"Thúc thúc, ngươi hiểu lầm, ta nói thẳng cho ngươi biết." Ngón tay thon dài của Bạch Mạn điểm nhẹ đầu rồng trên tay vịn, "Mặc dù ta dùng binh khống chế triều đình, nhưng dạng này không phải là kế lâu dài. Cung Nam cùng những triều thần kia hận không thể dồn ta vào chỗ chết, tất nhiên ta cũng muốn trừng phạt hắn. Ta muốn có người ủng hộ ở trong triều, ta muốn thúc thúc bày tỏ lập trường, Bạch gia đứng về phía ta, xông pha chiến đấu vì ta."
Sắc mặt của Bạch Phong đại biến.
Không biết có cái tiếng xiềng xích gì vang lên ào ào. Bỗng nhiên Bạch Phong nhìn về phía sau lưng của Bạch Mạn, nhưng rõ ràng bên đó không có gì cả. Hắn bối rối cúi đầu xuống.
Bạch Mạn, hóa ra là nàng muốn Bạch gia nhảy ra, chống lại kẻ thù giúp nàng.
"Nương nương!" Bạch Phong thốt ra, "Vì sao ngài không muốn làm một nữ tử an phận, an nhàn hưởng phúc? Chuyện sát phạt triều đình bẩn như thế, để cho nam nhân làm đi."
Bạch Mạn cắt ngang lời của hắn: "Chẳng lẽ thúc thúc cho là mình có thể một mình làm những việc này sao?"
Bạch Mạn giống như cười mà không phải cười: "Lúc trước ta mời thúc thúc đến hỗ trợ, nhưng thúc thúc chưa từng đứng về phía ta. Bạch gia đưa muội muội cho tiên đế, chủ mẫu của Bạch gia liên tục ép bức ta, trong tim của ta thực sự đã ghi hận nỗi uất ức này. Bây giờ trong tay của ta cầm binh quyền, muốn giết ai thì giết. Ta không những không có trách cứ thúc thúc, ngược lại cho thúc thúc một lựa chọn."
Trong lòng của Bạch Phong run rẩy.
Bạch Mạn tinh tế đẩy về phía trước, nặng nề lộ ra trước mặt của Bạch Phong.
Cổ ấn!
Cổ ấn thiên mệnh sở quy!
"Lần này mở khoa lấy sĩ, thúc thúc có chỗ dựa là cổ ấn, nghĩ sẽ càng có niềm tin."
Một phen vừa đấm vừa xoa.
Sắc mặt của Bạch Phong lúc trắng lúc xanh. Chân của hắn mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt của Bạch Mạn, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Nương nương!"
Bạch Mạn cụp mắt xuống, hững hờ vuốt ve tay áo lớn: "Ta vốn định giết Bạch gia cho hả giận, chỉ là Bạch gia lại bất đắc dĩ ở trong triều bày ra kế hoạch, vẫn là có hữu dụng, đáng tiếc không thể giết được. Không bằng các ngươi xông pha chiến đấu vì ta, thế nào?"
Bạch Phong giờ mới hiểu được.
Căn bản Bạch Mạn không phải là đến để cầu Bạch gia.
Mà là nàng đến để uy hiếp!
Bạch Mạn vung tay áo lên: "Hôm nay thúc thúc cũng mệt mỏi, ta sẽ quay trở lại với nhóm cháu của ngươi trước. Ngươi quay về mà nghĩ cho rõ ràng, ngày mai, hi vọng có thể nhìn thấy thúc thúc lựa chọn chính xác."
Bạch Phong thất thanh nói: "Ngươi bắt Thụy Nhi và bọn hắn!"
Giọng điệu của Bạch Mạn lạnh nhạt: "Nếu như thúc thúc chọn con đường khác . . . Hôm nay cháu trai của ta có thể vào cung đi theo ta, về sau cũng có thể đi theo ta, Bạch gia chuẩn bị kỹ càng tiền mua đường âm tào địa phủ* cho các cháu đi."
(*) Âm tào địa phủ: Nơi hội tụ của những linh hồn sau khi chết.
Thời điểm xuất cung, Bạch Phong ngơ ngơ ngác ngác, trượt chân ngã xuống đất.
Bên tai vang lên lời uy hiếp tàn nhẫn của Bạch Mạn, âm thanh xiềng xích yếu ớt dường như là lời chú thích cho sự tàn độc của nàng.
Có trời mới biết là ai đang đau khổ!
Từ trước đến nay hắn biết, Bạch Mạn đoan trang chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Bạch lão gia coi trọng nhất, chính là tính tình quyết đoán sát phạt của nàng.
Tất cả những gì Bạch Mạn nói đều là thật.
"Lúc trước, Bạch gia không nên từ bỏ nàng."
Bạch Phong chỉ tuyệt vọng lẩm bẩm một mình. Hắn vừa bò dậy, Độc Cô Nhàn lại xông thẳng đến, đụng hắn té ngã lần nữa.
Nàng vội vàng liếc qua, lập tức cầm váy lên, mau chóng chạy vào thư phòng.
"Bạch Mạn!" Độc Cô Nhàn hô to, "Bạch Mạn!"
Tiếng hô to của Độc Cô Nhàn không phá vỡ được sự yên tĩnh trong thư phòng, Bạch Mạn ngồi trên đệm màu vàng với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Nàng ngẩng đầu.
Quân Châu gia đã nhanh chóng bắt được Độc Cô Nhàn. Giờ phút này nàng còn đang giãy dụa kịch liệt, tóc rối tung, hai mắt sưng đỏ.
"Là ngươi! Là ngươi giết Châu Dung!"
Tiếng thét chói tai của nàng vang lên, lại đá lại đạp về phía Bạch Mạn, "Ngươi đáng chết! Đáng chết! Tất cả đều đáng chết!!"
Bạch Mạn lẳng lặng nói: "Châu Dung là do ca ca của ngươi giết."
"Ta không tin." Độc Cô Nhàn tức giận điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Bạch Mạn, "Ngươi là người dối trá, lãnh khốc nhất! Lúc trước làm sao ta lại ngốc đến tin tưởng ngươi? Châu Dung yêu ngươi như vậy, ngươi lại lợi dụng nàng! Là ngươi giết nàng!"
Đáy lòng của Bạch Mạn có chút đau nhói.
Âm thanh của xiềng xích vang lên nhỏ bé đến nỗi không thể nhận ra truyền đến màng nhĩ của Bạch Mạn.
Bạch Mạn bóp bóp trong lòng bàn tay, tận lực bình tĩnh nói với Độc Cô Nhàn: "Đêm đã khuya, ngươi nên đi ngủ đi."
Đôi mắt của Độc Cô Nhàn nghiêm nghị, không ngừng vặn vẹo, đá chân, trong lúc di chuyển cuối cùng đã lật đổ cái bàn, phát ra một tiếng động lớn.
Tiểu Hoàng đế không có chút cảm giác tồn tại nào co rúm lại một chút, Bạch Mạn uy nghiêm nói: "Chớ có quấy rầy Hoàng đế."
Quân Châu gia không để ý đến thân phận Công chúa của Độc Cô Nhàn, ngay lập tức kéo nàng xuống dưới.
Tiểu Hoàng đế cũng bị Đức Hỉ mang đi.
Vào ban đêm, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Bạch Mạn đứng dậy, lùi về phía sau, quay người lại, nhìn chằm chằm vào bức tường nhẵn bóng đến ngẩn người.
Một lúc sau.
Nàng đưa tay đè lại nơi nào đó, trong phút chốc trên mặt tường bóng loáng, một khe nứt lặng lẽ mở ra.
Vách tường mở ra trông giống như một cái miệng đen tối.
Bạch Mạn do dự hồi lâu, rốt cục thở dài một tiếng, giơ cao chân nến lên, chậm rãi bước vào bên trong bóng tối.
Tiếng bước chân vang lên.
Mỹ nhân tái nhợt và gầy gò ngửa mặt lên, sợi dây xích thắt trên cổ khẽ kêu leng keng.
Tứ chi mảnh khảnh của nàng cũng bị buộc lấy xích sắt, giam chặt toàn bộ cơ thể của nàng trên chiếc giường chạm khắc màu vàng sáng.
Đuôi mắt hẹp vẫn còn đỏ hoe. Đôi tay đỡ lấy thân hình mảnh khảnh, bộ cung trang rộng rãi trượt xuống, lộ ra xương quai xanh gầy gò trắng lạnh lẽo, sau đó là góc cạnh rõ ràng của đôi vai, cuối cùng . . .
Là ngực trái còn đang rướm máu.
Trên ngực trái quấn đầy băng gạc, một ít máu đỏ rỉ ra từ giữa.
Mỹ nhân ngước mắt lên.
Tóc đen như tơ lụa trượt xuống.
Cách một cánh cửa sắt, bên ngoài là một thân hình mảnh khảnh khác.
Quen thuộc thế nhưng lại xa lạ.
Thời gian ta và nàng gặp lại nhau cách đây không lâu, nhưng dường như lại cách vạn thủy ngàn núi.