Nắng dịu dàng xuyên qua ô cửa sổ. Tâm Di bước ra từ phòng tắm, ánh mắt bất lực nhìn cửa sổ bị anh đập vỡ đêm qua.
"Anh đó! Toàn gây phiền phức cho em."
"Có sao? Anh có làm gì đâu?"
"Ừm! Anh không làm gì cả, anh vô tội!"
"Thì là vậy mà."
"Anh còn dám nói?"
Cô tức giận ném chiếc khắn tắm về phía anh. Tống An Hạo giấu mặt mình vào trong chăn, đôi mắt thích thú nhìn cô đang tức giận mà lại thấy vui vẻ vô cùng. Đúng là chỉ khi ở cạnh cô thì anh mới tìm được cảm giác bình yên.
Bước chân đi về phía anh, cô nhỏ giọng hỏi.
"Hôm nay không cần phải đi học sao?"
"Không! Anh không học nữa."
"Cái gì?"
"Anh sẽ đi làm, kiếm thật nhiều tiền để cưới em."
Cô tròn mắt nhìn anh, không đi học nữa... Kiếm tiền cưới cô sao?
Tâm Di đứa một ngón tay đẩy nhẹ trán anh một cái. Cô nghiêm túc nói.
"Anh thì có thể làm việc gì? Bằng phổ thông còn không có."
Tống An Hạo bắt lấy ngón tay cô, anh nắm cả bàn tay mềm mại ấy áp lên má mình.
"Vậy thì chưa chắc nha. Đừng có xem thường chồng tương lai của em như vậy chứ."
"Chồng tương lai... Ha... Ha ha, ai nói sẽ lấy anh?"
"Tay đeo nhẫn của anh rồi, em chạy không thoát đâu."
Kéo cô ngã xuống giường, anh ôm chặt cô trong vòng tay mình. Hạnh phúc đôi khi đơn giản đến mức người ta không nhìn ra được. Chỉ là khi cô giận dỗi anh xuống nước dỗ dành cô. Chỉ là khi đêm xuống, hai người cùng nhau nằm trên một chiếc giường, cùng nhau ngủ say. Chỉ là khi mở mắt thức dậy, liền có thể nhìn thấy người kia. Như vậy thôi cũng đủ hạnh phúc rồi.
"Buông em ra! Anh không đi thật à?"
"Sẽ đi! Nhưng cho anh ôm em thêm một chút nữa đi."
"Buông ra đi mà. Anh mà còn không đi nữa là trễ giờ luôn đó."
Anh thở dài, buông cô ra. Bật người ngồi dậy, cô chăm chú nhìn anh.
"Dậy đi, em đói rồi."
"Đói rồi thì đi ăn!"
"Anh muốn em đốt nhà sao?"
Câu trả lời đi vào lòng đất khiến anh không nhịn được mà bật cười. Đây chính là tuyệt tác của anh đấy. Ở cùng với cô, anh làm hết tất cả mọi thứ. Đến cả nấu ăn cũng là anh nấu, cô tuyệt nhiên sẽ không phải động đến bất cứ một việc gì. Chỉ có như thế, cô mới không thể rời khỏi anh.
"Chẳng phải đêm qua mạnh miệng đuổi anh đi sao? Bây giờ em nghĩ lại xem, nếu đêm qua anh đi thì sáng nay em nhịn đói à?"
"Anh.... Anh giỏi lắm! Nói em biết thử anh bắt đầu đào cái hố này từ lúc nào vậy?"
"Ừm... Bí mật!"
"Anh..."
"Anh đào hố nhưng là em tự mình nhảy xuống mà, anh đâu có ép em."
"Tống An Hạo..."
Anh bật cười rất thích thú rồi lao thẳng ra ngoài, chạy vào phòng tắm mà khoá chặt cửa. Tâm Di nhìn theo bóng dáng của anh, cô tự hỏi lòng mình, cuối cùng thì anh bắt đầu dụ dỗ cô xuống hố từ lúc nào vậy chứ????
Buổi sáng thơm ngon được anh bày sẵn trên bàn. Cô ngồi đó, đôi mắt suy tư nhìn chằm chằm những " mỹ vị" kia, trong lòng vẫn cứ thắc mắc mãi.
Anh cởi chiếc tạp dề ra, đi đến ngồi xuống trước mặt cô. Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp ấy, anh đưa tay búng lên trán cô một cái, giọng nói vang lên vô cùng dịu dàng.
"Sao vậy? Biểu cảm đó của em là gì hả?"
"Đau! Em chỉ muốn biết anh bắt đầu gài bẫy em từ lúc nào thôi."
"Quan trọng vậy sao?"
"Em muốn biết.Anh nói đi."
"Ừm... Chắc là cũng được hơn ba năm rồi."
Tâm Di như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Cô há hốc mồm nhìn anh, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên. Hơn ba năm... Hơn ba năm trước, anh chỉ mới mười bốn tuổi thôi mà, tại... tại sao...
"A... Anh... Anh nói thật sao?"
"Ừm...."
"Anh... đúng là con nít quỷ."
"Ừm! Anh là con nít quỷ vậy còn em thì là gì?"
Nụ cười mê người của anh khiến cô ngượng đỏ mặt. Cô lườm anh một cái, rồi không nói gì nữa. Tính ra thì cô vậy mà lại bị rơi xuống hố của một thằng nhóc mười bốn tuổi vậy mới đau.
"Yên tâm! Anh sẽ nấu cho em ăn cả đời."
Dọn dẹp hết mọi thứ đâu vào đó, anh đi đến công ty. Cô ở nhà một mình, cảm thấy vô cùng buồn chán. Đang định đi ra ngoài thì liền có tiếng chuông cửa.
Đi ra ngoài mở cửa, cô bỗng chốc lặng người. Xuất hiện trong mắt cô là Tô Gia Di, cô gái nhỏ mà cô đã nhìn thấy ngày hôm qua.
Tô Gia Di mỉm cười, đôi mắt đượm buồn gật đầu với cô.
"Chào chị! Chị là Diệp Tâm Di đúng không?"
Lặng người đi mấy giây, cô mới lên tiếng trả lời.
"Ừm! Cô là Tô Gia Di?"
"Chị biết tôi?"
"Tôi đã nhìn thấy cô ngày hôm qua."
"Vậy sao? Tôi... Có thể vào trong nói chuyện với chị một chút không?"
"Ừm!"
Tô Gia Di đi vào trong, cô ấy lặng lẽ quan sát ngôi nhà nhỏ mà anh đã nhắc đến. Quả nhiên là thật bình yên. Không cao sang, không rộng lớn nhưng lại rất ấm cúng. Nhìn thấy nụ cười bình yên của anh ngày hôm qua khi nhắc đến nữ chủ nhân của ngôi nhà này, cô biết anh hạnh phúc đến nhường nào.
Cầm khung ảnh trên chiếc bàn nhỏ lên xem, cô ấy bỗng dưng có chút ghen tị. Trong khung ảnh nhỏ, Diệp Tâm Di dựa đầu vào vai anh, anh nghiêng đầu tựa nhẹ lên đầu cô, hai người mỉm cười thật vui vẻ.
Đặt tấm ảnh xuống, Tô Gia Di nở nụ cười buồn. Thời gian xa cách, mọi thứ đều thay đổi, cậu bé năm ấy giờ cũng đổi thay...
"Cô... Ngồi đi."
"Chúng ta có thể ra ngoài kia ngồi được không?"
"Ừm!!"
Dưới tán cây bằng lăng, hai cô gái ngồi trên chiếc bàn gỗ. Cả hai im lặng thật lâu mà chẳng ai nói được một lời nào. Cuối cùng, cô lên tiếng hỏi.