Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 89: Ngoại truyện 3: Thời cấp ba - Hẹn hò ở công ty



Thời cấp ba, Đoàn Hoài Ngạn không hề lạnh lùng tiết dục như anh thể hiện ra bên ngoài.

Trên thực tế, phần lớn những thiếu niên ở độ tuổi của anh đã thuần thục cách tự giải tỏa. Mỗi sáng thức dậy đều phải đối mặt với phản ứng sinh lý đặc trưng của nam giới, có người sẽ dứt khoát giải quyết, có người thì đợi đến khi nó trở lại bình thường. Những người cùng trang lứa đều sẽ tự tìm đến những trang web liên quan xem video với thái độ học hỏi, thưởng thức hoặc là giải tỏa.

Những tin nhắn trò chuyện của con trai ít nhiều đều dính chút nội dung khó coi.

Đoàn Hoài Ngạn từng nhận được video do Trì Kính Đình gửi.

Trì Kính Đình: [Cái này hay quá đi.]

Đoàn Hoài Ngạn ngay cả hứng thú mở ra cũng không có: [Bớt gửi mấy thứ này cho tôi đi.]

Trì Kính Đình: [Cái gì mà mấy thứ này? Đây là tài liệu học tập đấy!]

Trì Kính Đình nói đâu ra đấy: [Con người thì phải phát triển toàn diện, thành tích tốt là một mặt, là đàn ông, phương diện đó tốt mới là thật sự tốt!]

Đoàn Hoài Ngạn vẫn không mở ra để học.

Anh luôn cho rằng sự khác biệt lớn nhất giữa người và động vật là con người có thể khống chế được dục vọng của mình.

Nhưng anh không hề có sự khao khát khám phá và tìm hiểu về người khác giới mà những nam sinh ở độ tuổi này thường có.

Nói là thanh tâm quả dục cũng không hề quá.

Cho đến kỳ nghỉ hè năm anh lên lớp 11.

Trình Tùng Nguyệt định trang trí lại nhà. Đoàn Hoài Ngạn biết Trình Tùng Nguyệt vẫn luôn có ý định này, chỉ là trước đây sợ Đoàn Ngật Hành phản đối, cảm thấy chuyện trang trí quá phiền phức nên đã gác lại. Vừa hay năm nay Đoàn Ngật Hành được điều chuyển công tác, phải ở bên ngoài một thời gian khá dài, Trình Tùng Nguyệt liền dứt khoát liên hệ với nhà thiết kế nội thất để làm mới ngôi nhà.

Đoàn Hoài Ngạn suy nghĩ, trong thời gian trang trí, anh sẽ ở đâu.

Anh nhớ là nhà mình có một căn biệt thự gần trường học.

Chỉ là căn biệt thự này hình như có người đang ở.

Khi anh hỏi Trình Tùng Nguyệt thì bà dửng dưng nói: “Chị Quân và con gái chị ấy đang ở.”

Con gái.

Đoàn Hoài Ngạn nhíu mày, trong mắt sinh ra sự lạnh nhạt mệt mỏi, vô thức loại bỏ căn nhà này khỏi lựa chọn của mình.

Trình Tùng Nguyệt chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: “Căn nhà đó gần trường học của con, mẹ thấy con cứ chuyển đến đó ở cho rồi, hơn nữa có chị Quân chăm sóc con, mẹ cũng yên tâm.”

“Còn con gái bà ấy?” Đoàn Hoài Ngạn không phải là để ý việc nhà mình có con gái của người giúp việc ở, điều làm anh không vui là, “Con gái bà ấy bao nhiêu tuổi rồi, mẹ lại để con ở cùng một mái nhà với cô ta?”

“Hình như cũng không lớn hơn con bao nhiêu?” Trình Tùng Nguyệt đặt máy tính bảng xuống, nhíu mày suy nghĩ, “Mẹ nhớ rồi, Hoài Niệm bằng tuổi con, nhưng con bé lớn hơn con vài tháng, hơn nữa con bé cũng học ở trường phụ trung. Không biết con có ấn tượng gì với con bé không? Là một cô bé rất xinh, khi cười có má lúm đồng tiền rất đáng yêu.”

Đoàn Hoài Ngạn vốn luôn giữ thái độ lạnh lùng với những người xung quanh, ngay cả dáng vẻ của các bạn cùng lớp anh cũng không nhớ rõ.

Đoàn Hoài Ngạn: “Không có ấn tượng.”

Trình Tùng Nguyệt cũng bó tay với vẻ lạnh nhạt này của anh, bà cũng biết anh đang lo lắng điều gì, rất kiên nhẫn nói: “Hoài Niệm ngoan lắm, con bé chỉ ở phòng khách thôi, sẽ không làm phiền đến con đâu.” Dừng một chút, Trình Tùng Nguyệt liếc Đoàn Hoài Ngạn một cái, trong mắt có vài phần ghét bỏ, “Con không đến nỗi tự luyến đến mức cho rằng Hoài Niệm sẽ thích con chứ?”

“…”

“Con yên tâm đi, Hoài Niệm không thiếu người theo đuổi, con ngoài việc đẹp trai và có tiền ra, chẳng có ưu điểm nào khác. Hoài Niệm cũng không phải là người không có mắt mà có hứng thú với những tên con trai nhàm chán cổ hủ như con đâu.”

“…” Đoàn Hoài Ngạn mặt không đổi sắc, “Đổi căn nhà khác.”

“Con không muốn ở với con bé thì con tự mình chuyển đến căn nhà khác đi, Hoài Niệm ở đó được một tuần rồi, chuyển đồ rất phiền.” Trình Tùng Nguyệt không giống như mẹ của Đoàn Hoài Ngạn, mà giống mẹ của Hoài Niệm hơn, “Hơn nữa đồ đạc của con còn chưa thu dọn đúng không?”

“Ở đó gần trường học, những căn nhà khác đều ở xa.”

“Nói bậy, vẫn còn một căn hộ nhỏ ở ngay cạnh trường học, trước đây không phải là con ngủ trưa ở đó sao?”

Gần trường thật sự có một căn hộ nhỏ, đúng như tên gọi, rất nhỏ, chưa đến một trăm mét vuông.

Đoàn Hoài Ngạn coi nó là ký túc xá, giờ nghỉ trưa sẽ đến đó ngủ.

Ngủ một giấc ngắn thì không sao, nhưng nếu để Đoàn đại thiếu gia xuất thân ngậm thìa vàng ở đó lâu dài thì là chuyện tuyệt đối không thể.

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Trình Tùng Nguyệt vang lên, nhìn thấy người gọi đến, bà tươi cười hớn hở bỏ lại một câu: “Nếu con không muốn ở căn hộ thì cứ ở với Hoài Niệm đi, đừng có mà cảm thấy tất cả các cô gái trên thế giới đều sẽ thích con. Nói thật nhé Đoàn Hoài Ngạn, con và Hoài Niệm ở chung một mái nhà, mẹ còn lo cho Hoài Niệm đấy, con bé đẹp như vậy, nếu như con thích con bé thì mẹ biết ăn nói thế nào với chị Quân?”

Sau đó, Trình Tùng Nguyệt tùy ý đặt máy tính bảng đang để ở trên đùi xuống ghế sofa, đứng dậy rời đi.

Thái độ của Trình Tùng Nguyệt hờ hững, tùy ý.

Đoàn Hoài Ngạn ở lại tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng như mặt hồ phẳng lặng, nhưng thực chất là sóng ngầm cuộn trào.

Anh đứng dậy về phòng, cầm lấy điện thoại mình đặt trên ghế sofa, đầu ngón tay vô tình chạm vào máy tính bảng của Trình Tùng Nguyệt.

Có lẽ định mệnh thật sự có tiếng nói riêng của nó.

Đoàn Hoài Ngạn cụp mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy màn hình máy tính bảng đang sáng.

Không biết là do cú chạm vừa nãy của anh hay là do Trình Tùng Nguyệt mở, giao diện của máy tính bảng đang hiển thị một tấm ảnh.

Tấm ảnh một cô gái đứng ở sân thể dục, mỉm cười với ống kính.

Ngập tràn hơi thở thanh xuân.

Như Trình Tùng Nguyệt đã nói, cô gái rất xinh đẹp, khóe miệng có má lúm đồng tiền rất đáng yêu.

Thân hình Đoàn Hoài Ngạn khựng lại, cả người căng cứng, đứng im tại chỗ rất lâu. Không khí xung quanh anh bỗng nhiên trầm xuống, ngưng tụ thành trạng thái dính nhớp khó tách rời, trong ánh mắt anh như có vô số đợt sóng đang cuồn cuộn.

Sao lại thế?

Sao có thể?

Sao lại là cô ấy?

Người mà anh đã tìm kiếm rất lâu, rất rất lâu, vậy mà lại học chung trường với anh.

Vậy mà lại là con gái của giúp việc nhà anh.

Đoàn Hoài Ngạn cố gắng đè nén cảm xúc khó có thể bình tĩnh của mình, nhưng thứ chiếm lấy tâm trí anh là sự chiếm hữu mạnh mẽ và cảm giác muốn cướp đoạt bằng được.

Anh bình tĩnh và tỉnh táo, gần như không hề do dự mà đưa ra quyết định.

Anh không thể bỏ lỡ cô.

Anh muốn có được cô.

-

Ở chung một nhà với Hoài Niệm.

Lại còn ở cùng cô.

Khoảng cách địa lý giữa anh và cô ngày càng gần, nhưng trái tim của hai người vẫn xa lạ, giống như người dưng vậy.

Anh không giỏi ăn nói, không tìm được chủ đề để bắt chuyện với cô.

Việc anh thường làm nhất là nhìn bóng lưng của cô.

Nhà cách trường rất gần, chỉ cách có hai con phố, nên Đoàn Hoài Ngạn không cần tài xế đưa đón đi học.

Anh luôn dậy muộn hơn Hoài Niệm một chút, sau khi cô ra khỏi nhà, mới chậm rãi thay giày, mang vẻ mệt mỏi như chưa tỉnh ngủ. Ra khỏi nhà, anh cất bước chạy về phía trước, sau khi nhìn thấy bóng dáng của cô, anh mới dừng chân, duy trì một khoảng cách với cô, theo sau cô không xa không gần.

Việc chạy nhanh khiến tim đập nhanh hơn, cho dù đã đi chậm lại, tim vẫn đang sôi trào gào thét.

Anh luôn đi sau lưng cô.

Giống như một tên biến thái theo dõi.

Đến khi tan học, anh cũng sẽ cố tình đợi cô đi rồi mới đi.

Hai người bọn họ chưa từng đi học về cùng nhau.

Gần trường học người đông tấp nập, anh không muốn bị người ta phát hiện ra họ sống chung. Thêm vào đó, người ở tuổi dậy thì thường có tâm tư xao động, nam nữ ở chung rất dễ bị hiểu lầm sang một khía cạnh khác.

Là người duy nhất biết chuyện, Trì Kính Đình chính là một nhân vật bộp chộp điển hình.

Anh ta thường xuyên hóng hớt: “Hai người ở nhà có nói chuyện không?”

“Không.”

“Không phải cậu thích cô ấy sao, sao không tìm cô ấy nói chuyện?”

“Không biết nói gì.”

“Cậu cứ hỏi cô ấy là có bài nào không biết làm không, cậu giúp cô ấy giải bài.”

“Cô ấy đứng nhất khối, toàn là người khác đến hỏi cô ấy bài này làm thế nào.”

“Không phải chứ bạn, cậu theo đuổi cô ấy kiểu này chắc đến kiếp sau cũng không thành công đâu.”

“…”

“Nếu không thì thế này đi, chúng ta đổi cách khác.”

“Cách gì?”

“Sắc dụ.”

“…” Đoàn Hoài Ngạn cảm thấy hối hận vì bản thân vậy mà lại có vài giây muốn chấp nhận ý kiến của Trì Kính Đình, anh liếc xéo Trì Kính Đình một cái, “Im miệng.”

“Tôi nói thật đấy.” Trì Kính Đình nói, “Cậu nghĩ xem, cậu tắm xong đi ra, quấn một cái khăn tắm, lau khô nửa người, để lộ cơ bụng săn chắc và đường nhân ngư của cậu. Mẹ nó! Thử hỏi cô gái nào có thể cưỡng lại được? Dù sao nếu có cô gái nào xuất hiện trước mắt tôi như thế, tôi chắc chắn sẽ nhào lên người cô ta ngay.”

“Đừng áp đặt suy nghĩ của cậu lên Hoài Niệm.” Đoàn Hoài Ngạn đen mặt, lạnh lùng nói ra hai chữ, “Nhơ nhớp.”

“Cậu bảo cậu tập cơ bụng để làm gì? Không phải là để quyến rũ cô ấy sao?”

“…”

“Cậu phải cho cô ấy biết, tuy rằng cậu có một tâm hồn nhàm chán, nhưng cậu có một thân thể hoàn mỹ!”

“…”

“Độ cứng lại còn chỉ đứng sau kim cương!”

“…”

“Cậu là nam sinh cấp ba, thời kỳ đẹp nhất của đàn ông rất ngắn, cậu phải nói cho Hoài Niệm biết, để cô ấy trân trọng cậu trong độ tuổi đẹp nhất của cậu. Nếu không thì sau này già cả sắc tàn, sức lực không theo kịp, cô ấy có hối hận cũng không kịp.”

Đoàn Hoài Ngạn thật sự không nghe nổi nữa: “Cút đi, đừng làm phiền tôi nữa.”

Có lẽ vì lời của Trì Kính Đình mà đêm hôm đó Đoàn Hoài Ngạn nằm trên giường trằn trọc trở mình mãi.

Cho dù lơ mơ ngủ thiếp đi, sự tỉnh táo và chìm đắm đan xen, phác họa ra những giấc mơ sống động như thật.

Lúc thì là phòng học không một bóng người, anh ngồi ở vị trí của mình, Hoài Niệm ngồi trên đùi anh, chỉ hai ba cái anh đã kéo áo đồng phục của cô lên, vùi đầu vào trong;

Lúc thì là phòng khách nhà anh, Đoàn Hoài Ngạn giảng bài cho Hoài Niệm, anh một tay cầm bút, tay còn lại cậy ra khe hở nhỏ hẹp, chậm rãi trêu chọc, khiến Hoài Niệm nước mắt lưng tròng.

Lúc thì là anh xuống lầu uống nước, tình cờ gặp Hoài Niệm ở nhà bếp. Không hiểu vì sao hai người tựa vào tủ lạnh hôn nhau, nước trong tay Đoàn Hoài Ngạn biến thành trà sữa trân châu, anh đổ trà sữa lên người Hoài Niệm, chất lỏng chậm rãi chảy xuống, anh cúi đầu, yết hầu chuyển động, liếm sạch từng chút một.

Những giấc mơ kỳ lạ khiến cho đêm nay có một hương vị khác thường.

Giấc mơ khiến anh cảm thấy tiếc nuối nhất là ở trong giấc mơ, anh bị Hoài Niệm tìm thấy điểm yếu chí mạng để thao túng dục vọng của anh, và cô trở thành chiếc chìa khóa đó. Chìa khóa chậm rãi chuyển động, mài mòn theo quỹ đạo.

Trong mơ, đây là cách Hoài Niệm đánh thức anh.

Ngoài mơ, Đoàn Hoài Ngạn tỉnh dậy từ sự nóng bỏng chưa từng có trước đây.

Sau khi tỉnh giấc, một mặt anh căm hận bản thân lại có ý nghĩ bẩn thỉu như vậy, mặt khác lại khô cả miệng, còn có cảm giác tiếc nuối. Cũng chính vì vậy, trong cơ thể anh dâng lên cảm giác trống rỗng lớn lao, nhiệt độ cơ thể bốc lên, tay anh đè lên ga giường, chậm rãi, không nghe theo sự chỉ đạo của não bộ, dục vọng của thân thể lấn át sự tỉnh táo.

Tay anh đưa vào trong chăn không có một chút ánh sáng nào.

Nhưng.

Mười phút trôi qua.

Không có gì thay đổi.

Toàn thân anh nóng lên, mồ hôi thấm ướt tóc mai, anh ngẩng đầu, đường nét cổ trơn tru, yết hầu lên xuống lộ ra sức hút chết người.

Lại mười phút nữa trôi qua.

Anh đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Nước lạnh dội lên đầu, anh muốn mượn nó để bình tĩnh lại. Nhưng nước kích thích mắt anh, khiến anh nhắm mắt lại. Vừa nhắm mắt, trong đầu anh hiện lên những hình ảnh trong giấc mơ vừa nãy.

Tay của Hoài Niệm rất đẹp, bàn tay đẹp đó trước đây chỉ dùng để viết báo tường, làm bài thi.

Bây giờ, tay cô thao túng tiếng thở dốc của anh, ấn lên mạch đập của anh.

Trong đêm tối mênh mông, Đoàn Hoài Ngạn cuối cùng cũng tìm thấy ánh sáng.

Anh khẽ rên một tiếng.

Trong phòng tắm ẩm ướt, một chất lỏng trong suốt, dính nhớp, bị nước rửa trôi.

Sau khi giải phóng hoàn toàn, Đoàn Hoài Ngạn đi ra khỏi phòng tắm.

Khi đắm mình thì thỏa mãn, khi tỉnh táo thì phiền muộn.

Anh không nên vào lúc đó, để rồi nghĩ đến cô, hơn nữa trong đầu toàn là cô.

Đối với cô mà nói, đây là một sự báng bổ.

Anh tự hứa với mình, sẽ không có lần sau.

Chỉ là Đoàn Hoài Ngạn không ngờ rằng, việc phá vỡ quy tắc lại dễ dàng đến vậy.

Chỉ cần một lần xuống lầu uống nước, anh liền trở thành người mà trước đây anh khinh thường nhất, dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.

Sau khi giày vò một hồi, cổ họng anh khô khốc, rất cần nước.

Bình nước trong phòng ngủ không có nước, vì vậy, một giờ sáng, anh xuống lầu rót nước uống.

Mở cửa phòng ra, anh vốn tưởng rằng trong phòng là một màu hỗn độn, không ngờ một góc ở dưới lầu lại có ánh sáng.

Giống như hình ảnh trong giấc mơ, Đoàn Hoài Ngạn thấy cửa phòng khách mở ra, trước mắt là bàn học ở phòng khách, Hoài Niệm nghiêng người ngồi ở đó, giống như học mệt rồi đang gục trên bàn ngủ.

Cũng vừa khéo, mặt cô hướng ra ngoài cửa.

Điều này khiến anh nghĩ đến cách cô đánh thức anh trong mơ.

Sau đó, ánh mắt của anh không tự chủ được mà rơi vào môi cô.

Đôi môi hồng hào, bờ môi căng mọng đầy đặn.

Hoài Niệm không cần làm gì cả, thậm chí không cần nhìn anh, cũng có thể khiến cả người anh bị nhuốm dục vọng.

Giây tiếp theo, lông mi Hoài Niệm khẽ run, có dấu hiệu tỉnh lại.

Đoàn Hoài Ngạn gần như là chạy trốn, ngay cả mục đích chính mình xuống lầu cũng quên mất, vội vàng lên lầu.

Về đến phòng, anh dựa vai vào cánh cửa.

Nhờ có tường và cửa không có tác dụng cách âm, anh nghe thấy tiếng bước chân dưới lầu, tiếng đóng cửa và tiếng tắt đèn.

Anh tưởng tượng ra những việc Hoài Niệm sẽ làm sau khi vào phòng.

Cô mặc đồ ngủ kẻ ô màu trắng hồng, đồ ngủ là kiểu cài nút, cởi từng nút một, sẽ hơi phiền phức.

Nhưng anh lại không thấy phiền.

Anh hơi ngửa cổ ra sau, lòng bàn tay mất lực, chai nước khoáng rơi xuống đất. Có lẽ Trì Kính Đình nói đúng, nam sinh mười mấy tuổi sở hữu thứ cứng thứ hai trên thế giới chỉ sau kim cương.

Nhưng trước đây không phải vậy.

Anh trước đây không phải là như vậy.

Anh mở mắt, trong mắt là những tơ máu, giãy giụa, xao động, sau sự tức giận là buông thả, xòe năm ngón tay ra, ôm lấy dục vọng nóng bỏng như lửa.

Sau khi giải phóng hoàn toàn.

Anh nghĩ.

Có lẽ.

Anh nên giữ khoảng cách với cô.

Dù sao thì cô vẫn còn nhỏ.

Phải đợi cô trưởng thành, phải đợi khi kết thúc kỳ thi đại học.

Anh chìm trong sự chờ đợi vô tận.

Sau khi gặp Hoài Niệm, anh vẫn luôn chờ đợi.

Đợi cô lớn lên, đợi cô chủ động, đợi cô nói thích, đợi cô từng bước đi về phía anh.

Đoàn Hoài Ngạn đột ngột nhắc đến thời cấp ba, Hoài Niệm tưởng rằng mình sẽ thích Đoàn Hoài Ngạn thời cấp ba hơn.

Nhưng sự thật lại không phải vậy.

Đoàn Hoài Ngạn thời cấp ba sở hữu tất cả những phẩm chất khiến cho những người cùng trang lứa ngưỡng mộ, thêm vào đó là hơi thở xa cách không gần ai, khiến cho sự ngưỡng mộ này càng thêm rõ ràng và cụ thể.

Hoài Niệm thích anh mà cô đang ngưỡng mộ, nhưng cô không thích Đoàn Hoài Ngạn rõ ràng đang ngồi bên cạnh nhưng lại giống như cách nhau ngàn núi vạn sông.

Cô ghét sự xa cách trên người Đoàn Hoài Ngạn, ghét thái độ Đoàn Hoài Ngạn chưa từng nhìn cô một cái, đối xử hờ hững với cô.

Không ai thích bị đối xử đặc biệt.

Cô thích Đoàn Hoài Ngạn đối với ai cũng lạnh như băng, chỉ duy nhất lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng với cô.

Nhưng cô chỉ cảm thấy thôi.

Sự tương phản của Đoàn Hoài Ngạn hơi lớn.

Cô hy vọng Đoàn Hoài Ngạn tìm được một điểm cân bằng giữa “anh dám chạm vào tôi thì tôi nhất định bẻ tay anh” và “tôi muốn lúc nào cũng dính lấy em”.

Giống như bây giờ.

Hai người giống như vừa được vớt từ dưới nước lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi ôm lấy nhau. Hoài Niệm nghĩ đến việc đi tắm, lại bị Đoàn Hoài Ngạn ôm chặt trong lòng không thể động đậy, “Đừng vội, anh muốn ôm em thêm một lúc nữa.”

Hoài Niệm: “Vậy ôm xong, có phải là anh về phòng mình không?”

Đoàn Hoài Ngạn khẽ nhấc mí mắt lên một cách ngạo mạn, rất thản nhiên và cũng rất đường hoàng nói: “Đây là phòng của anh.”

“…” Hoài Niệm không muốn tranh cãi với anh về việc rốt cuộc đây là phòng của ai, dù sao thì đây cũng là nhà anh, cho dù anh có coi phòng rác là phòng của mình cũng không có vấn đề gì, cô nói trọng điểm, “Bố mẹ anh vẫn còn ở nhà, nhỡ ngày mai họ không thấy anh trong phòng anh thì phải làm sao? Ảnh hưởng không tốt đâu.”

Đoàn Hoài Ngạn ừ một tiếng nghe không ra chút cảm xúc nào.

Hoài Niệm cũng không biết là anh đã nghe vào tai hay không, cô đẩy anh, “Anh không thể học theo anh của hồi cấp ba sao? Hai năm cấp ba, anh chưa từng vào phòng em một lần,” Dừng một chút, Hoài Niệm nói dối không chớp mắt, “Em vẫn thích anh của hồi cấp ba hơn, lạnh như băng, có thể nói một chữ thì tuyệt đối không nói một câu.”

“Không thích anh gọi em là ‘bé cưng?” Đoàn Hoài Ngạn khẽ nhướn mày, đuôi mắt lộ ra vẻ không vui.

Chữ “không” ở ngay cổ họng, nhưng dù thế nào cũng không nói ra được.

Hoài Niệm liếm môi, giọng nói khô khốc: “Ý của em là giữa hai chúng ta nên giữ một chút khoảng cách, không phải là ngày nào cũng dính lấy nhau. Giống như bây giờ, anh làm xong rồi thì nên xuống giường đi.”

Đoàn Hoài Ngạn ra chiều suy nghĩ: “Vậy nên bây giờ em thật sự coi anh là trai bao, em sướng xong thì đá anh xuống giường à?”

“…”

Cái gì vậy!!!

Cô có ý này bao giờ!

Trong lời cô! Có ý này bao giờ! Là dấu chấm câu của cô mang hơi thở đồi trụy sao? Nhưng cô đâu có nói cả dấu chấm câu đâu!

Nghĩ đến anh vốn dĩ là người rất thích giải thích sai lời của cô, Hoài Niệm dứt khoát sai càng thêm sai, mặt không đổi sắc nói, “Thì trai bao tuy đã hoàn lương nhưng vốn dĩ vẫn là trai bao, em để anh hoàn lương là muốn anh chỉ phục vụ một mình em thôi.”

Đoàn Hoài Ngạn cười khẽ một tiếng, nói một cách đầy ẩn ý: “Tính chiếm hữu cũng mạnh đấy.”

“…” Mặt Hoài Niệm như muốn bốc cháy, cô giả vờ không nghe thấy lời anh, vẫn bình tĩnh nói hết những gì mình muốn nói, “Bây giờ anh phục vụ xong rồi, có thể công thành lui thân rồi.”

“Anh phục vụ thế nào?” Đoàn Hoài Ngạn đặc biệt phối hợp với cô.

“Cũng tốt.”

“Chung chung quá.”

Thấy Đoàn Hoài Ngạn có vẻ “cô không đưa ra câu trả lời khiến anh hài lòng thì anh tuyệt đối sẽ không xuống giường cô”, Hoài Niệm hít sâu một hơi, giọng điệu ôn hòa: “Đẳng cấp của trai bao hàng đầu, cho dù anh không dựa vào nhà họ Đoàn, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này thôi cũng đủ phát tài rồi.”

Đoàn Hoài Ngạn tựa vào đầu giường như người không xương, nghe vậy thì cười khẽ: “Bé cưng.”

“Hửm?”

“Em thích anh là vì anh nói em sẽ có nhà? Hay là trong sự thích này của em có trộn lẫn một chút xíu thích khuôn mặt và thân hình của anh.” Đoàn Hoài Ngạn vừa nói vừa nắm tay cô, mỗi khi chạm vào một chỗ, anh lại lên tiếng, “Cơ bụng này, cơ ngực này, con chim…”

Hoài Niệm cảm thấy tay nóng ran, lập tức rút tay về, mắt cô hoảng loạn, giọng điệu vẫn bình tĩnh, “Em thích anh, chắc chắn là thích tất cả những ưu điểm trên người anh, đồng thời có thể chấp nhận tất cả khuyết điểm của anh.”

“Được.” Đoàn Hoài Ngạn chậm rãi nói, “Khuyết điểm của anh tối nay là muốn ngủ cùng em.”

“Chấp nhận đi.”

“…”

Thấy dù thế nào cũng không thể thay đổi được ý nghĩ của Đoàn Hoài Ngạn.

Hoài Niệm dứt khoát để mặc anh.

Nhưng ngày hôm sau cô vừa tỉnh dậy, phát hiện không hề xảy ra chuyện mỗi ngày cô đều sẽ thiếu oxy tỉnh dậy do không khí quá loãng, trên giường trống không, cô đưa tay sờ, bên còn lại của giường đã lạnh.

Chắc là Đoàn Hoài Ngạn đã đi từ sớm rồi.

Cũng không biết tối qua cứ phải làm khó cô như vậy để làm gì?

Trêu đùa cô vui lắm sao?

Thú vị lắm sao?

… Được rồi, hình như anh thật sự thấy rất thú vị.

Sau khi rửa mặt xong, không hiểu sao Hoài Niệm có chút bất an. Cho dù cô đã ở nhà họ Đoàn một khoảng thời gian khá dài, hiểu rõ bố cục cấu trúc của nhà họ, nhưng bây giờ, ngay cả việc ra khỏi phòng khách cô cũng có chút căng thẳng.

Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Đoàn Hoài Ngạn.

Hoài Niệm: [Anh dậy rồi à?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Ừm.]

Hoài Niệm: [Anh ở trong phòng sao?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Ừm.]

Hoài Niệm: [Sắp ăn sáng chưa?]

Đoàn Hoài Ngạn không trả lời “ừm” nữa, mà gửi một tin nhắn thoại.

Vì vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói của anh lơ mơ khàn khàn, rất có từ tính, “Nói một câu muốn anh đến bên em khó vậy sao, bé cưng?”

Hoài Niệm chớp mắt, nhìn đoạn tin nhắn thoại đã phát xong, lại chớp mắt.

Cô như nghĩ ra điều gì đó, đi đến cửa, ấn tay nắm cửa, kéo cửa ra vào.

Ngoài cửa, Đoàn Hoài Ngạn đang đứng đối diện cô, anh rũ mắt, thờ ơ nghịch điện thoại trong tay. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh có chút bất ngờ ngẩng đầu nhìn cô.

“Không trả lời tin nhắn của anh, định ra ngoài làm gì?”

“Ra ngoài tìm anh.” Hoài Niệm cất điện thoại đi, lẩm bẩm một câu, “Anh đang ở ngoài cửa rồi, sao không vào?”

“Như vậy không tốt sao?” Đoàn Hoài Ngạn lạnh nhạt nói, “Em ở nhà anh, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.”

“…”

Lời vừa dứt, một người xuất hiện ở cầu thang hành lang.

Đoàn Ngật Hành như vừa đi tập thể dục buổi sáng về, trên người mặc bộ đồ thể thao màu xám đậm. Cách một khoảng không xa không gần, vẻ mặt ông ôn hòa, nhưng khiến Hoài Niệm không được tự nhiên.

Cô vội vàng chào hỏi: “Chú Đoàn.”

Đoàn Ngật Hành khẽ gật đầu: “Nhà bây giờ ăn sáng vào lúc tám giờ, còn nửa tiếng nữa, con đói chưa? Nếu đói thì chú nói với nhà bếp, bảo họ làm nhanh một chút.”

“Không, không đói ạ.” Hoài Niệm nói.

“Ừm.” Đoàn Ngật Hành khẽ đáp một tiếng, sau đó gọi tên Đoàn Hoài Ngạn, “Con để quên một món đồ ở phòng sách của bố, qua lấy đi.”

“Lát nữa con qua.” Ánh mắt của Đoàn Hoài Ngạn vẫn luôn dính chặt vào người Hoài Niệm.

Khóe miệng Đoàn Ngật Hành nở nụ cười nhạt, giọng điệu không nhanh không chậm, áp bức vô hình: “Bố còn phải đi tắm, tắm xong thì phải gọi mẹ con dậy rồi, không có thời gian thừa để chờ con, qua luôn bây giờ đi.”

Đoàn Hoài Ngạn đương nhiên nghe ra sự cứng rắn trong lời nói của Đoàn Ngật Hành, không tình nguyện dời mắt đi.

“Vào nhà đi, đợi anh về, sẽ nhanh thôi.”

Đoàn Ngật Hành đứng ở cầu thang không hề nhúc nhích, đợi đến khi Đoàn Hoài Ngạn đi đến trước mặt mình, ông mới xoay người đi về phía phòng sách.

Cửa phòng sách đóng lại.

Đoàn Ngật Hành đột nhiên lại không biết phải nói gì nữa.

Ông nhìn Đoàn Hoài Ngạn, một bộ dạng thờ ơ và kiêu ngạo, giống như hai người đã đổi vị trí cho nhau, Đoàn Hoài Ngạn mới là bố.

“Con để quên gì ở đây vậy?” Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn Đoàn Ngật Hành, sốt ruột hỏi.

“Sáng sớm tinh mơ, trong nhà bao nhiêu con mắt nhìn vào, con và Hoài Niệm ở ngoài cửa phòng con bé lôi lôi kéo kéo có ra gì không?” Đoàn Ngật Hành lắc đầu, “Hoài Niệm lần đầu tiên đến nhà, theo quy tắc, hai đứa phải ngủ riêng phòng. Con đứng ở cửa phòng con bé, nhỡ có người tưởng con nửa đêm không chịu được cô đơn, chạy đến phòng con bé ngủ thì sao?”

“Con đúng là không chịu được cô đơn.” Đoàn Hoài Ngạn thản nhiên nói.

Nghe thấy câu này, Đoàn Ngật Hành tức giận bật cười, “Con không cần mặt mũi, nhưng Hoài Niệm vẫn cần.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Con chạy đến phòng cô ấy thì liên quan gì đến cô ấy?”

Đoàn Ngật Hành: “Con là người đi tìm con bé, con nói có liên quan hay không?”

Im lặng một lát, Đoàn Hoài Ngạn nhíu chặt mày, vẻ mặt rất khó chịu, cuối cùng thốt ra một câu: “Con không ngủ lại với cô ấy.”

Đoàn Ngật Hành đã đoán được từ sớm: “Nửa đêm chạy về phòng rồi chứ gì?”

“…” Đoàn Hoài Ngạn không lên tiếng nữa.

“Đôi mắt của con sắp dán lên người Hoài Niệm rồi,” Đoàn Ngật Hành nói, “Ăn sáng xong thì cút xéo cho bố, con ở nhà ngày nào, bố không yên ngày đó.”

“Con có dán mắt lên người bố đâu, bố có gì mà không được yên?” Đoàn Hoài Ngạn rất không vui.

“Con vừa về nhà, mẹ con lúc thì hỏi mai bà ấy phải mặc đồ gì mới đoan trang tao nhã mà không bị già đi, lúc lại hỏi bố son màu nào trông có khí sắc hơn, yên lặng không đến mười phút lại kéo bố vào phòng thay đồ bảo bố phối đồ để gặp con dâu tương lai. Tối qua, bà ấy nửa đêm ngủ không được, hỏi bố, anh đoán xem con trai anh thật sự bằng lòng ngủ riêng một ngày với Hoài Niệm sao?”

Đoàn Ngật Hành lại lắc đầu, cười khổ: “Chỉ cần con ở nhà, từng lời từng chữ của bà ấy đều là con.”

Đoàn Hoài Ngạn không biểu cảm dư thừa: “Bố ghen với cả con trai mình à.”

Đoàn Ngật Hành ừ nhạt một tiếng, “Vậy nên ăn cơm tối xong, mang theo bạn gái của con rời khỏi thế giới của bố và vợ bố đi.”

Đoàn Hoài Ngạn cười khẩy một tiếng, “Con cũng không thèm gia nhập vào thế giới hai người của bố mẹ.”

-

Ăn sáng xong, Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn rời khỏi nhà họ Đoàn.

Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, hai người đều bận rộn với công việc.

Giữa tháng Mười hai, Hoài Niệm trực đêm, có hai ngày nghỉ cuối tuần. Vì vậy Hứa Phù hẹn cô ra ngoài tụ tập, hai người chưa kịp nói mấy câu, Hứa Phù đã hóng hớt về tiến triển của cô và bố mẹ chồng tương lai.

Bố mẹ chồng tương lai.

Hoài Niệm nghe mà không hiểu sao mặt nóng lên, cô cúi đầu uống một ngụm trà sữa, mới nói: “Chú Đoạn rất bận, trước đây khi tớ ở nhà họ Đoàn, cả năm cũng không gặp chú ấy quá ba lần; dì Trình cũng rất bận, hai người họ không thường xuyên ở Nam Thành.”

Sự bận rộn của Đoàn Ngật Hành là bận rộn vì công việc.

Sự bận rộn của Trình Tùng Nguyệt là bận rộn vì các buổi tụ tập xã giao.

Họ đi khắp nơi trên thế giới, không thường xuyên ở Nam Thành. Cho dù con trai mình có bạn gái, họ cũng không giống như những gia đình khác thể hiện sự coi trọng, thường xuyên hẹn bạn gái của con trai về nhà ăn cơm.

Hứa Phù nghe xong, vô cùng ngưỡng mộ: “Nếu bố mẹ của Trì Kính Đình cũng được như bố mẹ của Đoàn Hoài Ngạn thì tốt.”

Hoài Niệm: “Hả?”

Hứa Phù không ngừng kêu khổ: “Cậu không biết đâu, bố mẹ của Trì Kính Đình gần như cuối tuần nào cũng bắt tớ đến nhà họ ăn cơm, làm ơn đi, bình thường tớ và Trì Kính Đình còn không sống chung, đến cuối tuần, tớ không chỉ phải đóng vai một cô con dâu tốt, mà còn phải cùng Trì Kính Đình diễn một màn vợ chồng ân ái.”

“Hai người bình thường không ở cùng nhau sao?” Hoài Niệm có chút kinh ngạc, “Hai người đã kết hôn rồi, sao còn không sống chung?”

“Kết hôn rồi thì phải sống chung sao? Vậy không kết hôn có phải là không thể sống chung?”

“…” Hoài Niệm cụp mắt, hơi ưỡn thẳng lưng, không mấy tự tin phản bác cô, “Đâu có cặp vợ chồng mới cưới nào không sống chung đâu?”

Hứa Phù: “Hai bọn tớ là kết hôn do mai mối, không có nền tảng tình cảm, dựa vào đâu mà phải sống chung?”

Hoài Niệm mím môi, “Vậy nếu cậu đã không sống chung với Trì Kính Đình, khi bố mẹ cậu ta gọi cậu đến, cậu không thể nhờ Trì Kính Đình từ chối sao?”

“Anh ta không chịu,” Hứa Phù tỏ vẻ cạn lời, “Anh ta nói anh ta là con cưng của mẹ, một tuần không gặp mẹ là không có cảm giác an toàn.”

Hoài Niệm: “?”

Hứa Phù: “Thật không vậy?”

Hoài Niệm nhíu mày suy nghĩ, lắc đầu: “Thật ra mà nói, tớ cũng không rõ lắm, tớ và Trì Kính Đình tuy là bạn học cấp ba, nhưng hai người bọn tớ ở ngoài đời không hề có bất cứ liên hệ gì.”

“Vậy cậu giúp tớ hỏi chồng cậu xem.”

“…” Hoài Niệm đang uống trà sữa, suýt thì bị sặc, “Chồng sắp cưới.”

“‘Chồng’ thì có làm sao? Hồi cấp hai yêu đương, tớ còn gọi bạn trai là ‘chồng’ rồi,” Hứa Phù tò mò, “Bình thường cậu gọi Đoàn Hoài Ngạn như thế nào?”

Nghe vậy, Hoài Niệm suy nghĩ cẩn thận một lát, “Tớ thường gọi cả họ lẫn tên anh ấy.”

Hứa Phù: “Cậu không phải là cô gái ngọt ngào à? Vậy thì phải gọi anh ấy là ‘anh trai’ mới đúng chứ.”

Hoài Niệm nghiêm túc: “Tớ lớn hơn anh ấy vài tháng.”

Hứa Phù nhìn chằm chằm Hoài Niệm một lát, đột nhiên cười phá lên: “‘Anh trai’ là một kiểu thái độ, không phải là vì lớn tuổi hơn mới gọi anh ấy là ‘anh trai’.”

Hoài Niệm không lên tiếng.

Hứa Phù như nghĩ ra gì đó, hỏi Hoài Niệm: “Đoàn Hoài Ngạn có bắt cậu gọi anh ấy là ‘anh trai’ chưa?” Nói xong, không đợi Hoài Niệm trả lời, cô ấy tự mình nói tiếp, “Đàn ông đều thích bạn gái gọi mình như vậy, anh ơi, cục cưng ơi, anh yêu ơi… có người biến thái hơn còn thích bạn gái gọi mình là chủ nhân.”

Trong nháy mắt, trong đầu Hoài Niệm hiện lên hình ảnh nhiều năm về trước, Trì Kính Đình nghịch hệ thống giọng nói của robot Tiểu Mỹ, để Tiểu Mỹ mở miệng ra là “chủ nhân”.

Nhận ra ánh mắt muốn nói lại thôi của Hoài Niệm, Hứa Phù nhướn mày: “Không phải Đoàn Hoài Ngạn cũng là kiểu biến thái này chứ?”

Vẻ mặt Hoài Niệm lo lắng: “Chồng cậu có lẽ là kiểu biến thái này đấy.”

Ai ngờ Hứa Phù lại tỏ vẻ hưng phấn: “Thật sao? Không phải cậu không thân với anh ấy sao? Ngoài đời anh ấy chơi lớn vậy à?”

Hoài Niệm có chút mơ hồ: “Cậu ta biến thái mà cậu vui thế à?”

Ngay sau đó, cô lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, “Cảm giác Trì Kính Đình bình thường cũng không nghiêm túc mấy, sao cậu lại ngạc nhiên vậy?”

Đột nhiên, Hứa Phù cười khẩy hai tiếng, “Anh ta nhìn vậy thôi chứ nghiêm túc lắm đấy. Không phải hai bọn tớ cuối tuần nào cũng đến nhà bố mẹ anh ta sao? Tối hai đứa ngủ chung một phòng, anh ta, chồng mới cưới của tớ, ôm chăn ngủ dưới đất đấy. Anh ta nói biết tớ không có cảm giác với anh ta, cho nên anh ta sẽ tôn trọng tớ, tuyệt đối không chạm vào một sợi tóc của tớ.”

Hoài Niệm càng kinh ngạc hơn.

Vì chuyện này khác hoàn toàn so với Trì Kính Đình mà cô biết.

Trì Kính Đình đâu phải là một cậu trai ngây thơ trong sáng gì.

Hoài Niệm nghĩ lại một chút.

Nhưng Đoàn Hoài Ngạn trong mắt mọi người là một người lạnh như băng, không có chút tình thú nào.

Có lẽ hai người bạn thân bọn họ đều có sự tương phản.

Trì Kính Đình tuy thể hiện ra ngoài rất hư, nhưng thực tế lại rất ngây thơ… nhỉ?

Câu chuyện phiếm kết thúc khi Hứa Phù nhận được điện thoại của Trì Kính Đình.

Vì là cuối tuần nên Hứa Phù phải đến nhà bố mẹ của Trì Kính Đình ăn cơm.

Kể từ khi điện thoại reo là Hứa Phù liền mang một vẻ chán sống, cô ấy vẫy tay chào Hoài Niệm, ngay sau đó hét vào điện thoại, “Biết rồi, tôi đến ngay đây.”

Sau khi Hứa Phù rời đi, Hoài Niệm cảm thấy ngồi một mình cũng chán, cô nhớ đến công ty của Đoàn Hoài Ngạn ở gần đây, trong phút chốc nảy ra ý định đến công ty tìm anh. Nhưng lại sợ anh đang bận, quấy rầy anh, vì vậy Hoài Niệm vẫn gửi tin nhắn cho Đoàn Hoài Ngạn trước.

Hoài Niệm: [Anh đang bận không?]

Qua khoảng mười phút, Đoàn Hoài Ngạn mới trả lời tin nhắn, anh trả lời bằng giọng nói. Hình như đang ở trong một không gian kín, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vọng lại khi anh nói.

Đoàn Hoài Ngạn: “Vừa mới họp xong.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Nhớ anh rồi à?”

Đoàn Hoài Ngạn: “Hiếm khi em ở cùng bạn bè mà vẫn còn nhớ đến anh.”

Hoài Niệm: “…”

Sao cô lại cảm thấy Đoàn Hoài Ngạn… hình như… có chút… trà xanh nhỉ?

Cô đột nhiên lại không muốn đi tìm anh nữa rồi.

Đoàn Hoài Ngạn: “Nhưng anh nhớ em lắm bé cưng à, anh thật sự rất phiền khi phải tăng ca vào thứ Bảy.”

Hoài Niệm rất dễ mềm lòng, đặc biệt là khi đối diện với Đoàn Hoài Ngạn.

Cô lại lập tức thay đổi ý định: [Em đến công ty anh tìm anh, có được không?]

Đoàn Hoài Ngạn: “Thật sao?”

Đoàn Hoài Ngạn: “Bé cưng, chắc chắn là em thua trò chơi ‘Thật hay Thách’ rồi đúng không?”

Đoàn Hoài Ngạn: “Đừng giỡn với anh đó.”

Hoài Niệm cười khổ: [Không chơi game, chỉ là em thấy chán thôi.]

Cô tìm cho mình một lý do thích hợp.

Ừm.

Cô chỉ là chán, rảnh rỗi không có việc gì làm.

Giọng nói trầm ấm của Đoàn Hoài Ngạn ẩn chứa ý cười, nội dung nói ra mang đầy ý dụ dỗ: “Bé cưng, mau đến chơi anh đi.”

Hoài Niệm: “…”

Nhưng Hoài Niệm vẫn đi đến công ty của Đoàn Hoài Ngạn.

Địa chỉ công ty của Đoàn Hoài Ngạn vẫn không thay đổi, cho dù anh đã ở bên ngoài vài năm, công ty vẫn vận hành, hơn nữa với tư thế không thể ngăn cản đã tiến vào top 10 công ty robot y tế trong nước. Hoài Niệm với tư cách là bác sĩ khoa chỉnh hình, sự quan tâm của cô đối với các bộ phận giả vượt quá người bình thường, đương nhiên cũng có chút hiểu biết về công ty của anh. Cô càng biết rõ đà phát triển của công ty Đoàn Hoài Ngạn càng trở nên mạnh mẽ kể từ khi anh trở về nước.

Hoài Niệm không ít lần nghe những đồng nghiệp của mình bàn luận về bộ phận giả cơ khí của công ty Đoàn Hoài Ngạn, cũng từng giới thiệu cho những bệnh nhân có gia cảnh khá giả mua và lắp đặt sản phẩm của công ty anh.

Hoài Niệm luôn lặng lẽ lắng nghe, cô không hề nói với đồng nghiệp rằng ông chủ của công ty đó thật ra là chồng sắp cưới của cô.

Cô vốn dĩ luôn là một người điềm tĩnh và kín đáo, không thích phô trương.

Công ty nằm ở tầng một của một tòa nhà, có thiết lập cổng kiểm soát ra vào, chỉ có những người làm việc tại tòa nhà đó mới có thể tự do ra vào.

Để phòng Hoài Niệm bị chặn ở bên ngoài, Đoàn Hoài Ngạn đặc biệt cho người xuống đón cô.

Ngoài ý muốn nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Người xuống đón Hoài Niệm là Hà Tuấn Huy.

Người mà Hoài Niệm trao đổi nhiều nhất trong đội ngũ của Đoàn Hoài Ngạn chính là Hà Tuấn Huy.

Hà Tuấn Huy thấy Hoài Niệm, nhiệt tình vẫy tay: “Sếp bảo tôi xuống đón vị hôn thê, tôi hỏi cậu ấy vị hôn thê là ai, cậu ấy quăng cho tôi một câu ‘cậu biết đấy’ khiến tôi hoang mang vô cùng. Tôi nghĩ đi nghĩ lại trong mấy năm nay tôi chỉ gặp một người phụ nữ bên cạnh cậu ấy, nhưng hai người bọn họ đều chia tay rồi, chẳng lẽ vị hôn thê của cậu ấy lại là bạn học đại học của tôi sao?”

“Kết quả không ngờ lại là cô,” Hà Tuấn Huy quẹt thẻ, dẫn Hoài Niệm vào thang máy, anh ta lại cảm thán, “Nhưng mà hình như chỉ có thể là cô.”

Hoài Niệm cong khóe môi, cô hơi tò mò: “Trước đây Đoàn Hoài Ngạn không nói với mọi người hai người chúng tôi đã làm hòa rồi sao?”

Vẫn chưa đến giờ tan làm, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.

Hà Tuấn Huy thao thao bất tuyệt: “Cậu ấy không nói. Chỉ là một hôm, chúng tôi đang họp bàn về mẫu mã cánh tay máy, cậu ấy đột nhiên nói một câu ‘Bạn gái tôi rất thích bướm, cứ dùng bướm đi’.”

“…”

“Rồi một hôm khác, cậu ấy cho tất cả mọi người nghỉ hai ngày, chưa ai hỏi cậu ấy vì sao lại hào phóng cho mọi người nghỉ, mọi người đều cho rằng sau ngày nghỉ sẽ là công việc với cường độ cao. Kết quả cậu ấy lại giành nói trước ‘Ngày kia tôi muốn cầu hôn bạn gái’.”

“…”

Nhìn không giống như là chuyện mà Đoàn Hoài Ngạn sẽ làm, nhưng Hoài Niệm quá rõ, đây thật sự là những chuyện mà Đoàn Hoài Ngạn thích làm nhất.

Vô tình hay cố ý khoe việc bản thân có bạn gái.

Hơn nữa khi khoe khoang, thần thái và ngôn ngữ đều toát ra sự ngạo mạn hờ hững, và cảm giác lạnh lùng ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống.

Đoàn Hoài Ngạn đương nhiên không cảm thấy có gì, anh thật sự cho rằng đây là đang khoe khoang.

Nhưng Hoài Niệm lại cảm thấy rất ngượng ngùng.

May mà trong nháy mắt, thang máy đã đến tầng.

Hà Tuấn Huy dẫn Hoài Niệm đến công ty.

Công ty tràn ngập cảm giác công nghệ, cửa chính của công ty là đèn cảm ứng, sau khi mở khóa bằng vân tay, đèn tạo thành ánh sáng xanh trắng. Vào trong cửa chính, bên tay trái là quầy lễ tân, bên tay phải là phòng trà nước, mà chính giữa phía trước thì lại là tủ kính, trưng bày những vinh dự mà công ty đạt được trong những năm gần đây, các loại giấy chứng nhận, các loại bằng sáng chế.

Và.

Lịch sử khởi nghiệp của công ty.

Những bức ảnh từ phòng làm việc trong tòa nhà dạy học của trường Nam Đại từ lúc công ty có trang thiết bị chưa hoàn thiện ở giai đoạn đầu, rồi đến lúc công ty niêm yết tràn ngập cảm giác công nghệ như bây giờ.

Có rất nhiều người trong ảnh đều là những gương mặt mà Hoài Niệm quen thuộc. Từ ban đầu, đến hiện tại, những người này hình như vẫn ở đó.

Thật ra sự tồn tại của Đoàn Hoài Ngạn không mạnh, chỉ rải rác trong vài bức ảnh.

Thấy cô nhìn rất chăm chú, Hà Tuấn Huy nói: “Trước đây tôi luôn nghe người ta nói quan hệ có tốt đến đâu cũng không thể cùng nhau hùn vốn làm ăn, con người sẽ luôn cãi nhau vì tiền. Nhưng đội ngũ của chúng tôi lại không như vậy, ngay từ ngày đầu tiên thành lập đội đã có người cãi nhau rồi, cãi nhau đến mức không thể hòa giải được, quan hệ của đội gần như lung lay, nhưng điều kỳ lạ là sau khi lung lay nhiều năm như vậy lại không có một ai rời đi.”

Hoài Niệm từng nghe những người trong đội của họ cãi nhau, không phải vì lợi ích mà là vì làm thế nào để tạo ra những bộ phận giả cơ khí tốt hơn.

“Từ trước đến giờ sếp không khuyên can ai, cậu ấy chỉ ngồi một bên nghe mọi người cãi nhau, sau đó đưa ra ý kiến. Nhưng điều mà cậu ấy thường nói nhất là: Cãi cái gì? Đều là phân, đang so xem cục phân nào thơm hơn cục phân nào thúi hơn à?” Hà Tuấn Huy xoa trán thở dài, “Miệng cậu ấy luôn rất độc.”

“Mọi người không cãi nhau với anh ấy sao?”

“Có chứ, cãi xong mới phát hiện đúng là toàn phân.”

“…”

“À đúng rồi…” Hà Tuấn Huy như nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt thần bí, “Sếp vẫn đang họp, tranh thủ lúc cuộc họp của cậu ấy chưa kết thúc, tôi dẫn cô đi xem một thứ nhé?”

Hoài Niệm bị câu này của anh ta làm cho tò mò, nửa tin nửa ngờ đi theo anh ta.

Trên đường đi, hai người đi ngang qua hết phòng làm việc trong suốt này đến phòng làm việc trong suốt khác.

Mặt bàn lộn xộn, dây điện đan xen, khắp nơi là thiết bị lắp ráp bộ phận giả cơ khí, trên không trung còn treo đủ loại bộ phận máy móc và hình dạng phôi của bộ phận giả cơ khí.

Mỗi phòng làm việc đều có người, mọi người đều tập trung nhìn vào công việc đang làm, không ai chú ý đến Hoài Niệm đang đi ngang qua ở bên ngoài vách kính.

Cuối cùng, hai người dừng lại trước một cánh cửa.

Hoài Niệm phát hiện, phòng làm việc đều là vách ngăn trong suốt, nhưng văn phòng lại được làm bằng tường trắng, ngăn cách tầm nhìn.

“Đây là?” Hoài Niệm hỏi.

“Phòng trưng bày.” Hà Tuấn Huy nói.

Vừa dứt lời, Hà Tuấn Huy quẹt vân tay, dòng điện kêu xèo xèo, cánh cửa mở ra.

Những gì hiện ra trước mắt Hoài Niệm là những bộ phận giả cơ khí đa dạng kiểu dáng, và những con robot tạo hình đa dạng.

Cảm xúc kinh ngạc và kinh diễm của Hoài Niệm khi nhìn thấy con robot quen thuộc đó, cảm xúc như ngưng đọng.

Tim cô giống như bị một bàn tay siết lại, xoắn thành một cục.

“Tiểu Mỹ.” Hoài Niệm lẩm bẩm, gọi tên con robot.

Thật ra Hoài Niệm cũng đã nghĩ đến Tiểu Mỹ.

Dù sao đây cũng là robot mà Đoàn Hoài Ngạn làm cho cô, cho dù chức năng của Tiểu Mỹ có kém hơn robot giao đồ ăn ở khách sạn thì cô vẫn… rất nhớ nó.

Ý nghĩa của Tiểu Mỹ đối với Hoài Niệm, đối với Đoàn Hoài Ngạn, đều không giống nhau.

Hà Tuấn Huy gãi đầu: “Tiểu Mỹ mở khóa bằng giọng nói, cho nên dù nó đã ở công ty nhiều năm như vậy, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng mở máy và tắt máy. Khi mở máy lên - nhận diện giọng nói - nhận diện thất bại - sau đó tắt máy.” Hà Tuấn Huy nói về quy trình của Tiểu Mỹ.

Nghe vậy, Hoài Niệm cười khổ.

Hà Tuấn Huy nhìn về phía Hoài Niệm: “Là giọng của cô mở khóa đúng không?”

Nụ cười trong đáy mắt Hoài Niệm rất nhạt: “Trước đây là vậy.”

“Vậy bây giờ chắc chắn cũng vẫn thế thôi.” Hà Tuấn Huy khẳng định chắc nịch, còn tự tin hơn cả Hoài Niệm.

Nói xong.

Hà Tuấn Huy tiến lên, ấn nút khởi động của Tiểu Mỹ.

Xung quanh Tiểu Mỹ phát ra ánh sáng rực rỡ, những con bướm sinh động như thật đang bay lượn trong màn hình.

“Chào bạn, mời tiến hành nhận diện giọng nói.”

Giọng nói của Tiểu Mỹ vừa vang lên, sống mũi Hoài Niệm cay xè, trong cổ họng có một cảm giác khó chịu, cô cố gắng đè nén xuống, “Buổi chiều tốt lành.”

Khi giọng nói của Hoài Niệm vừa dứt, trên đỉnh đầu của Tiểu Mỹ phát sáng, ánh sáng đó xoay quanh người cô một vòng, sau khi xoay xong, nhận diện giọng nói thành công, Tiểu Mỹ bắt đầu vận hành, chào hỏi Hoài Niệm: “Buổi chiều tốt lành nhé, cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ bùng nổ sấm sét.”

Hoài Niệm: “…”

Hà Tuấn Huy: “?”

Thế giới im lặng.

Hoài Niệm sắp ngạt thở rồi.

Cô có thể cảm nhận được vẻ mặt phức tạp của Hà Tuấn Huy bên cạnh, nhịn cười đến mức hai vai run lên.

Khoảnh khắc ấm áp lâu ngày gặp lại trong lồng ngực của Hoài Niệm trong nháy mắt tan thành mây khói.

Cô thật sự không ngờ Trì Kính Đình sẽ nhập lại đoạn tin nhắn này, cũng không ngờ Đoàn Hoài Ngạn lại đồng ý chuyện này.

May mà vào lúc này, cửa văn phòng cách đó một bức tường mở ra, mơ hồ có người từ bên trong đi ra, đi ngang qua phòng trưng bày, phát hiện cửa đang mở, mọi người đều nghiêng đầu nhìn qua.

Ánh mắt mọi người nhìn quá nóng bỏng, Hoài Niệm không quen giao tiếp, chỉ khẽ cười, coi như chào hỏi với bọn họ.

Hà Tuấn Huy giới thiệu: “Đây là Hoài Niệm, cũng là bà chủ của chúng ta.”

Trong công ty bỗng nhiên im bặt.

Vài giây sau, náo nhiệt như là nổ tung.

Mọi người nhao nhao lên, âm thanh quá ồn ào, đến mức Hoài Niệm không nghe rõ một câu hoàn chỉnh nào.

Rồi trong đám người, từng tiếng từng tiếng một vấp váp vang lên.

“Sếp.”

“Sếp.”

“… Sếp ơi, bà chủ đến rồi, anh quen bà chủ không?”

“?”

Một bóng người cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của Hoài Niệm.

Đoàn Hoài Ngạn vẫn mặc quần áo mà lúc sáng anh ra khỏi nhà, mùa đông ở Nam Thành rất lạnh, nhưng trong phòng lại bật điều hòa, cho nên khi anh ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo hoodie cổ tròn màu đen và một chiếc quần dài màu đen. Lười biếng, tùy ý, lại mang một chút cảm giác thiếu niên lạnh lùng khó nói, nhưng cả người anh lại tản ra khí chất cứng rắn của một người đàn ông trưởng thành, khiến người khác có cảm giác xa cách khó lại gần.

Giọng của Đoàn Hoài Ngạn nhạt nhẽo, không mang bất kỳ nhiệt độ nào: “Đến rồi à.”

Hoài Niệm: “Đến rồi.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Đến văn phòng anh.”

Hoài Niệm: “Ừm.”

Cuộc trao đổi của hai người khách sáo lại chính thức, không hề có chút bong bóng màu hồng của những cặp đôi đang yêu.

Công ty phát triển đến nay, ngoài đội ngũ ban đầu ra, còn có không ít gương mặt mới.

Trong đám người, những gương mặt cũ và mới xen lẫn nhau.

Có người không biết, không quen Hoài Niệm hỏi: “Sếp thật sự thích vị hôn thê của mình sao?”

“Tôi cũng thấy lạnh nhạt quá, giống như đang đối đãi với khách hàng vậy.”

Người biết chuyện cười đầy thâm ý: “Trước đây chúng tôi cũng nghĩ vậy.”

“Cho đến một lần, sếp gửi tin nhắn cho Hoài Niệm, gửi tin nhắn thoại đấy, một tin rồi lại một tin. Tương tự như kiểu ‘Em đang làm gì sao không trả lời tin nhắn của anh?’, ‘Em bận lắm sao bận đến mức không có thời gian nhớ đến anh?’, ‘Rốt cuộc khi nào em mới bận xong vậy bé cưng?’”

Những người không biết chuyện tỏ vẻ: “Mấy người lừa chúng tôi đó à? Sếp sẽ dịu dàng, dính người như vậy sao? Anh ấy nhìn không giống não yêu đương gì cả.”

“Anh ấy không phải não yêu đương? Muốn cầu hôn bạn gái, kết quả lại cho nhân viên công ty nghỉ hai ngày, đây không phải não yêu đương thì là gì?”

“…”

Mọi người lập tức không biết phản bác như thế nào.

Hình như cũng hơi có lý.

-

Đoàn Hoài Ngạn và Hoài Niệm không hề nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người trong công ty.

Hai người đi một đường dài xuyên qua nhiều phòng làm việc và văn phòng, hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách không xa không gần, cử chỉ không hề có chút thân mật nào, ngay cả giao tiếp bằng mắt cũng không có.

Sau đó, họ đi vào văn phòng của Đoàn Hoài Ngạn.

Hoài Niệm đi theo sau Đoàn Hoài Ngạn.

Cô tiện tay đóng cửa lại, còn chưa kịp ngẩng đầu chiêm ngưỡng bố cục trang trí của văn phòng Đoàn Hoài Ngạn, nụ hôn của anh đã ập đến.

Hoài Niệm thở dốc, chống vai anh muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh nắm lấy tay choàng lên cổ, tay còn lại của anh giữ chặt gáy cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Môi cô bị đầu lưỡi anh không ngừng mút mát nghiền nát, hơi thở nóng bỏng của anh giống như có khả năng lên men, khiến cho nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên, thúc đẩy sự sinh sôi của tình dục.

Không biết anh đã ấn cái gì, Hoài Niệm nghe thấy tiếng điện vang lên.

Ngay sau đó.

Rèm cửa che kín cửa sổ sát đất.

Trong phòng rơi vào bóng tối.

Chỉ có đôi mắt hai người đen trắng rõ ràng, ngập tràn ánh sáng ướt át.

Ánh mắt của Đoàn Hoài Ngạn trần trụi, quét qua người Hoài Niệm, từ mắt cô nhìn xuống, qua đôi môi bị anh hôn đến mức ướt át, rồi đến cổ cô, điểm dừng cuối cùng không cần nói cũng biết. Hơi thở anh nặng nề, cố tình hạ giọng, giọng nói khàn khàn, mang theo tình dục không hề che giấu: “Lần đầu tiên em gặp bạn bè mà vẫn nhớ đến tìm anh, bé cưng, anh vui lắm.”

“…” Hoài Niệm không ngờ anh sẽ nhắc đến chuyện này, tim cô loạn nhịp, có chút chột dạ, “Trước đây em cũng từng nhớ đến anh mà.”

“Đúng vậy, trước đây em đi chơi với bạn, anh nhắn tin cho em, em cũng đã trả lời anh.”

Hoài Niệm biết mình không có vô tình bạc nghĩa như vậy, “Đúng không, em không hề bỏ quên anh.”

Đoàn Hoài Ngạn cười thật chậm rãi, “Em còn nhớ trước đây em đã trả lời anh thế nào không?”

Hoài Niệm: “Thế nào?”

Đoàn Hoài Ngạn cúi đầu, giọng nói hạ thấp vài phần, nghe có vẻ lười biếng và kiêu ngạo, chậm rãi nói: “Em luôn trả lời ‘Em đang chơi với bạn, anh có thể đừng làm phiền em mãi được không?’, - toàn nói mấy lời kiểu anh rất phiền, hận không thể cho anh vào danh sách đen.”

“…”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.