Trên vai truyền đến nhói nhói, là Châu Dung cắn đi lên.
Nàng bị Châu Dung ôm, nàng ấy dùng một cái chân tách mở hai chân nàng ra, nàng ngồi lên đùi Châu Dung, chóp mũi cơ hồ chạm phải giao sa từ bình phong.
"Ngươi muốn làm gì?" Giọng của Bạch Mạn run lẩy bẩy.
"Giúp ngươi." Châu Dung tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, ngón tay thon dài của nàng ấy cọ xát trên môi nàng.
Hai tay Bạch Mạn vòng qua sau lưng cố gắng cản trở vòng eo mảnh mai của Châu Dung. Châu Dung thở dài một tiếng, chân dưới run lên, Bạch Mạn trực tiếp ngã về phía sau trong vòng tay nàng.
"Ngươi rất muốn, để ta giúp ngươi." Châu Dung để lại một vết răng trên vai Bạch Mạn, nhẹ nhàng cắn vào cổ nàng, đặt tay lên eo nàng, nâng nàng lên xuống trên đùi của mình. Tất cả động tác đều ẩn bên trong cái bóng ưu nhã bên trên bình phong.
"Buông lỏng đi, kỹ thuật của ta rất tốt."
Bạch Mạn lắc lư trên đùi Châu Dung, mặt đỏ bừng, phản ứng trên cơ thể rất rõ ràng.
Châu Dung tăng thêm lực đạo cắn vào cổ nàng, sau đó cúi xuống cắn vào xương quai xanh của nàng. Cảm giác nhói nhói cùng thân dưới lạ lẫm mê muội hoà quyện cùng nhau, thân thể đang say ngủ của Bạch Mạn dường như được đánh thức.
Một giây sau, Châu Dung dùng một tay nâng Bạch Mạn lên, cởi váy nàng ra.
Châu Dung cởi áo trong ra, Bạch Mạn rơi vào trên đùi mảnh mai pha lẫn hữu lực của nàng. Da thịt hai người cọ sát lẫn nhau, trong đầu Bạch Mạn mơ mơ hồ hồ, bị một trận hương khí đánh bay lý trí. Chỉ biết là da Châu Dung rất trơn, vuốt ve dường như muốn tan vào trong da nàng.
Thân thể Bạch Mạn căng cứng, hô hấp dồn dập. Châu Dung nắm lấy bờ eo của nàng dùng sức có tiết tấu như một bản nhạc, nhẹ nhàng hôn lên mặt của nàng:
"Tự mình động?"
Ánh mắt Bạch Mạn khó hiểu nhìn bốn vị công tử đang trò chuyện qua tấm rèm mỏng. Một lúc sau, nàng tựa đầu vào vòng tay Châu Dung.
Châu Dung than nhẹ: "Không muốn tự mình động, cũng tốt, để ta đến hầu hạ ngươi."
Nàng rất hưởng thụ quá trình điều giáo Bạch Mạn.
Nàng là cái người đáng khinh. Vì đã quyết định ôm Bạch Mạn trong tay đến hết cuộc đời nên Châu Dung không ngại thuần phục cũng như sẵn sàng phục tùng người.
Mồ hôi trên trán Châu Dung nhỏ xuống trên mặt Bạch Mạn. Hơi thở của nàng nóng bỏng đến mức tựa hồ như thiêu đốt toàn thân mình. Thân thể mềm mại của nàng kéo căng thành trăng lưỡi liềm, toàn thân run rẩy, sau đó ngã vào trong ngực Châu Dung, không lực thở dốc.
Châu Dung nắm lấy vạt áo dưới, đưa tay xuống xoa xoa chân Bạch Mạn, rút ra, áo choàng màu trắng đã ướt một mảng lớn. Châu Dung mập mờ ghé sát bên tai của nàng:
"Ta cảm thấy giống như ngâm mình ở trong nước."
Châu Dung luôn có thể nói những lời phù phiếm khiêu khích như vậy, hơi thở ẩm ướt phả vào cổ Bạch Mạn.
Bạch Mạn đắm chìm trong hương thơm nồng nàn, phản ứng của cơ thể cùng giác quan nhạy cảm khiến nàng bắt đầu nghi ngờ chính mình. Có phải là mình giống như Châu Dung, trời sinh là một người điên cả gan làm loạn.
Có lẽ đúng là như thế.
Châu Dung là một người điên, nàng cũng vậy.
Một lát sau.
Thân thể Bạch Mạn thả lỏng, lười biếng tựa vào trong ngực Châu Dung. Châu Dung nhìn chằm chằm vết ướt trên đùi nàng vài giây, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Nàng tựa vào người Châu Dung, ngước đôi mắt có phần mơ hồ lên, xuyên thấu qua bình phong, nhìn về phía bốn vị công tử chậm rãi tự thuật.
Trò chuyện vẫn còn tiếp tục, sau tấm bình phong hương khí lại càng thêm nồng đậm, không khí ở đây dường như đã ngưng trệ, nhiệt độ cũng có chút cao.
Mấy vị công tử lại dường như cũng không cảm thấy nóng. Chỉ có nàng và Châu Dung đổ mồ hôi.
"Không buông." Mái tóc đen của Châu Dung xõa xuống cọ vào má nàng, "Trừ phi ngươi nguyện ý giống như bây giờ, y phục không chỉnh tề, ra ngoài trước mặt bọn họ."
"Ngươi không sợ Cửu Vương sao?" Âm thanh Bạch Mạn có chút lười biếng, hai tay bị trói sau lưng vẫn đè lên eo trần của Châu Dung.
Bạch Mạn chưa nói rõ ràng, nhưng nàng cùng Châu Dung trong lòng biết rõ, điều Bạch Mạn ám chỉ chính là Châu Dung liên minh cùng Cửu Vương.
Còn chưa đầy bốn tháng nữa, cuộc đảo chính sẽ diễn ra.
"Tên phế vật kia có cái gì tốt? Chỉ là ngươi gả cho hắn mà thôi." Châu Dung nhớ tới kiếp trước, có chút thất thần, "Ta... Vốn là vì giúp muốn ngươi."
Kiếp trước nàng cùng Bạch Mạn bí mật gặp mặt trong cung, bị Bạch Mạn cự tuyệt. Nàng tức giận đến mức quay về lại Tây Thùy, không bao lâu liền nghe được tin tức Bạch Mạn cùng Cửu Vương đính hôn, không khác gì sấm đánh ngang tai.
Khi đó, nàng còn không biết đoạn hôn nhân này là do Hoàng đế ra lệnh, nàng cũng không biết Cửu Vương đối với Bạch Mạn ngoại trừ lợi dụng, cũng không có chút tình cảm nào.
Nàng chỉ biết là, Bạch Mạn cuối cùng lựa chọn người này.
Nàng đã sớm nên nghĩ đến, thế nhân đều nói, đích nữ Bạch thị tương lai là Hoàng hậu. Nàng biết sau vỏ bọc của Bạch Mạn vừa luôn phản nghịch với quy củ vừa lại to gan lớn mật. Nhưng mình cũng bất quá là thần tử nho nhỏ, lại thế nào dám yêu cầu xa vời Bạch Mạn từ đây theo mình đi Tây Thùy?
Nàng căn bản không cho được thứ mà Bạch Mạn muốn - Bạch Mạn muốn làm Hoàng hậu, nàng có thể mang cho Bạch Mạn cái gì?
Cái gì cũng không có.
Đã Bạch Mạn muốn làm Hoàng hậu, vậy mình làm trọn vẹn mong muốn của nàng.
Bất quá là giúp tên phế vật Cửu Vương này thượng vị mà thôi. Nàng chỉ muốn Bạch Mạn chạm được đến mong ước của nàng ấy, ai ngồi ở trên hoàng vị, Châu Dung vốn không quan tâm.
Lời đồn đại nói rằng bên trong nàng tàn bạo lại khát máu, thủ đoạn hèn hạ. Trên thực tế nàng cũng không khá hơn là mấy.
Đại hôn ngày đó, Tây Thùy có địch quốc phạm bên cạnh, bệnh cũ của Châu Dung tái phát, huyết tẩy toàn bộ địch quốc, giết người vô số, trên chiến trường máu chảy thành sông, giống như địa ngục nhân gian, cho đến khi quân địch khiếp sợ lui về hoàn toàn. Bởi vậy, mới đại thắng.
Sau khi tỉnh táo lại, nhìn máu dính đầy trên mặt mình, Châu Dung trầm mặc hồi lâu.
Mấy tháng sau, thứ tử của Phiêu Kỵ tướng quân Trần Ánh Nam sau một trận chiến dịch tàn khốc, động kinh phát tác, chặt xuống đầu thê tử chính mình, khung cảnh thảm khốc, chấn động một thời.
Tin tức truyền đến Tây Thùy, Châu Dung ý thức được, người có cùng bí mật không thể nói ra, có thể không còn tư cách đi yêu Bạch Mạn nữa.
Nàng yên lặng thiêu hủy thư đã viết xong nhưng chưa được gửi đi trong tay.
Danh tự của Bạch Mạn, dần dần tan thành tro bụi dưới ánh nến.
Nàng không còn đi gặp Bạch Mạn nữa, cho đến khi tin tức bí mật về việc Bạch Mạn bị giam trong lãnh cung truyền đến tai nàng.
Trùng sinh tại thời điểm đại hôn của Bạch Mạn, minh ước* của nàng cùng Cửu Vương đã đạt thành, không cách nào sửa đổi. Nhưng Châu Dung căn bản không quan tâm.
(*) Minh ước (盟誓): Thỏa ước ký kết giữa hai hay nhiều bên. Minh ước phòng thủ chung.
Nàng đi suốt đêm đến gặp Bạch Mạn. Lần này, nàng chưa mất khống chế đến mức mở ra cuộc chiến thảm liệt đó, vẫn có tư cách yêu một người, như vậy nàng sẽ không bao giờ buông tay.
Nàng muốn Bạch Mạn còn sống. Chẳng những muốn nàng còn sống, mà còn phải sống thật tốt hơn nữa. Tự do tự tại, thích gì làm nấy giống như chim bồ cầu tung cánh bay lượn tự do mặc kệ người đời nghĩ gì.
"Hãy để cho ta giúp ngươi." Châu Dung nói nhỏ, "Mặc kệ ngươi muốn làm cái gì ta đều có thể cho ngươi."
Trên mặt Bạch Mạn còn mang theo vết đỏ dục vọng. Nghe vậy, nàng ngẩng đầu, ánh mắt mông lung cũng dần dần tập trung.
"Giúp ta sao?" Ngữ nghĩa nàng không rõ, "Ngươi biết ta muốn cái gì sao?"