Dù cho giờ phút này là giữa ban ngày, với ánh nắng giữa trưa chiếu sáng choang trên bầu trời, trên đường cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Từng nhà đều đóng chặt cửa sổ.
Chỉ có một số chủ quán ở các khu le lẻ là vẫn giữ được sạp hàng của mình.
"Không có cách nào, tay ngừng miệng ngừng. Ài. Gạo của cả nhà ta đều trông cậy vào số tiền hôm nay." Lão bản của sạp bánh nhỏ giọng nói.
Bạch Mạn giơ tay ném một khối bạc qua.
"Tạ ơn quý nhân! Tạ ơn quý nhân!"
Lão bản nhăn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin được, vội vàng nhìn bốn phía, thấy không có người để ý, vội vàng giấu tiền vào trong vạt áo, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Mạn.
Trên mặt cố gắng hết sức để nở một nụ cười hèn mọn.
Tầng lớp thượng lưu tranh đấu, bách tính gặp nạn.
Bạch Mạn không đành lòng nhìn, cụp mắt xuống.
"Ngươi mau nói cho ta những gì ngươi biết."
Lão bản nuốt nước miếng: "Vào buổi trưa hôm nay, Châu đại tướng quân mang theo hạ nhân, bị Hoàng đế triệu kiến, y phục của bọn họ hoa lệ, cưỡi ngựa ngựa du hành. Cuối cùng thời điểm đi qua cửa Trung Võ, đột nhiên bị người bắn lén."
Y phục hoa lệ, cưỡi ngựa du hành.
Châu Dung không phải là người thích khoe khoang, nàng làm như vậy, nhất định là vì gây nên sự chú ý của người khác.
Bạch Mạn siết chặt dây cương, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó đại tướng quân bắn chết mấy tên thích khách ngay tại chỗ, trong đó có một tên thích khách bị bắt sống, hắn hét lên rằng bọn hắn là người của Ninh Vương!"
Ngón tay của Bạch Mạn nhẹ nhàng lay động dây cương.
Có thích khách nào lại hét lên như vậy. Chỉ có bách tính mới tin là thật thôi.
Lão bản căm phẫn nói: "Đại tướng quân nhanh chóng bảo hạ nhân dừng lại, khẳng định là hiểu lầm. Ài, rõ ràng là Ninh Vương muốn giết đại tướng quân, nhưng đại tướng quân lại thực sự nuốt xuống ủy khuất, giải quyết sự tình."
Khóe môi của Bạch Mạn cong cong.
Nuốt xuống ủy khuất sao?
Lão bản thần bí nói: "Ngài đoán thử kết quả xem. Cuối cùng bên trong đống thi thể của thích khách tìm được Ninh Vương đã bị bắn giết! Trời ạ, Ninh Vương vậy mà đi ám sát đại tướng quân, mà dù sao đao tiễn không có mắt, đáng thương nhất vẫn là Đại Hoàng tử, cứ như vậy bị đại tướng quân ngộ sát!"
Người chết không phải là Châu Dung.
Bạch Mạn không nhận ra mình đã thở phào nhẹ nhõm.
Hiển nhiên, Châu Dung là đang diễn kịch.
Rõ ràng ăn mặc hoa lệ cùng cưỡi tuấn mã để thu hút bách tính vây xem. Châu Dung lợi dụng mai phục trước đó của Hoàng đế để bắn giết, thần không biết quỷ không hay để người của mình thay thế bằng những thích khách đó, thừa cơ bắn giết Ninh Vương. Và như thế nàng đã đóng vai một đại tướng quân ủy khuất bị Ninh Vương hãm hại, dựng lên một vở kịch ngộ sát Đại Hoàng tử.
"Sau đó, Trung Vương từ Hà Nam chạy đến kinh thành, tuyên bố cử động lần này của Ninh Vương chính là muốn phản loạn triều đình. Trung Vương biểu thị đại tướng quân phải cùng hắn tiến đến hoàng cung, cứu Hoàng đế."
Trung Vương chính là Cửu Vương.
Sau khi Bạch Mạn nghe xong, trong mắt bắn ra dị sắc.
Cuộc đảo chính của Cửu Vương cùng Châu Dung đã bắt đầu.
Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động một lần nữa, chỉ là lần này liệu nó có đi theo một hướng khác?
Nàng lại ném một khối bạc cho lão bản: "Vị huynh đệ kia đưa ngươi trở về."
Lão bản mang ơn, đám binh sĩ mặc áo giáp đen im lặng gật đầu rồi hộ tống lão bản rời đi.
Bạch Mạn quay đầu ngựa lại.
"Đi hoàng cung." Nàng quả quyết nói.
. . . . . .
Bạch Mạn lộ ra quân phù của A Thần, lẻ loi một mình, thuận lợi đi qua tầng tầng vây quanh khống chế hoàng cung bởi Châu Dung.
Một số binh sĩ quen thuộc sẽ nháy mắt với nàng.
Đi dọc theo những viên gạch bạch ngọc, thời gian trong cung dường như chợt đông cứng lại.
Yên tĩnh và im ắng.
Thỉnh thoảng, những tiếng kêu lẻ tẻ bay theo gió rồi nhanh chóng biến mất.
Dần dần, máu đen nhuộm đỏ những viên gạch bạch ngọc chạm khắc màu trắng. Mỗi lần nàng giẫm lên, những bong bóng máu đen và đỏ lại xuất hiện ở những khoảng trống giữa các viên gạch.
Khắp nơi đều ô uế đến không còn hình dáng.
Đôi giày thêu của Bạch Mạn nhanh chóng bị ố vàng, bẩn đến mức biến thành màu máu. Nàng liếc nhìn nó và tiếp tục bước đi mà không để ý đến.
Theo từng bậc thang, máu chảy xuống. Giẫm lên dòng máu vẫn còn ấm, Bạch Mạn từng bước một đi vào Kim Loan điện, xuyên qua tấm bảng màu nâu sậm, đi vào cung điện đại diện cho chí cao vô thượng.
Trên mặt đất màu vàng tươi, một thi thể già nua trương phềnh nằm trên vũng máu.
Thi thể không có đầu, mặc long bào.
"Chân Long Thiên Tử, sau khi chết cũng không trở thành rồng." Bạch Mạn tự nhủ: "Ngay cả thân thể này cũng xấu hơn người thường."
"Vương phi?" Trong đại điện, những người xung quanh Cửu Vương đều có chút bối rối.
Bạch Mạn đi qua, nhìn đầu sọ hoa răm lăn xuống trên mặt đất.
"Đây là cái chết." Nàng nhẹ nhàng nói.
Đầu của lão Hoàng đế chậm rãi lăn đến trước mặt của Bạch Mạn, một đôi mắt già yếu trừng lên đối diện Bạch Mạn.
Bạch Mạn giơ chân lên, dùng mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái.
Đầu của lão Hoàng đế bị nàng tùy ý đá sang một bên.
Bạch Mạn ngẩng đầu, nhìn chung quanh một lần.
Bầu không khí căng cứng dị thường.
Đúng như nàng tính toán từ trước.
Quả nhiên, sau khi giết chết lão Hoàng đế, Cửu Vương đã có bất đồng với Châu Dung.
Kiếp trước, Châu Dung cũng không trở mặt với Cửu Vương vào lúc này, mà là thuận lợi giúp Cửu Vương thuận lợi leo lên hoàng vị.
Ở kiếp này, hiển nhiên sự xuất hiện của Cửu Vương phi là nàng đã khiến Châu Dung càng khao khát quyền lực hơn. Cứ như vậy liên minh giữa Cửu Vương và Châu Dung đã bị phá hủy theo cách này.
Mục đích dây dưa với Châu Dung của nàng đã đạt được.
Nhưng nàng đang vui vẻ sao?
Bạch Mạn nhìn chằm chằm vào khối gạch chạm khắc đẫm máu, chậm rãi đặt tay lên trái tim của mình.
"Bạch Mạn! Ngươi . . ." Cửu Vương trầm mặc, từ sâu trong đại điện đi ra, "Đây không phải nơi ngươi nên tới!"
Hắn cũng cầm một cuộn giấy màu vàng sáng trong tay.
Đây là giả thánh chỉ cũng phải cần chuẩn bị một chút sao?
Bạch Mạn mỉm cười nhìn Cửu Vương.
"Điện hạ muốn giết Châu Dung, nhưng giết không được." Bạch Mạn nhu hòa nói, "Ta là đến giải nạn cho điện hạ."
Cửu Vương dùng giọng điệu không thiện chí nói: "Nói nhảm! Ngươi cùng Châu Dung có quan hệ tốt, bản vương hẳn là nên tin ngươi sao?"
Bạch Mạn chậm rãi nới lỏng vạt áo, lấy cổ ấn từ trong ngực, đặt thẳng trước mặt của Cửu Vương.
"Điện hạ, dù sao điện hạ và ta cũng là phu thê, đã sớm trói lên cùng một chiếc thuyền, không phải sao? Ta vĩnh viễn là đồng minh kiên cố nhất của điện hạ."
Toàn thân của Cửu Vương chấn động, trong mắt lóe lên tham lam, không dám tin nhìn cổ ấn, sau đó đưa tay sờ sờ.
Bạch Mạn cũng không ngăn lại.
Cửu Vương chậm rãi cầm lấy cổ ấn, thu vào ngực của mình.
Hắn càng tin tưởng Bạch Mạn hơn.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn Bạch Mạn: "Ngươi có biện pháp sao?"
"Thế nhưng điện hạ cũng không còn cách nào, không phải sao?" Bạch Mạn ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Vương, "Không bằng, để ta thử một chút?"
Cửu Vương hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
Bạch Mạn nghĩ thầm, ta muốn mạng của ngươi.
Nhưng ngoài miệng của nàng chỉ nói là: "Ta muốn vị trí Hoàng hậu này."
Cửu Vương như trút được gánh nặng, trên mặt lộ ra vẻ chân thành: "Yên tâm, vị trí này sẽ chỉ là của ngươi."
Trong mắt của hắn mang lên một điểm khinh thường.
Hẳn là đang suy nghĩ, nữ nhân muốn, không gì hơn cái này.
Bạch Mạn gật đầu: "Mời điện hạ ban thưởng Thiên Tử Kiếm cho ta, chuyên trảm vạn ác nhân."
Thiên Tử Kiếm là bội kiếm mà Độc Cô đế vương truyền lại từ đời này sang đời khác, kiếm của Hoàng đế, chém giết ngỗ nghịch.
Bạch Mạn vừa nói ra lời này, Cửu Vương đều rất cảm kích, trên mặt lộ ra vẻ đè nén, không khỏi đưa tay sờ sờ cổ ấn trong ngực, tựa như chính mình là người được trời chỉ định vậy.
"Có thể." Cửu Vương lấy Thiên Tử Kiếm xuống, "Ta lo lắng cho sự an toàn của Hoàng hậu nên đã phái hai mươi quân thiết giáp đến bảo hộ Hoàng hậu."
Cửu Vương là phái người giám sát nàng.
Bạch Mạn gật đầu: "Được."
Cửu Vương gật đầu, hai mươi tên lính mặc giáp cao lớn đứng ở phía sau Bạch Mạn.
Bạch Mạn tiếp nhận Thiên Tử Kiếm.
Một tiếng leng keng, Thiên Tử Kiếm được rút ra khỏi vỏ. Đời đời không rời khỏi đế vương, bây giờ lại bị nắm trong tay của Bạch Mạn.
Nàng giơ lên Thiên Tử Kiếm, kiên quyết bước vào sâu trong đại điện tối.