Lập thu, vài cơn mưa đầu mùa ghé thăm, rủ theo cả gió hối hả kéo tới từ giữa canh khuya rồi cứ thế miệt mài thổi suốt cả ngày dài.
Ngoài cửa sổ, từng hàng mây đen giăng kín cả khung trời, tầng dày chen tầng mỏng, cứ thế mà mưa rền gió dữ trút xuống, gầm rú kịch liệt, trong không khí tỏa ra một mùi hơi nước nhàn nhạt.
Gần đến giờ tan học, Giang Miểu từ từ thu dọn đồ đạc, cô vừa mới mở chiếc túi ra, xoay người lại đã thấy Lý Thần phe phẩy cái đuôi quyến rũ bước đến.
“Mưa to như vậy, anh bộ đội không tới đón cậu à?”
Giang Miểu đỏ mặt, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay nhét bừa vào trong giỏ: “Cái đó… Tớ phải về.”
“Đợi tí.”
Cô định nhanh chóng rời đi, ai ngờ vẫn bị chặn lại. Đôi mắt hồ ly yêu mị quét từ đầu đến chân Giang Miểu, nét cười không buồn giấu đi sự tinh quái: “Đây là, đang vội vàng đi hẹn hò đấy à?”
Giang Miểu đã bị cô ấy tra hỏi dồn dập cả ngày vẫn nhất quyết im lặng, nhưng cuối cùng cũng không giấu được nữa nên đành ngượng ngùng gật đầu.
Lý Thần thấy dáng vẻ xấu hổ của cô mà bật cười khoái chí. Cô ấy nhất quyết nói “Tiễn Phật tiễn đến Tây thiên”, sau đó nài nỉ lôi kéo, một hai đòi phải đưa người đến cổng trường thì mới yên tâm được.
Cơn mưa nặng hạt bên ngoài làm ướt nhẹp làn váy mỏng manh của hai người. Giữa dòng người đông đúc, có một người đàn ông cao gầy đứng lẳng lặng trước chiếc xe màu đen, ánh mắt sâu thẳm xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây dù, liếc mắt một cái đã đủ nhìn ra cô gái của mình.
Lý Thần thừa biết da mặt Giang Miểu mỏng cỡ nào, nếu trêu cô mấy câu, đoán chừng cô nhóc sẽ xấu hổ mà chui xuống đất mất. Vì thế, nhân lúc người ta không kịp chuẩn bị cô ấy đột nhiên nhét cái gì đó vào túi cô. Giang Miểu không nhìn rõ, nghi ngờ lấy ra xem, nhưng bị Lý Thần kịp ngăn lại, nói nhỏ: “Đồ tốt đó, đợi khi nào lên xe cùng chia sẻ với anh bộ đội nha.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, khi người đàn ông vượt qua biển người, sắp chạm mặt thì Lý Thần tức thời dịch sang một bên.
Người đàn ông diện mạo tuấn tú, khoác chiếc áo da tiến tới, cầm lấy chiếc túi từ tay cô gái nhỏ, vừa thuận tay ôm trọn nửa người cô vào trong lồng ngực rồi rời đi. Lý Thần thấy thế mà không khỏi kích động, hai mắt lấp lánh.
Cái gọi là tình yêu… Quả thật trêu người.
Đợi hai người đi xa, cô ấy xoay người thì chợt va phải người đứng phía sau.
Cô cau mày định lớn tiếng mắng thì bỗng nhiên chiếc dù ẩm ướt từ từ nâng lên, dần hiện ra thân hình gầy yếu của một người đàn ông. Trước ngực đã ướt đẫm nước mưa, lộ cả xương sườn khiến người ta sợ hãi.
Khung mắt anh ta hõm sâu, loé lên tia sáng âm u.
Lý Thần bị dọa nhảy dựng, lùi về sau hai bước. Từ trước đến nay cô cực kỳ ghét người đàn ông này, nhìn sao cũng không thấy vừa mắt.
“Tôi biết trong đầu anh chứa những thứ dơ bẩn gì, cho dù anh có mãi nhìn chằm chằm cô ấy thì cô ấy cũng không thể là của anh đâu, nhân lúc còn chưa muộn thì hãy chết tâm đi.”
Dù đã nghẹn đến phút chót, nhưng Lý Thần lại không nhịn được nữa, mắng lớn thành tiếng: “Về sau tránh xa chúng tôi ra, đồ thần kinh.”
Mưa rất to, nước mưa đáp xuống cửa kính xe tạo thành những vệt nước trong vắt, thế giới bên ngoài thật hư ảo mang một vẻ đẹp tĩnh mịch, mông lung.
Người đàn ông tập trung lái xe, tranh thủ lúc dừng đèn đỏ thì trộm nhìn Giang Miểu đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình một cái.
Anh thản nhiên hỏi: “Ăn hết đồ ăn vặt chưa?”
Cô gái nhỏ nhẹ thì thầm: “Mới qua một đêm thôi, em không phải heo đâu.”
Tối hôm qua anh đưa cô đi siêu thị mua hai túi đồ ăn vặt lớn. Bây giờ tủ đồ đựng ở nhà cô đã đầy ắp đồ ăn, với cái dạ dày bé xíu như chim nhỏ này của cô thì chắc hai tháng nữa cô vẫn chưa ăn hết mất.
Người đàn ông bật cười, thay đổi chủ đề: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Anh cảm nhận được cảm xúc chán nản nơi cô, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài sau đầu cô: “Là quá dài hay hay quá ngắn?”
Cô lắc đầu không nói gì.
Thật ra chính cô cũng không thể lý giải được cơn buồn bực kia từ đâu mà đến.
Cô có thể hiểu rõ tính chất công việc của anh, cũng biết được một khi anh đi làm trở lại, thời gian anh ở bên cô chỉ có thể tính trên đầu ngón tay.
Thế mới nói, con người là sinh vật mâu thuẫn. Bạn cho rằng tư tưởng của mình cao thượng như thiên thần, có thể phóng đại tận cùng, đè nén lòng tham, bao dung vô hạn với người mình yêu, nhưng lại quên mất rằng con người cũng có lòng tham.
Có lẽ cô còn nhỏ, chưa biết cách khống chế con rắn ham muốn nhỏ sâu trong mình, để nó len lỏi qua máu thịt xương cốt, cắn nuốt cái gọi là tình yêu lớn lao trong trái tim cô.
Nhìn thấy đôi mắt trong veo tràn ngập tình yêu trần trụi lại ngượng ngùng của cô, cổ họng anh trượt lên trượt xuống. Sau khi băng qua ngã tư, anh bẻ tay lái sang phải, chọn một gốc cây u tối yên tĩnh, tạm dừng xe ở ven đường.
Anh chăm chú nhìn cô vài giây, sau đó vươn cánh tay dài vững chãi tới. Cô gái nhỏ cũng thuận thế mà choàng hai tay ôm cổ anh. Anh nhấc cô gái nhỏ với thân hình mảnh khảnh nép sát vào ngực mình, dáng ngồi quen thuộc để cô tận hưởng cái hương vị đặc trưng của anh.
Kỷ Viêm cúi đầu, chóp mũi cọ cọ vành tai trắng nõn mềm mại của cô, hơi nóng phả vào tai, cảm giác ngứa ngáy dày đặc xộc thẳng lên da đầu làm cả người nổi da gà.
Cô không thoải mái nghiêng người né tránh: “Ngứa…”
Hốc mắt anh rất sâu, nơi đáy mắt tựa như rót một lớp sơn đen, anh xin lỗi cô: “Sau khi nghỉ phép xong, thời gian dành cho em sẽ ít đi, vừa mới ở bên nhau, cứ như vậy thì thiệt thòi cho em quá.”
Giang Miểu bĩu môi, ban đầu định rộng lượng nói không sao, nhưng lại bị hãm sâu vào tình yêu dịu dàng của người nào đó, cuối cùng một câu nói dối cũng không thốt ra được.
“Hiện tại em mới hiểu được, nghĩa lớn của bà ngoại không phải người phụ nữ nào cũng làm được.”
Người đàn ông khẽ cười, vân vê cái má mềm mại của cô: “Nhiều nhất là chờ anh hai năm. Anh sẽ xin văn chức thời gian công tác cố định, về sau ngày nào cũng có thể đón em tan làm.”
Giang Miểu sửng sốt, ngốc nghếch hỏi: “Không phải anh nói anh sẽ làm công việc này cho đến khi không thể làm được nữa mới thôi à?”
Ánh mắt anh trầm tĩnh: “Cuộc sống có rất nhiều biến số nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, chẳng hạn như gặp em.”
“Mười năm tuổi trẻ của anh đều dành hết cho quân và dân, nhưng bây giờ, anh chỉ muốn đem khoảng thời gian còn lại dành hết cho một mình em.”
Cô gái nhỏ bị những lời thâm tình này dỗ dành đến nỗi hốc mắt ẩm ướt. Vì cô còn trẻ nên cảm xúc hoàn toàn theo ý thức chủ quan, một giây trước còn buồn bực rối rắm, thế mà sau đó lại to gan dùng hai tay ôm lấy mặt anh, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hôn phớt lên môi anh.
Chỉ là lướt qua, lúc rời đi đuôi lông mày toàn là ý cười.
“Được.”
Hai mắt người đàn ông âm trầm, nhưng kiêng kỵ xe cộ bên đường tới lui, nên anh không dám có hành động quá thân mật.
“Đúng rồi.”
Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hưng phấn vỗ vỗ vai anh: “Đưa túi cho em.”
Kỷ Viêm không biết cô bất chợt có ý tưởng gì, chỉ thuận theo, lấy túi xách ở ghế phụ đưa cho cô.
“Bạn của em đã đưa cho em một món đồ tốt, bảo chúng ta cùng nhau chia sẻ.”
Miệng giải thích, tay thì nhanh chóng mở khóa kéo, bàn tay nhỏ với vào lục tung mọi thứ. Đột nhiên, cô sờ được một thứ mềm mại, như có ma thuật lôi nó từ trong túi ra, dâng vật quý lên trước mặt anh.
Ngoài cửa sổ mưa rơi xuống tí tách, đập vào kính pha lê.
Trong tầm nhìn mơ hồ, một gói bao cao su màu xanh lam lóe sáng.
Giang Miểu: “…”
Nhìn thấy rõ đồ vật, gương mặt người con gái biến thành màu gan heo.
Đội trưởng Kỷ bình tĩnh cầm lấy “Đồ tốt” trong tay cô để dưới đèn xe nghiêm túc thưởng thức một lúc, sau đó ngước mắt nhìn cô, không khỏi bật cười: “Đồ tốt, hửm?”
Cơ mặt của cô hoàn toàn cứng đờ, đôi mắt đờ đẫn mất hồn.
Đồ đáng đâm ngàn đao Lý Thần này, đây không phải là ngang nhiên đẩy cô vào hố lửa sâu à?
Nhìn thấy cô nhóc ngượng ngùng cúi đầu không nói gì, anh giả vờ bỏ qua bầu không khí xấu hổ, thốt ra: “Khi anh tham gia huấn luyện dã ngoại, ở những thời điểm quan trọng, thứ này quả thật có thể cứu mạng người đấy.”
Anh nói như vậy, Giang Miểu càng thêm xấu hổ, cô trợn tròn mắt, ấp úng mở miệng: “Rõ ràng anh biết nó có tác dụng gì…”
Người đàn ông xoa trán cười, không biết nên nói cô gái nhỏ ngốc nghếch hay là đơn thuần.
Anh dùng đầu ngón tay thô ráp xoa nhẹ lên cằm cô, giọng nói trầm thấp, khàn khàn cũng không giấu nổi ý trêu chọc mang theo chút ngả ngớn: “Anh không hiểu lắm, xin cô giáo Giang giải thích một chút…”
Giang Miểu “Ư” một tiếng vùi vào vai anh, cố gắng giấu khuôn mặt mắc cỡ ở nơi anh không nhìn thấy.
“Được rồi, được rồi.”
Anh sờ đầu cô, trấn an: “Cái này anh sẽ tịch thu, chờ em…”
Người đàn ông chần chừ một giây, tạm dừng hai giây.
Cô gái ngẩng đầu lên, chớp mắt tò mò những điều phía sau.
Anh khẽ thở dài, ôm người trở lại ghế phụ, thản nhiên khởi động xe, nhưng trước khi đạp ga, vẫn kịp buông một lời.
“Một ngày nào đó em muốn thử, hãy ra hiệu cho anh.”
Anh ghé mắt nhìn cô, nét mày đầy ý cười: “Anh lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng.”