Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 126: Đòi lại hạt châu (4)



Đồng tử trong mắt Cố Kiều chấn động, cha mẹ cô ta? Chuyện này là thế nào?

“Bây giờ hai người đã vào trường học, đang hướng về khu giảng dạy.”

Sao cha mẹ cô ta lại tới trường học lúc này? Cố Kiều ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nam Sóc, là hắn!

Chẳng trách hắn lại nói chắc chắn như thế. Nói mẹ cô ta bảo bảy tám năm trước cô ta nhặt được bạch châu, hóa ra là thế. Không phải Cố Nam Sóc đang lừa cô ta, không phải b.ắ.n tên không đích. Mà là có chuẩn bị trước!

Nếu chỉ là một hạt châu bình thường, dù là di vật của Liễu Như Ngọc, cũng cần làm tới mức này không? Có cần bỏ ra nhiều tâm tư, thiết kế bẫy rập hết vòng này tới vòng khác để cô ta rơi vào không?

Hay là Cố Nam Sóc cũng biết hạt châu có năng lượng? Chẳng lẽ hắn cũng có hệ thống?

“Xin ký chủ yên tâm, căn cứ vào định luật xuất xưởng hệ thống của thế giới văn minh cao độ, hệ thống có tính chất biệt lập, cùng một thế giới độ cao thấp chỉ có một hệ thống tồn tại.”

Cố Kiều nghi hoặc. Nếu là như vậy, vì sao Cố Nam Sóc lại biết điểm huyền bí của hạt châu? Mấy năm qua, cô ta từng kiểm tra hạt châu vô số lần, đến nỗi mỗi chi tiết đều ghi tạc trong lòng, đã thử qua đủ loại biện pháp, chứng minh nó chỉ là hạt châu bình thường, chỉ có hệ thống mới do thám được điểm đặc biệt của nó, cũng chỉ có hệ thống mới thu lấy được năng lượng của nó.

Nếu Cố Nam Sóc không có hệ thống, dù biết hạt châu không đơn giản, nhưng không cách nào thu được năng lượng, lấy cũng có ích lợi gì?

“Kiều Kiều!”

Một tiếng gọi quen thuộc đã kéo Cố Kiều đang trầm tư bừng tỉnh. Cả người Cố Kiều cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lập tức trông thấy mẹ cô ta đang vẫy tay đi về phía bên này.

Cô ta hít sâu một hơi. Không được, bây giờ không phải lúc phân tâm nghĩ những chuyện này, trước mắt quan trọng nhất là cô ta phải làm cách nào để phá giải nguy cơ trước mắt.

Đầu óc Cố Kiều nhanh chóng chuyển động, tự hỏi đối sách. Nhưng phòng học ở ngay lầu hai, chưa đợi cô ta nghĩ ra biện pháp, Cố Đại Phát và Lý Thúy Liên đã tới rồi.

Lý Thúy Liên vô cùng tò mò: “A, có chuyện gì vậy? Sao các bạn học của con đều vây quanh nơi này thế?”

Khó khăn lắm Cố Kiều mới khống chế được biểu cảm trên mặt: “Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây?”

“Không phải có việc sao!” Lý Thúy Liên nhìn về phía Cố Nam Sóc, đưa bánh bao thịt trong tay qua: “Mỳ ở quán kia ngon thật đấy, chúng tôi đã ăn xong rồi. Này, đây là bánh bao thịt ở quầy bên cạnh, cố ý mua cho cậu đó, thấy chúng tôi đủ thành ý chưa? Đừng nói chúng tôi cầm tiền của cậu chỉ biết lo cho bản thân, không để ý tới cậu chút nào nhé!”

Cố Nam Sóc xua tay: “Không cần! Tôn ăn cơm sáng rồi. Hai người cầm đi.”

Lý Thúy Liên vui mừng rạo rực thu lại.

Ánh mắt Cố Nam Sóc trở nên thâm thúy. Hắn đã nghĩ từ trước, nếu Cố Kiều không muốn trả lại bạch châu, sẽ phản ứng thế nào rồi. Đơn giản chỉ có vài khả năng. Mà bất cứ khả năng nào, hắn đều có thể phá hỏng.

Cố Đại Phát và Lý Thúy Liên tới đây cùng hắn. Khi gần tới nơi, Cố Nam Sóc cố ý nhắc tới tiệm mỳ cách trường học không xa, khen không dứt miệng, nói cũng sắp tới buổi trưa rồi, nếu đã mời bọn họ tới đây, nào có đạo lý để bọn họ đói bụng, rồi cho bọn họ năm đồng, bảo bọn họ tự đi ăn.

Hắn làm thế vì mê hoặc Cố Kiều, khiến đối phương lầm tưởng hắn chỉ tới một mình, sau đó vào thời khắc mấu chốt giáng cho cô ta một đòn trí mạng.

Âm sắc của Cố Kiều đã có chút thay đổi: “Cha, mẹ, hai người tới sao không nói với con một tiếng. Rốt cuộc hai người tới đây có chuyện gì?”

Lý Thúy Liên vỗ đùi: “Đúng rồi, nói chuyện chính trước đã! Không phải bảy tám năm trước con nhặt được một hạt châu màu trắng, cảm thấy đẹp vẫn luôn mang theo bên người sao? Hôm nay chúng ta mới biết hạt châu đó là do bà trẻ con bị mất, con mau trả lại cho chú họ Nam Sóc của con đi!”

Sắc mặt Cố Kiều trắng bệch: “Mẹ, mẹ… Hạt châu nào? Hạt châu con mang trên người không phải là mẹ cho con sao? Mẹ còn nói nó là di vật của ông bà ngoại!”

Lý Thúy Liên hoàn toàn không nhận ra được ý tứ Cố Kiều muốn truyền đạt qua ánh mắt, bà ta không hiểu ra sao: “Mẹ cho con hạt châu khi nào? Sao có thể là di vật của ông bà ngoại con được? Nếu ông bà ngoại con có để lại di vật, cũng sẽ cho cậu con, nào đến lượt mẹ!”

Nghe thấy câu ấy cả người Cố Kiều lung lay, nhưng chỉ trong nháy mắt đã ổn định lại. Không được rối loạn, không được rối loạn, nhất định không được rối loạn.

Cố Đại Phát có chút sốt ruột: “Con mau trả lại cho chú con đi! Chú Nam Sóc của con nói, chỉ cần chúng ta trả lại đồ, chú ấy sẽ cho chúng ta một trăm đồng tiền báo đáp. Đúng không Nam Sóc?”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Đúng! Tôi chỉ muốn lấy lại di vật của mẹ mình. Nếu ba người đồng ý trả lại, tôi có thể lập tức đưa một trăm đồng cho ba người, chắc chắn không nuốt lời.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.