Có lẽ ngay từ đầu, đây phải là câu nói đầu tiên khi họ gặp lại.
Trong lòng Tân Thiên Ngọc quả thực chất chứa mười vạn câu hỏi vì sao.
Tại sao trở về?
Tại sao không vui?
Tại sao anh thay đổi?
Tại sao anh cố gắng tiếp cận em?
Tại sao anh khăng khăng giúp đỡ em?
…
Mỗi một câu hỏi tại sao, đều mập mờ lại rõ ràng chỉ về một đáp án khiến lòng người run sợ: Túc Trung muốn quay lại với cậu.
Trong lòng cậu không phải chưa từng nghĩ tới khả năng này. Cho dù cậu cố gắng để bản thân không nghĩ tới, nhưng thi thoảng người bên cạnh lại nhắc nhở: Hình như Túc Trung muốn quay lại với cậu?
Hình như là vậy?
Ngay cả Tân Thiên Ngọc cũng không thể làm đà điểu chôn giấu ý nghĩ này: Có phải anh ấy muốn quay lại với mình?
Nhưng cho tới bây giờ cậu vẫn ra vẻ thản nhiên, lại vô cùng cẩn thận lảng tránh trọng tâm câu chuyện.
Cậu không muốn biết đáp án.
Cậu sợ đáp án là như vậy.
Lại sợ đáp án không phải là như vậy.
Vì thế, ngay lập tức khi Tân Thiên Ngọc hỏi “Tại sao”, cậu đã hơi hối hận.
“Vì anh muốn ở bên em.” Túc Trung trả lời.
Giọng anh không lớn, nhưng trong ban đêm yên tĩnh, đã đủ vang dội. Vang dội tới mức ngay cả hồn vía Tân Thiên Ngọc cũng bị chấn động.
Là rung động, là kích động, cũng là hoảng sợ.
Tân Thiên Ngọc lùi về sau một bước: “Điều này là không thể.”
Những lời này bay theo gió, Tân Thiên Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt thất vọng đau khổ của Túc Trung.
Nhưng anh điều chỉnh rất nhanh, hỏi: “Tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?”
“Tại sao ư?” Tân Thiên Ngọc nhớ lại chuyện lúc ban đầu, thời điểm đó trong lòng cậu đầy oán giận, nhưng sự oán giận này tựa như đá cuội rơi vào trong khe suối, dưới sự thử thách của thời gian dần dần bị mài nhẵn, trở thành trơn bóng không còn làm tổn thương người khác. Vậy mà cậu có thể bình thản: “Tất cả mọi người đều cảm thấy em không xứng với anh, có lẽ ngay cả anh cũng nghĩ vậy.”
Túc Trung ngẩn người: “Anh không hề nghĩ vậy.”
Tân Thiên Ngọc luôn không thể nổi giận với Túc Trung, bởi vì cậu biết anh nói thật lòng. Anh vốn không có ác ý, nhưng lời nói của anh lại gây tổn thương cho người khác.
“Có lẽ anh chưa từng biết, khi chúng ta ở bên nhau, anh luôn xa cách, chỉ có mình em sống chết không buông.” Tân Thiên Ngọc lắc đầu cười khổ, “Em không muốn như vậy nữa.”
Túc Trung ngẩn ra, lát sau gật đầu: “Thì không như vậy nữa.”
Nghe Túc Trung nói vậy, trong lòng Tân Thiên Ngọc như bước hụt.
“Lần này hãy để anh sống chết không buông tay.” Túc Trung nói.
Tân Thiên Ngọc ngơ ngẩn.
Túc Trung nói: “Anh có thể ôm em một cái không?”
Tân Thiên Ngọc lắc đầu theo bản năng, thấy trong mắt anh lóe lên sự mất mát, lại hơi mềm lòng.
Túc Trung lại nói: “… Vậy em có thể ôm anh một cái không?”
Tân Thiên Ngọc chưa bao giờ nghĩ Túc Trung sẽ nói như vậy, trong chớp mắt cũng sợ ngây người, lại bị mềm lòng, đưa tay ôm hờ vai anh, rồi định thu tay lại. Không ngờ, cậu đang định rời khỏi, lại bị Túc Trung ôm chặt.
Cánh tay anh như vòng sắt siết chặt thắt lưng thon gầy của cậu, khiến cậu hít thở không thông.
“Buông tay.” Giọng điệu của cậu không thân thiện.
Túc Trung lập tức ngoan ngoãn thả lỏng.
Tân Thiên Ngọc nói: “Sao anh dùng sức như thế?”
Túc Trung nói: “Bởi vì anh sống chết không buông.”
Tân Thiên Ngọc lại nghẹn lời.
Sau đó nghĩ lại, cậu rất hối hận đã ôm Túc Trung.
Chân trước vừa mới từ chối đối phương, chân sau lại ôm người ta, như vậy không phải là hành vi tốt.
Huống chi, cái ôm này còn mang đến rắc rối cho cậu.
Ngày hôm sau, bức ảnh chụp hai người bị tung lên mạng, Tân Thiên Ngọc cũng được nếm mùi một lần lên hot search.
Hai ngày trước, Túc Trung nổi tiếng vì câu nói “chục tỷ bất hạnh”, độ hot vừa giảm, đã lập tức truyền ra ảnh chụp đêm khuya ôm ấp khó chia lìa với CEO của tập đoàn Ngọc Trác, có thể không thành tin nóng sao?
Công chúng cũng không dễ bị dắt mũi: Không phải chỉ là một cái ôm sao? Hai gã đàn ông ôm nhau cũng có thể lên hot search? Bao giờ họ lên giường hẵng cho chúng tôi biết ok?
Không ngờ, vụ bê bối tiếp theo lập tức đuổi kịp, tung ra tin đồn Túc Trung và Tân Thiên Ngọc sống chung nhiều năm – tin đồn này là do Kevin tiết lộ năm đó.
Năm ấy khi Túc Trung dùng thân phận ngôi sao quản lý quỹ quay tiết mục, Kevin tung tin anh là gay, hiện tại anh lại lên hot search, tin đồn cũ bị lấy ra xào lại, sự thực chứng minh, “người yêu sống chung với Túc Trung” năm đó chính là Tân Thiên Ngọc.
Cái này đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
Thủy quân trên mạng nắm chặt thân phận của Tân Thiên Ngọc: Khi bị tiết lộ sống chung với Túc Trung, Tân Thiên Ngọc là giáo viên nhà trẻ dưới trướng Ngọc Trác. Hiện tại Tân Thiên Ngọc là người nắm quyền của Giáo dục Ngọc Trác. Thử hỏi, một tên gay thích hợp làm giáo viên nhà trẻ sao? Thích hợp làm người nắm quyền tập đoàn giáo dục sao?
Cư dân mạng cũng bắt đầu hùng hùng hổ hổ:
Đồng tính luyến ái cút khỏi ngành giáo dục!
Chẳng lẽ phải dạy đời kế tiếp thành đồng tính luyến ái, cậu mới an tâm sao?
Mấy kẻ nói ủng hộ đồng tính luyến ái không phải mất trí rồi chứ? Tôi là phụ huynh, chắc chắn tôi sẽ không cho con học ở trường do đồng tính luyến ái mở!
Tôi không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng tôi không thể chấp nhận đồng tính luyến ái làm giáo viên. Trên thế giới này có bao nhiêu nghề nghiệp, đồng tính luyến ái không làm giáo viên không được sao? Ai biết cậu ta có ý đồ gì?
Giáo viên đối mặt là trẻ vị thành niên, phải là tấm gương tốt, đồng tính luyến ái sao có thể làm thầy người ta?
…
Đương nhiên, dư luận cũng không phải nghiêng về một phía, không phải ai cũng thuộc phái bảo thủ, có không ít người ủng hộ Tân Thiên Ngọc:
Đồng tính luyến ái thì sao? Đồng tính luyến ái thì không thể làm giáo viên?
Dị tính luyến ái và đồng tính luyến ái chỉ là hai xu hướng tình dục khác nhau, tại sao không thể làm giáo viên?
Đồng tính luyến ái cũng đâu phải là ái nhi*, một bộ phận cư dân mạng có phải quá mức nhạy cảm hay không…
(*) Ái nhi (pedophilia hoặc paedophilia) là bản năng hay ham muốn tình dục lâu dài và liên tục, phần nhiều hay toàn phần, đối với trẻ em chưa đến tuổi thành niên, thông thường ở dưới tuổi 12.
Lo lắng giáo viên đồng tính luyến ái dạy con mình thành đồng tính luyến ái? Tôi còn lo phụ huynh thiểu năng dạy con họ thành thiểu năng ý chứ.
…
Năm đó Kevin cố ý tiết lộ xu hướng tình dục của Tân Thiên Ngọc, để khiến cậu không thể làm giáo viên, nhưng kế hoạch này không thể thực thi, về sau lại có người giúp hắn hoàn thành “tâm nguyện” này. Nhưng, xã hội ngày càng cởi mở, thêm nữa là Tân Thiên Ngọc cũng có tiền mua thủy quân, dư luận cũng không hoàn toàn nghiêng về một phía.
Nhưng, buổi chiều lại có tin mới: Cuộc sống trăng hoa của Tân Mộ.
Tân Mộ cũng là thành viên hội đồng quản trị của Ngọc Trác, lại là mẹ ruột của Tân Thiên Ngọc, bà bị bêu xấu, đương nhiên cũng ảnh hưởng tới danh tiếng của cậu.
Tất cả mọi người đều cảm thấy “mẹ nào con nấy”, có mẹ xa hoa dâm dật như thế, đứa con cũng không khá hơn chút nào… Tiện thể, mọi người chất vấn tập đoàn Ngọc Trác, thậm chí rộ tin phụ huynh đòi trả học phí, xin nghỉ học.
Trên thực tế, phong ba lần này, Túc Trung rất muốn ra tay dẹp loạn. Nhưng anh nhớ rõ giáo huấn Hiệp hội AA – Hai năm trước, anh chưa được sự đồng ý của Tân Thiên Ngọc đã tự ý giúp cậu giải quyết, có lòng tốt lại làm hỏng chuyện, khiến Tân Thiên Ngọc phản cảm, khiến họ bị chia rẽ và tranh chấp.
Lúc này, Túc Trung không dám tự chủ trương, hỏi ý kiến Tân Thiên Ngọc trước. Cậu nói không cần giúp, Túc Trung bèn lựa chọn “khoanh tay đứng nhìn”, không can dự.
Thời điểm chuẩn bị lên sàn chứng khoán lại bị úp sọt như vậy, tập đoàn Ngọc Trác đương nhiên phải mở cuộc họp khẩn cấp để ứng phó.
Cậu Tân không vừa mắt Tân Thiên Ngọc từ lâu, đương nhiên dẫn đầu gây khó dễ, khiển trách cuộc sống riêng không đứng đắn của hai mẹ con Tân Thiên Ngọc, liên lụy danh dự tập đoàn, ảnh hưởng tiến trình lên sàn chứng khoán.
Tân Tư Mục theo lệ vào vai mặt trắng*: “Xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không mong muốn. Người một nhà, quan trọng nhất là giữ hòa khí.”
(*) Trong hí kịch truyền thống Trung Quốc, vai mặt trắng thường là gian thần hoặc phần tử xấu.
Ban giám đốc và thành viên hội đồng quản trị của Ngọc Trác không giống bình thường, họ đều có quan hệ họ hàng, nói chuyện khá có tình người, không mắng người mà bắt đầu ba phải, nói đúng vậy đúng vậy mọi người đều rất dễ nói chuyện, trẻ nhỏ không hiểu chuyện.
Bầu không khí lúc này coi như cũng ổn, nhưng cậu Tân lại chuyển chủ đề: “Lúc trước Tiểu Ngọc khuyên mọi người tiếp nhận đầu tư của m-global, sao không nói rõ ông chủ của m-global là người yêu cháu?”
Tân Thiên Ngọc nhướng mày: “Bởi vì anh ấy không phải người yêu cháu. Bọn cháu chia tay lâu rồi.”
“Đó là người yêu cũ.” Cậu Tân nói vô cùng thiếu khách khí, “Tiểu Ngọc, nếu đều là người mình, tại sao không chịu nói? Hay là, cháu hy vọng cậu ta lấy 10% cổ phần công ty bỏ vào túi cháu?”
Mọi người nghe vậy, đều rì rầm.
“Còn nữa, nghe nói cháu liên tiếp từ chối hai công ty vỏ bọc, là cố ý kéo dài thời gian, khiến tập đoàn không chịu được nữa, phải chấp nhận điều kiện của m-global?” Giọng điệu của cậu Tân càng thêm bén nhọn, “Có phải hai đứa thông đồng hay không?”
Tân Thiên Ngọc lạnh nhạt nói: “Cháu đã chia tay Túc Trung từ lâu rồi, một lòng hướng về tập đoàn, tuyệt đối không có tư tâm.”
“Không có tư tâm?” Cậu Tân cười ha hả, “Nếu như không có, thì nói được làm được, chỉ lấy 1% cổ phần, còn lại chia cho mọi người, được không?”
Lúc trước, Tân Thiên Ngọc dùng lợi nhuận mê hoạch ban giám đốc giúp đỡ mình, hiện tại không ngờ bị cậu Tân học, ông ta cũng dùng lợi nhuận dụ dỗ ban giám đốc.
Cô dì chú bác trong hội đồng quản trị bị dao động, nhao nhao ủng hộ cậu Tân: “Đúng vậy, Tiểu Ngọc, nếu cháu thực sự không có tư tâm, thì giao cổ phần ra đây! Mọi người đều là người một nhà, sợ cái gì?”
“Thôi được rồi!” Ông cụ lên tiếng.
Mọi người bèn an tĩnh, dồn dập nhìn về phía ông cụ.
Ông cụ nghiêm túc nhìn Tân Thiên Ngọc: “Cháu và Túc Trung thực sự là người yêu?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Bọn cháu đã chia tay hai năm, giữa chừng cũng không có liên lạc. Lần này liên hệ lại, hoàn toàn là vì dự án niêm yết. Bọn cháu giải quyết việc chung, không có tư tình. Ông ngoại, ông nhất định phải tin cháu!”
Ông cụ cười: “Đương nhiên ta tin cháu, nhưng bây giờ tập đoàn đang ở đầu sóng ngọn gió, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cháu nên suy nghĩ cho đại cục, lui xuống trước đi, để Tiểu Mục lên trên.”
Nghe ông cụ nói vậy, Tân Thiên Ngọc lập tức tái mặt: “Ông ngoại…”
“Đừng nói nữa, trước hết cứ như vậy đi.” Ông cụ nói, “Tan họp.”
Lời của ông cụ là thánh chỉ, thánh chỉ vừa ra, ai cũng không thể làm trái.
Tổng giám đốc dự án niêm yết từ Tân Thiên Ngọc biến thành Tân Tư Mục. Tân Tư Mục lại nắm quyền lần nữa.
Sau khi bổ nhiệm xong, điều đầu tiên Tân Tư Mục làm là để tập đoàn ra thông báo bày tỏ, đã thu hồi chức vụ tổng giám đốc dự án niêm yết của Tân Thiên Ngọc, đồng thời thu hồi chức vị phó tổng giám đốc của Tân Mộ, lại giải thích một phen nói Tân Thiên Ngọc đã nhiều năm không dạy học, sau này cũng không để cậu giảng dạy trong tập đoàn. Phong ba coi như nhất thời lắng xuống.
Tân Tư Mục lại giữ quyền lực, vô cùng hăng hái. Tân Thiên Ngọc không kìm được hỏi cô: “Bức ảnh đó là do chị tìm người chụp? Hot search là do chị làm?”
Tân Tư Mục từ chối cho ý kiến: “Con ruồi không bâu vào quả trứng không có vết nứt, chúng ta làm giáo dục thì phải chú ý tác phong sinh hoạt. Ngay từ khi bắt đầu, em không nên làm bậy như thế.”
Nghe thấy Tân Tư Mục nói vậy, cậu coi như kịp phản ứng: Cuộc sống cá nhân của cậu và Tân Mộ vẫn luôn là lá bài giấu trong tay Tân Tư Mục. Cô vẫn luôn chờ thời khắc đánh ra.
Thế nhưng, cho dù biết trước nước cờ của Tân Tư Mục, e rằng Tân Thiên Ngọc cũng không có cách nào phòng bị.
Cậu không thể vì chuyện này mà giấu giếm xu hướng tình dục của mình, trốn vào ngăn tủ cả đời không ra.
Hơn nữa, cậu không cảm thấy mình có bạn trai là “vấn đề tác phong sinh hoạt”.
Tân Thiên Ngọc cắn răng, lộ ra nụ cười khó coi: “Ồ? Cho nên chị dựa vào mấy thứ bàng môn tả đạo này…”
“Bàng môn tả đạo cái gì?” Tân Tư Mục lạnh nhạt nói, “Lần em thắng dự án niêm yết của chị, chẳng lẽ là quang minh chính trực?”
Tân Thiên Ngọc nghẹn họng.
Tân Tư Mục nói: “Trước đây, phương án của chị chuyên nghiệp hơn em, nhưng vẫn bị thua. Ông cụ chỉ điểm cho chị, nói chị thua vì không hiểu cách giao tiếp với thân thích.”
“Ông cụ nói như thế?” Tân Thiên Ngọc ngây người.
“Không sai. Ông cụ đánh thức chị. Trước đây, phương án của chị chuyên nghiệp hơn em, nhưng vì mất sự ủng hộ của thân thích mà đánh mất dự án niêm yết.” Tân Tư Mục cười, “Hiện tại, kế hoạch niêm yết của em chuyên nghiệp hoàn mỹ, nhưng tương tự bởi vì không được thân thích ủng hộ mà bị đá ra ngoài – đây là tình trạng của công ty chúng ta, trước kia chị không rõ, hiện tại tới lượt em không rõ?”
Tân Thiên Ngọc không nói được lời phản bác. Cậu càng hiểu ra, tại sao hết thảy chuyên gia chuyên nghiệp bao gồm cả Túc Trung đều nói Ngọc Trác phải phá vỡ vướng mắc thân thích mới có thể đi được xa hơn.
Tân Thiên Ngọc như bước hụt từ nơi cao ngã xuống, nhưng là rơi tỉnh táo.
Trong chớp mắt cậu như hiểu được, hiểu được sự thực mà từ trước tới giờ cậu không thể nhìn rõ.
Mặt khác, tuy rằng Tân Mộ bị thu hồi vị trí phó tổng giám đốc, nhưng bà vẫn là thành viên hội đồng quản trị, vẫn được hưởng lương cao lộc dày như trước. Bà làm phó tổng giám đốc dự án niêm yết, vốn là vì Tân Thiên Ngọc, hiện tại cậu lui xuống, bà gồng cũng không có ý nghĩa, đơn giản bèn cùng nhau lui xuống.
Rốt cuộc bà cũng là người từng trải. Ngôn từ ác độc trên mạng cũng không thể gây tổn thương cho bà, điều lo lắng duy nhất là con trai có thể không vui hay không.
Nhưng, bà quả thực không biết cách giao tiếp với con cái, đành coi Tân Thiên Ngọc như một người đàn ông để đối xử, cho nên, bà hẹn cậu đi uống rượu giải sầu.
“Có muốn gọi trai đẹp cho con phóng túng không?” Tân Mộ hỏi.
Tân Thiên Ngọc thực sự cạn lời: Mẹ mình đang khuyến khích mình chơi trai?
“Con yên tâm, họ rất sạch sẽ, có làm kiểm tra sức khỏe. Hơn nữa thái độ rất chuyên nghiệp, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.” Tân Mộ vỗ vai cậu, “Tất cả chi phí của con ở club này cứ tính cho mẹ. Muốn gọi cái gì thì gọi, muốn chơi cái gì thì chơi. Không cần tiết kiệm tiền thay mẹ. Mẹ yêu con.”
Tân Thiên Ngọc rơi vào chấn động: Tân Mộ nói không phải bà không quan tâm cậu, chỉ là không biết cách đúng đắn để yêu thương con cái. Lúc trước cậu không tin, hiện tại coi như tin rồi đó.