong Cách Ủy Hội, Hà Quân là hồng vệ binh, tất nhiên là uy phong rồi, đánh người xét nhà đều là chuyện thường ngày. Dựa vào điểm này, ông ta kiếm được không ít tiền tài. Chỉ là sau đó ông ta đắc tội với người khác, sợ bị trả thù, chỉ có thể tự cắt đuôi cầu sinh, chủ động nhường lại vị trí, rời khỏi Cách Ủy Hội.
Cũng may là có chuyện như vậy, nếu không bây giờ ông ta cũng là một trong số người bị xử lý rồi. Phải biết rằng, người trước đây ông ta đắc tội, cuộc sống bây giờ không hề tốt đâu.
Nghĩ tới chuyện này, Liêu Phong lại thổn thức, đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây mà.
Tình thế thay đổi rồi!
May mà trong tay ông ta còn có chút tiền tài thời trẻ tích cóp được, còn có mấy người anh em tri kỷ đi theo, tự mình làm ăn buôn bán nhỏ, cuộc sống cũng không tệ lắm.
Ông ta dùng chân khẽ đá đá Hà Quân: “Đã đưa mấy món đồ chơi Nam Lân sản xuất cho nhân viên kỹ thuật xưởng chúng ta chưa? Bọn họ nói thế nào?”
“Bọn họ phá hủy mấy cái, sau khi nghiên cứu đều nói không khó, có thể làm.”
“Vậy được rồi! Bảo bọn họ mau chóng sản xuất!”
Liêu Phong hừ mũi một tiếng, không phải Nam Lân dựa vào mấy thứ này kiếm được đầy bồn đầy chén sao? Bọn họ làm được, ông ta cũng làm được, chuyện làm giả làm nhái, quá đơn giản.
Ngày 24 tháng 9.
Cố Nam Sóc tới Cảng Thành một chuyến, thị trường chứng khoán sụp đổ, tiếng khóc rung trời khắp sàn giao dịch, có thể nhìn thấy người nổi điên, người suy sụp, người muốn nhảy lầu ở bất cứ nơi nào.
Cố Nam Sóc không biết điểm thấp nhất nằm ở đâu, khi nào tới, chỉ có thể dựa vào ký ức, chọn cái giá tương đối không tồi, mua vào số lượng lớn đô la Hồng Công. Thời điểm này, khắp nơi đều là người bán, nào thấy có người mua, còn mua số lượng lớn như vậy. Người trong sàn giao dịch đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn hắn,
Cố Nam Sóc không thèm để ý, chỉ dừng lại ở Cảng Thành ba ngày, ngày thứ tư đã quay về Cảng Thành.
Vừa tới gần văn phòng, hắn đã trông thấy Lương Chấn Bang vô cùng lo lắng chạy tới: “Không tốt! Phi Đằng cũng làm ra xe đồ chơi và s.ú.n.g giả, giống chúng ta như đúc, giá cả còn thấp hơn chúng ta ba mao tiền!”
Cố Nam Sóc vô cùng trấn định, không d.a.o động chút nào, chỉ thờ ơ hỏi một câu: “Nhà ai?”
Trong giọng nói không hề mang theo gợn sóng, không hề kinh ngạc cũng không hề tức giận.
“Phi Đằng!”
Nghe thấy câu trả lời này, Cố Nam Sóc mới sửng sốt: “Không ngờ đầu tiên lại là nhà này.”
Lương Chấn Bang kinh ngạc: “Đầu tiên? Cậu đã đoán trước được những nhà khác sẽ học theo chúng ta?”
Hỏi xong anh ta lại nghĩ tới sắp xếp của Cố Nam Sóc trước đó. Tính ra thì, hiện giờ nhóm hàng thứ ba mới bán được một phần ba, chẳng trách Cố Nam Sóc lại nói không cần tiếp tục sản xuất lô thứ tư. Chậc, chính xác thật. Có thể thấy được là đã đoán ra từ trước.