Đợi y tá kiểm tra phòng xong, mọi người tiến vào mộng đẹp, Cố Nam Sóc mới xoay người ngồi dậy. Hắn cởi lắc tay xuống, đặt trước mặt. Trên người hắn có rất nhiều vết bầm tím, nhưng nơi xuất huyết không nhiều lắm, còn đã được bác sĩ băng bó ngừng chảy m.á.u từ lâu, không còn dùng được. Cố Nam Sóc chỉ có thể lấy ra con d.a.o gọt bút chỉ nhỏ đặt trên tủ đầu giường, tự cắt ngón tay mình một cái.
Máu nhỏ thẳng xuống ngay hắc châu, trong khoảnh khắc khi giọt m.á.u rơi xuống, hắc châu lập tức phát ra một tia sáng mỏng manh.
Có tác dụng!
Vậy mà thật sự là kịch bản dùng m.á.u nhận chủ! Cố Nam Sóc vui mừng, tiếp tục nhỏ máu, một giọt, hai giọt, ba giọt…
Mỗi giọt m.á.u rơi xuống, hắc châu lại sáng hơn trước đó hai phần. Nhỏ lên hắc châu xong, hắn lại nhỏ sang bạch châu. Nhưng miệng vết thương quá nhỏ, m.á.u chảy không lâu đã ngừng lại. Bất đắc dĩ Cố Nam Sóc lại phải cắt thêm một vết nữa. Mãi cho đến khi hai hạt châu đều bị bao phủ trong m.á.u tươi, ánh sáng mới phát ra rực rỡ, chiếu rọi cả phòng bệnh sáng như ban ngày.
Cố Nam Sóc không đoán trước được phản ứng sẽ lớn như vậy, hắn vô thức hé cửa ngó ra bên ngoài theo phản xạ. Hành lang vẫn yên tĩnh như ban đầu, y tá trực ban gần đó đang chống cằm ngủ gà ngủ gật.
Khi cánh cửa khép lại, hắn kinh ngạc phát hiện ra, cánh cửa phòng giống như một hàng rào chắn, ngăn cản toàn bộ ánh sáng trong phòng, không cho nó chiếu ra ngoài. Chỉ cách một cánh cửa, hai bên giống như hai thế giới.
Cố Nam Sóc vội vàng đóng cửa lại, hắn đã hiểu. Là do hạt châu cố ý ngăn cách với bên ngoài, bên ngoài nhìn vào sẽ không nhìn ra được dị tượng trong phòng.
Khi hắn quay đầu lại, lúc này hắc châu và bạch châu đã đồng loạt bay lên, lơ lửng giữa không trung rồi. Hai hạt châu bay quanh nhau, quấn lại với nhau, từng vòng lại từng vòng, ánh sáng cũng chợt lóe lên rồi biến mất theo đó. Đột nhiên ánh sáng tăng mạnh, trở nên chói lòa…
Cố Nam Sóc vươn tay ra che mắt theo bản năng, đợi ánh sáng yếu đi, mới chậm rãi mở lại mắt. Lúc này hai hạt châu đã dần dần dung hợp vào nhau, trở thành một hạt châu, một nửa màu đen, một nửa màu trắng. Giữa đen có một chấm trắng, giữa trắng có một chấm đen, chính là hình Thái Cực.
Cố Nam Sóc kinh ngạc cảm thán. Khó trách hắn vẫn luôn cảm thấy tạo hình của hai hạt châu này có chút kỳ quái, nhưng hắn chưa từng liên tưởng tới Đạo giáo, Huyền Môn, bởi vì dù là đời này hay là đời trước, hay là nội dung trong quyển sách kia, tất cả đều nói với hắn, thế giới này là thế giới bình thường, không tồn tại linh khí, không có người tu chân, không tồn tại đạo pháp. Cũng chỉ có vận may của Cố Kiều là không giống bình thường, nhưng cô ta là nữ chính, có bàn tay vàng không phải chuyện đương nhiên sao?
Bởi vậy hắn không hề nghĩ hai hạt châu có thể hợp lại với nhau, còn hợp lại thành hình Thái Cực.
Hạt châu Thái Cực chậm rãi tới gần, xoay tròn quanh người Cố Nam Sóc, cuối cùng dừng lại giữa lông mày hắn. Khi hạt châu dán sát vào mi tâm Cố Nam Sóc, hắn cảm nhận được một dòng khí mát lạnh rót thẳng vào đầu mình, trong khoảnh khắc đó cả người Cố Nam Sóc tiền vào một trạng thái vô cùng huyền diệu, rất nhiền tin tức tán loại chui vào trong óc hắn.
Giây phút ấy, cuối cùng hắn đã hiểu ra vì sao mình lại xuyên tới nơi này; Vì sao hắn cảm thấy mình chính là nguyên chủ, vì sao rất nhiều sở thích thói quen đều giống nhau như đúc; Vì sao ngoài hắn ra còn một người xuyên không khác là Tống Giai, thậm chí vì sao hắn luôn cảm thấy Hồ Dao Hoa có chút kỳ quái.
Bây giờ, tất cả đều đã có câu trả lời.
Quyển sách kia không phải tiểu thuyết gì cả, mà là những việc từng thật sự sảy ra ở đời trước.
Rất nhiều năm về trước, tổ tiên của Liễu Như Ngọc – Mẹ hắn từng cứu một người gần chết. Lúc ấy người kia bị thương nặng, chỉ còn lại một hơi. Tổ tiên là thầy thuốc, đã mang đối phương về nhà cẩn thận chăm sóc, dốc hết gia tài mua về rất nhiều dược liệu tốt, giúp đối phương dần dần khôi phục lại. Sau khi vết thương được chữa khỏi, người kia có chuyện quan trọng vội vàng rời đi, vốn dĩ định chờ sau khi giải quyết xong việc của mình sẽ quay lại báo ơn, đền bù cho số tiền tài tổ tiên đã bỏ ra để cứu hắn…
Nào ngờ đợi đối phương quay trở lại, gia trạch tổ tiên đã hóa thành biển lửa. hung thủ chính là kẻ thù của đối phương. Sở dĩ tổ tiên gặp phải kiếp nạn này, đều vì cứu người không nên cứu.
Đối phương vô cùng tự trách, vô cùng hối hận, nhưng đã không thay đổi được gì. Điều may mắn chính là, sau khi lửa tắt, đối phương định nhặt xác cho tổ tiên thì phát hiện ra con trai con dâu và cháu trai ân nhân đang trốn dưới hầm, tránh thoát được kiếp nạn.
Người kia vô cùng vui sướng, sau khi cứu ba người ra, đã giúp ba người thay hình đổi dạng, tạo hộ tịch mới, rời khỏi nơi này, còn cho ba người rất nhiều tiền tài, đảm bảo cho cuộc sống sau này của bọn họ. Người kia không ở lại lâu, vì kẻ thù của hắn chưa chết, hắn sợ lại mang tới nguy hiểm cho gia đình ân nhân. Vì thế sau khi xác định gia đình ân nhân đã an toàn, hắn lại ra đi. Trước khi ra đi, hắn để lại cho con trai ân nhân một chiếc lắc tay, chính là hai hạt châu Thái Cực này.
Ngoài ra hắn còn để lại lời nói, nếu sau này gặp nạn thì hợp nhất hai hạt châu, có thể bảo toàn được tính mạng. Cũng nhấn mạnh bọn họ phải làm nhiều việc thiện, nếu làm nhiều việc ác, hạt châu cũng không bảo vệ được bọn họ, mà nó sẽ vỡ vụn từng tầng.