Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 136: Nam chính Nguyên Ứng



Hốc mắt Nguyên Ứng đỏ bừng lên: “Đây là di vật duy nhất mẹ tôi để lại cho tôi! Tôi chỉ có một kỷ vật như vậy! Tôi không cho, c.h.ế.t cũng không cho! Các cậu sợ cái gì, cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng! Bọn chúng có bốn người, chúng ta có ba người…”

Nói tới đây, mắt cậu ta nhìn về phía Cố Nam Sóc: “Cộng thêm anh ta nữa, chúng ta cũng bốn người rồi. Bốn đấu bốn, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu. Chúng ta đều từng học qua mấy chiêu đó.”

Nguyên Ứng? Cố Nam Sóc sửng sốt. Đây đúng là tên của nam chính.

Hắn nhìn về phía hai thiếu niên khác, trong sách từng nhắc tới, năm đó người gặp nạn ngoài Nguyên Ứng ra, còn có hai người bạn cùng lớn lên bên cậu ta, đáng tiếc chỉ có mình Nguyên Ứng sống sót.

Cậu thiếu niên áo trắng nóng ruột như lửa đốt: “Chúng ta đâu phải anh Tân, cũng chưa từng vào quân doanh, chỉ theo chú Ngụy học vài chiêu võ mèo cào thì có tác dụng gì? Bọn chúng đều là kẻ không sợ chết, dám liều mạng, trong tay còn có vũ khí, chúng ta có gì? Nguyên Ứng, đừng cậy mạnh!”

Khi bọn họ nói chuyện, lão Nhị, lão Tam đã bắt được Nguyên Ứng. Nguyên Ứng giãy giụa đánh trả, nhưng chưa kiên trì nổi năm chiêu đã bị đ.ấ.m một quả giữa mặt, dây chuyền ngọc thạch cũng bị cướp mất.

Nguyên Ứng giống như nổi điên muốn xông tới cướp về, lại bị thiếu niên áo trắng ôm chặt, vừa ôm vừa không quên gọi cậu thiếu niên còn lại tới: “Tần Ngạn, mau tới giúp đỡ.”

Tần Ngạn nhỏ hơn bọn họ vài tuổi, bị dọa hơi choáng váng rồi, nghe thấy lời này, lập tức vâng vâng dạ dạ chạy tới ôm lấy Nguyên Ứng.

Nguyên Ứng chửi ầm lên: “Hứa Quang Lâm, cậu là thằng nhát chết, buông tôi ra!”

Hứa Quang Lâm bị cậu ta đánh vài quả, vẫn cùng Tần Ngạn ôm chặt lấy cậu ta không buông tay như cũ.

Nhưng mà Nguyên Ứng lại không hiểu nỗi khổ tâm của Hứa Quang Lâm chút nào, bị giữ chặt người vẫn không ngừng nhấc chân đá về phía trước, miệng còn kêu gào: “Chúng mày mau trả lại ngọc trụy cho tao! Tao nói cho chúng mày biết, cha tao là đoàn trưởng, ông nội tao là tư lệnh, chúng mày dám cướp bóc trên người tao chính là động thổ trên đầu thái tuế, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu. Cho dù chúng mày thoát được hôm nay, cũng không thoát được ngày mai, sớm muộn gì chúng mày cũng sẽ bị bắt cả đám, tất cả đều bị ăn đạn đồng!”

Lão Nhị, lão Tam cười ha hả: “Đoàn trưởng? Tư lệnh? Ha ha ha, đúng là buồn cười thật! Nếu mày có bối cảnh như vậy, thì mày tới huyện thành nhỏ bé chim không thèm ỉa này làm gì? Hù dọa ai đó? Thằng nhóc thối ngứa da không biết trời cao đất rộng này, hôm nay để ông đây cho mày biết thế nào là lễ độ!”

Hai người kia kéo Nguyên Ứng qua một bên, lại một trận đòn nữa ập xuống.

“Không buông tha chúng tao? Để ông đây cho mày xem là ai không buông tha ai!”

Hứa Quang Lâm vừa phải che chở Nguyên Ứng, vừa phải che chở Tần Ngạn, kết quả người bị thương nhiều nhất lại là cậu ta.

“Thằng Hai, thằng Ba, dừng tay!”

Trận đòn dừng lại. Hứa Quang Lâm cắn răng đứng dậy: “Đồ đáng giá đều đã cho các anh rồi, có thể để chúng tôi đi được chưa?”

Đám bắt cóc không nói gì.

Lão Tứ thấy sắc mặt lão Đại không thích hợp, nhíu mày hỏi: “Đại ca, làm sao vậy?”

Lão Đại không trả lời, sắc mặt ngưng trọng.

Anh ta đi tới trước mặt Nguyên Ứng, hỏi: “Cha mày là đoàn trưởng, ông nội là tư lệnh?”

Nguyên Ứng hừ một tiếng: “Đương nhiên!”

Hứa Quang Lâm nghe thấy thế lập tức đau đầu. Cậu đã nhìn ra được sắc mặt lão Đại không đúng, muốn ngăn cản Nguyên Ứng, nhưng đã không kịp.

Lão Nhị cười nhạo: “Lão Đại, không phải anh tin thật chứ?”

Lão Đại chỉ vào đống đồ vừa lục soát được: “Bọn họ đi dạo vài cửa hàng liên tiếp, vung tay vô cùng hào phòng, hơn nữa chúng mày xem đống đồ lục soát được đi, đồng hồ, bút máy… Có thứ nào không phải hàng hiệu hay không? Còn cả máy ghi âm tùy thân này nữa, là hàng nhập khẩu đấy, càng khỏi nói tới ngọc Tì Hưu, và một chuỗi vòng gỗ kia.”

“Chúng mày cũng biết tổ tiên anh từng làm nghề điêu khắc cho người ta rồi đấy, nhìn cái vòng gỗ kia khả năng là làm từ gỗ tử đàn, còn là phẩm chất thượng đẳng. Nếu đúng sự thật, nó còn đáng giá hơn cả vàng bạc. Còn cái mặt ngọc này nữa… Chúng mày không thấy đồ quý giá trên người bọn họ quá nhiều sao?”

Cố Nam Sóc nghe xong, âm thầm suy đoán. Chắc là ba người kia mua đồ không hề khiêm tốn, để lộ tài vật ra ngoài, đã bị theo dõi từ trước, nên mới xảy ra chuyện hôm nay.

Lão Tam không cho là đúng: “Vậy cũng chỉ là có chút tiền mà thôi. Bây giờ không phải đã cải cách đã mở cửa sao? Kẻ có tiền đâu ít, còn cả đám Hoa kiều ngoại quốc nữa, người nào cũng ra tay hào phóng.”

Lão Đại lườm đối phương một cái, ánh mắt đảo qua người ba cậu thiếu niên, cuối cùng lựa chọn Tần Ngạn đang tỏ ra khiếp đảm nhất, kéo cậu ta tới gần: “Mày nói xem, lời bạn mày vừa nói có phải sự thật hay không?”

Tần Ngạn không biết phải làm sao, muốn quay đầu hỏi ý kiến của Hứa Quang Lâm, nhưng căn bản lão Đại không cho cậu ta cơ hội nhúc nhích, tay bóp chặt cổ cậu ta: “Nói!”

Tần Ngạn chỉ có thể run rẩy trả lời: “Phải!”

“Vậy chúng mày thì sao?”

Nguyên Ứng bĩu môi: “Ba đứa chúng tao cùng lớn lên trong một khu tập thể, chúng mày nói xem!”

Nói cách khác, ba người này tất cả đều là con cháu cán bộ cấp cao. Lão Đại sợ xanh cả mặt, đá vào ván sắt rồi.

Lão Nhị, lão Tam nghe xong, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Nguyên Ứng vẫn đang kêu gào: “Bây giờ biết sợ rồi à? Tao khuyên chúng mày mau chóng thả chúng tao ra, trả lại hết đồ cho chúng tao, có lẽ chúng mày còn có thể c.h.ế.t thống khoái một chút!”

Cố Nam Sóc:...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.