Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 87: Ngoại truyện 2.1: Vợ sắp cưới



- "Cứ từ từ, anh không vội."

- "Ngày mai là chúng ta gặp phụ huynh rồi, bé cưng, thực ra anh không kiên nhẫn lắm đâu."

Hai câu nói với thái độ hoàn toàn trái ngược nhưng lại xuất phát từ cùng một người.

Đêm khuya, Hoài Niệm tắm xong nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên tay, bỗng nhiên nhớ lại hai câu nói này, cô không nhịn được cười.

Cô đã từng nghĩ rằng Đoàn Hoài Ngạn không hề vội vàng kết hôn với mình.

Còn nghĩ đến việc... tự mình cầu hôn anh.

Nghe xong một cuộc điện thoại công việc, Đoàn Hoài Ngạn bước vào phòng ngủ, nhìn thấy chiếc giường lớn rộng rãi, ga trải giường màu xám đậm nhăn nhúm, đối tượng kết hôn mà anh vừa mới hoàn thành nghi thức cầu hôn mặc bộ đồ ngủ ngắn, gối ôm trước ngực, nằm sấp trên giường.

Do tính chất công việc nên Hoài Niệm không có nhiều cơ hội tắm nắng, nhưng làn da cô vốn đã trắng, đôi chân dài trần trụi co lại, lắc lư trong không khí không theo quy luật nào.

Khiến Đoàn Hoài Ngạn ngứa ngáy trong lòng.

Anh cảm thấy đôi chân này không nên tự do đung đưa trong không khí như vậy.

Nên quấn quanh eo anh mới đúng.

Hoặc là...

Một ý nghĩ bí ẩn và khó hiểu nào đó lóe lên trong đầu anh.

Đệm giường hơi lún xuống.

Hoài Niệm quay đầu lại, Đoàn Hoài Ngạn không biết kết thúc công việc từ lúc nào mà đã quay lại phòng, anh nằm nghiêng, tay phải chống cằm, cụp mắt xuống, cảm xúc trong mắt không có quá nhiều biến động. Tuy nhiên, tay trái của anh lặng lẽ vén bộ đồ ngủ mỏng manh của Hoài Niệm lên.

Cuối tháng Chín, nhiệt độ ở Nam Thành vẫn cao ngất ngưởng.

Hoài Niệm vẫn mặc bộ đồ ngủ mùa hè.

Bộ đồ ngủ đôi với Đoàn Hoài Ngạn.

Cảm nhận được tay Đoàn Hoài Ngạn sờ đến xương bả vai của mình, Hoài Niệm nắm lấy tay anh: "Anh nghe điện thoại xong rồi à?"

Vừa nãy hai người định tắm cùng nhau, Hoài Niệm không thích tắm chung với Đoàn Hoài Ngạn, nhưng chỉ cần hai người cùng ở nhà, Đoàn Hoài Ngạn nhất định sẽ lấy đủ loại lý do để tắm chung với Hoài Niệm. Có lúc, anh lười biếng tìm lý do, trực tiếp mở cửa phòng tắm.

Chỉ là hôm nay, một ngày cầu hôn thành công tốt đẹp.

Đoàn Hoài Ngạn ôm Hoài Niệm nói: "Em là vợ sắp cưới của anh, nào có vợ sắp cưới nào lại từ chối tắm chung với chồng sắp cưới chứ?"

"Ngày đầu tiên cầu hôn, em đã đối xử với anh như vậy sao?"

"..."

Đương lúc Hoài Niệm không biết phải phản bác như thế nào thì điện thoại của Đoàn Hoài Ngạn reo lên, là cuộc gọi của cấp dưới.

Hai người họ có một điểm chung lớn nhất, có lẽ điểm chung duy nhất chính là không bao giờ lơ là công việc.

Nhân lúc Đoàn Hoài Ngạn mặt mày đen sì, kìm nén cơn thịnh nộ nghe điện thoại, Hoài Niệm nhanh chóng rút lui, chạy vào phòng tắm.

Hoài Niệm không ngờ Đoàn Hoài Ngạn lại nghe điện thoại lâu như vậy.

Cô ôm gối, dịch sang một bên: "Anh đi tắm trước đi."

"Em chê anh?" Nhận thấy hành động của cô, khóe miệng Đoàn Hoài Ngạn cong lên một nụ cười nhạt, "Anh bẩn lắm sao?"

Hoài Niệm vùi mặt vào gối, giọng nói nghèn nghẹn, vẫn là câu nói đó: "Anh đi tắm trước đi."

Đoàn Hoài Ngạn không nhúc nhích: "Em hôn anh một cái, anh sẽ đi."

"..."

"Không hôn anh, chính là chê anh bẩn."

"..."

Hoài Niệm thở hổn hển, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, áp sát mặt Đoàn Hoài Ngạn, trầy trật hôn lên môi anh với tốc độ ánh sáng. Khi cô định lùi lại, gáy đột nhiên bị siết chặt, tay Đoàn Hoài Ngạn giữ chặt gáy cô, dùng lực rất mạnh, ép cô lại gần mình.

Đôi môi lại chạm vào nhau, vì dùng lực hơi mạnh nên răng va vào nhau.

Môi Hoài Niệm bị anh va vào đau điếng, tiếng rên rỉ bị lưỡi Đoàn Hoài Ngạn luồn vào khoang miệng nuốt chửng. Anh hôn rất mạnh, chóp mũi cọ xát vào nhau, lưỡi quấy đảo hơi thở của cô, hỗn loạn và nghẹt thở.

Trong phòng vang lên tiếng nước chảy róc rách.

Chỉ là hôn thôi, Đoàn Hoài Ngạn cũng có thể hôn một cách đầy gợi tình.

Không biết đã hôn bao lâu, Đoàn Hoài Ngạn cuối cùng cũng buông tay khỏi Hoài Niệm, anh áp trán lên trán cô, hơi thở nặng nề: "Đừng ngủ vội nhé bé cưng, đợi anh tắm xong sẽ quay lại."

Tắm xong quay lại làm gì?

Không cần hỏi cũng biết câu trả lời.

Hoài Niệm vùi mặt xuống, thở hổn hển.

Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, cô không nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm. Có lẽ là vì hiệu quả cách âm của căn biệt thự đầu tiên họ ở kém đến mức tệ hại.

Cô vẫn còn nhớ kỳ nghỉ hè năm thi đại học.

Có lần, Hoài Diễm Quân đang chuẩn bị bữa tối, định lên lầu gọi Đoàn Hoài Ngạn xuống ăn cơm thì có người gõ cửa, "Có đơn hàng, phiền ký nhận giúp."

Hoài Diễm Quân không thể rời khỏi bếp, bèn bảo Hoài Niệm đi gọi Đoàn Hoài Ngạn.

Hoài Niệm hơi lúng túng: "Để con đi ký nhận hàng."

Hoài Diễm Quân nói: "Kiện hàng rất lớn, con không bê nổi đâu."

Bị thúc giục, Hoài Niệm vẫn lên lầu.

Cô lịch sự gõ cửa, "Ăn tối thôi."

Gõ cửa xong, Hoài Niệm định rời đi, nhưng lại sợ anh không nghe thấy, nên cô lại gõ cửa: "Đoàn Hoài Ngạn…"

Lời ra đến cửa miệng, khi cánh cửa hé mở, lộ ra bóng dáng bên trong, liền đột nhiên dừng lại.

Đoàn Hoài Ngạn vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Tóc ướt sũng, trên người có cơ bắp, đường nét rắn chắc và rõ ràng, những giọt nước trong suốt chảy xuống lồng ngực phập phồng, chậm rãi chảy xuống, biến mất trong khăn tắm.

Không ngờ lại chứng kiến cảnh này, tai Hoài Niệm đỏ bừng, định chuồn đi thì Đoàn Hoài Ngạn lại ôm lấy eo cô, kéo cô vào phòng.

Cách một cánh cửa.

Một giây trước, cô vẫn dùng giọng điệu khách sáo xa lạ gọi anh ăn cơm.

Một giây sau, cô đã bị anh đè xuống.

Đã không biết là lần thứ bao nhiêu hai người hôn nhau, mùa hè này nóng bức, ngột ngạt, ngay cả điều hòa cũng không thể xua tan hơi nóng giữa hai người.

Nụ hôn của Đoàn Hoài Ngạn dịu dàng nhưng lại mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.

Khiến Hoài Niệm muốn trốn thoát nhưng lại không thể.

Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên đường cong cơ thể cô, ấn vào gọng áo ngực của cô, hỏi: "Cảm thấy khó chịu không?"

"..." Đôi mắt xinh đẹp và mơ màng của Hoài Niệm ngấn lệ, ban đầu không phản ứng lại, ngơ ngác "a" một tiếng, vài giây sau, cơ thể mềm nhũn vì nụ hôn của anh trở nên cứng đờ, nhưng cô vẫn cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, giả vờ điềm nhiên trả lời câu hỏi của anh, "Cũng bình thường."

Sau đó lại bổ sung, "Mọi người đều mặc như vậy."

Đoàn Hoài Ngạn nói: "Nhưng anh cảm thấy em thấy khó chịu."

Da đầu Hoài Niệm tê dại, không hiểu sao họ lại đột nhiên thảo luận về vấn đề này, "... Em đã thử mặc trước khi mua, nhân viên bán hàng nói là vừa vặn, em cũng thấy vừa."

"Không phải," Giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn trầm thấp vì xúc động, anh ghé sát tai cô nói, "Ảnh hưởng đến việc anh sờ."

Ánh hoàng hôn ấm áp chiếu vào phòng từ cửa sổ.

Những lớp rèm cửa sổ màu trắng chiếu vào mắt Hoài Niệm, ánh sáng trở nên tầng tầng lớp lớp.

Hoài Niệm cuối cùng cũng hiểu ý của Đoàn Hoài Ngạn.

... Muốn cô cởi ra.

Nhưng so với việc tự mình cởi, anh muốn cô chủ động cởi hơn.

Hoài Niệm vùi mặt vào cổ anh, hơi thở toàn là mùi hương quen thuộc trên người anh, thanh khiết như tuyết rơi mùa đông, nhưng tuyết rơi vào người cô không chỉ khiến cô run rẩy, mà còn khiến toàn thân cô nóng bừng.

"Mẹ em bảo em lên gọi anh xuống ăn cơm." Hoài Niệm vẫn nhớ đến chuyện này, giọng nói mềm mại, âm cuối kéo dài như đang làm nũng, cũng như đang nũng nịu, "Chúng ta xuống ăn cơm trước đi."

"Không đói." Đoàn Hoài Ngạn cúi đầu xuống, cọ má vào tóc cô, "Chúng ta hôn thêm một chút nữa nhé?"

Tư thế ôm ấp quá thân mật, cộng thêm việc anh không mặc quần áo, hơi nóng từ cơ thể anh liên tục truyền sang người cô. Hoài Niệm như chạm vào nhịp tim nóng bỏng của anh, lời từ chối nhất thời không thể thốt ra khỏi miệng.

Bộ não như bị cơ thể điều khiển, mà cơ thể lại bị anh kiểm soát.

Lông mi Hoài Niệm khẽ run, vô thức ngẩng đầu lên, hơi thở ngày càng nóng, cũng ngày càng gần.

Sắp chạm vào nhau.

"Cốc cốc cốc"

Tiếng gõ cửa bất ngờ cắt ngang tất cả.

Hoài Niệm giật mình, vội vàng đưa tay đẩy Đoàn Hoài Ngạn ra.

Gần cửa nhất là một cái tủ năm ngăn, Đoàn Hoài Ngạn bị đẩy bất ngờ nên cả người va vào tủ.

Trong phòng vang lên tiếng động mạnh.

Hoài Niệm nghe thôi cũng thấy đau.

Cô vừa áy náy vừa bực bội, nhưng lại sợ Hoài Diễm Quân ở ngoài cửa nghe thấy, cô hạ giọng, "Em không cố ý."

Bên ngoài cửa, Hoài Diễm Quân quả thực cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Đoàn Hoài Ngạn mặt mày u ám, nghiến răng cười lạnh: "Không có gì, cháu vừa chơi điện thoại vừa đi, không để ý đường nên đụng vào tủ."

"Cẩn thận một chút." Hoài Diễm Quân dặn dò, "Xuống ăn tối thôi."

"Vâng."

Ngay sau đó, Hoài Diễm Quân lại hỏi: "Hoài Niệm đâu?"

Đoàn Hoài Ngạn nói: "Xuống lầu rồi."

Hoài Diễm Quân lẩm bẩm: “Con bé này, sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa rồi?"

Đoàn Hoài Ngạn nhìn chằm chằm Hoài Niệm, khuôn mặt lạnh lùng, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Hoài Niệm bị nụ cười này của anh làm cho bồn chồn lo lắng, cô quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào anh, cũng không dám nhìn cơ thể đã được nhiệt độ cơ thể làm khô của anh. Cơ thể anh không còn chút non nớt nào của thiếu niên, là người đàn ông tràn đầy hơi thở hormone, chỉ cần nhìn một cái đã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Hoài Niệm cúi đầu xuống.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân ngày càng xa của Hoài Diễm Quân.

Trong tầm nhìn cúi thấp, Hoài Niệm nhìn thấy Đoàn Hoài Ngạn đang đi về phía cô.

Cô còn chưa kịp nhìn rõ, đã có thứ gì đó được ném lên đầu cô.

Là một chiếc khăn tắm.

Nghĩ đến công dụng của chiếc khăn tắm vừa nãy, mặt Hoài Niệm càng thêm khô nóng.

Khăn tắm che kín đầu cô, tầm nhìn cũng rơi vào bóng tối mù mịt.

Cô đưa tay muốn kéo chiếc khăn tắm đã từng tiếp xúc thân mật với anh ra, thì nghe thấy Đoàn Hoài Ngạn lạnh lùng nói: "Anh muốn thay đồ, nếu em muốn xem thì kéo khăn tắm xuống."

"..."

Cô thèm vào!

Sao cô có thể! Muốn xem anh! Thay quần áo chứ! Aaaaa!

Hoài Niệm bị khăn tắm che đầu, vừa bất lực vừa ấm ức.

Trong phòng yên tĩnh, mơ hồ nghe thấy tiếng thay quần áo sột soạt của Đoàn Hoài Ngạn.

Hình như còn nghe thấy Đoàn Hoài Ngạn lầm bầm khó chịu: "Sau này đổi nhà, cách âm phải tốt, bên ngoài đốt pháo, bên trong cũng không nghe thấy."

"..."

...

Hoài Niệm cảm thấy Đoàn Hoài Ngạn thật sự là người nói được làm được.

Từ đó về sau, mỗi căn nhà của Đoàn Hoài Ngạn đều có hiệu quả cách âm rất tốt.

Ở bên Đoàn Hoài Ngạn, cô luôn vô thức nhớ lại những chuyện trước đây. Cô và Đoàn Hoài Ngạn có quá nhiều kỷ niệm, giống như tế bào trong cơ thể, không thể tách rời cũng không thể nào quên.

Bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, đều có thể khiến cô nhớ đến Đoàn Hoài Ngạn.

Hoài Niệm đổi tư thế nằm, cô cũng không nằm lâu, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Căn nhà này của Đoàn Hoài Ngạn có hai phòng thay đồ.

Phòng ngủ chính có một cái, bên ngoài còn có một phòng thay đồ riêng biệt.

Phòng thay đồ trong phòng ngủ chính để quần áo theo mùa, những bộ quần áo còn lại được cất trong phòng thay đồ bên ngoài.

Hoài Niệm chạy đến phòng thay đồ bên ngoài, thay một bộ đồ ngủ khác.

Quay lại phòng ngủ chính, Đoàn Hoài Ngạn vẫn chưa tắm xong. Đoàn đại thiếu gia mỗi lần tắm đều mất nửa tiếng.

Hoài Niệm cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay, nhẫn cầu hôn của Đoàn đại thiếu gia cũng rất phù hợp với phong cách làm việc của anh, nhẫn kim cương to.

Một khi so sánh, càng làm nổi bật chiếc nhẫn bạc thủ công mà cô tặng Đoàn Hoài Ngạn lúc trước.

Hoài Niệm thở dài, sau đó cầm điện thoại lên, chụp ảnh bàn tay đeo nhẫn.

Cô mở Wechat, tìm đến khung chat với Hứa Phù, gửi ảnh cho cô ấy.

Và kèm theo một câu: [Đoàn Hoài Ngạn tặng.]

Ý là, xin cậu đừng nói Đoàn Hoài Ngạn là đồ keo kiệt nữa!

Hứa Phù trả lời rất nhanh, là tin nhắn thoại.

Hoài Niệm mở lên, giọng nói của Trì Kính Đình vang lên mà không hề báo trước, bắt đầu bằng một câu "Mẹ kiếp", giọng điệu lấc cấc: "Đoàn Hoài Ngạn, thằng chó đó diễn cũng giống thật đấy! Lúc trước khi tôi nhìn thấy chiếc nhẫn này đã xúi giục cậu ta mua, lúc đó cậu ta nói một câu là người độc thân mua nhẫn làm gì. Kết quả bây giờ chiếc nhẫn này lại xuất hiện trên tay cậu."

Nghe xong tin nhắn thoại này.

Ngay sau đó là tin nhắn thoại thứ hai.

Trì Kính Đình: "Nhiều năm như vậy rồi, chữ ‘diễn’ thật sự đã khắc sâu vào xương tủy của Đoàn Hoài Ngạn."

Trì Kính Đình: "Rõ ràng là thích cậu, sau khi chia tay lại cứ giả vờ không quan tâm."

Trì Kính Đình: "Giả chết trước mặt bạn thân, giả vờ tuyệt tình, kết quả lại lén lút đến cửa hàng mua chiếc nhẫn này. Tôi thật sự chịu thua tên chó này!"

Hoài Niệm: "..."

Sau ba tin nhắn thoại, người nói chuyện ở đầu dây bên kia đổi thành Hứa Phù.

Hứa Phù: "Cút xa ra, đừng động vào điện thoại của em."

Giọng nói hơi xa, hình như người đang chuẩn bị nói chuyện bằng tin nhắn thoại đã bị chủ nhân điện thoại bắt gặp, tiếng quát tháo của chủ nhân vô tình được ghi âm lại.

Khoảng nửa phút sau, Hứa Phù trực tiếp gọi video cho Hoài Niệm.

Hoài Niệm nhấn nút nghe máy: "A Phù."

Giọng Hứa Phù rất khó chịu: "Tránh ra, đừng động vào em!"

Hoài Niệm: "..."

Một lúc sau, đầu dây bên kia mới yên tĩnh trở lại.

Hứa Phù giải thích: "Vừa nãy tớ đang nói chuyện với Trì Kính Đình, không phải nói với cậu."

Hoài Niệm: "Tớ biết."

Hứa Phù dùng giọng điệu như thể "Con nhà mình đã lớn rồi", "Tớ vừa hỏi Trì Kính Đình, anh ấy nói chiếc nhẫn này được mua ở Đức. Mua trong năm nay, anh ấy đến Đức tìm Đoàn Hoài Ngạn ăn Tết, còn có một người tên là Trần Cương Sách gì đó, ba người bọn họ không có nhà để về, lang thang ở Đức trong dịp Tết, sau đó lang thang đến cửa hàng này."

"Những chuyện cụ thể tớ cũng không rõ lắm, tóm lại, đại khái là, Đoàn Hoài Ngạn vì người yêu cũ mà vung tiền như rác, mua chiếc nhẫn kim cương này."

"Đắt lắm sao?" Hoài Niệm quan tâm đến một điểm rất kỳ lạ.

"..." Hứa Phù bật cười, "Chẳng lẽ cậu không nên quan tâm, tại sao anh ấy lại tự tin như vậy, cho rằng hai người không chỉ sẽ quay lại mà còn sẽ kết hôn?"

"Đây cũng không phải là tự tin đâu," Hoài Niệm mân mê ga trải giường, nhỏ giọng nói, "Bọn tớ đều đang nỗ lực."

Nỗ lực hướng về mục tiêu chung mà bước đi.

Chia tay chưa bao giờ là điểm kết thúc của hai người họ, mà là điểm khởi đầu để họ ở bên nhau tốt hơn.

Hứa Phù nói với giọng điệu bình thản: "Nhưng chẳng phải mai cậu mới gặp phụ huynh sao? Phụ huynh còn chưa gật đầu đồng ý, anh ta đã cầu hôn cậu có phải là quá vội vàng không?"

Hoài Niệm mím môi: "Vậy nên tớ không đăng lên mạng, chỉ dám nói với cậu thôi."

Hứa Phù: "Lỡ như bố mẹ anh ta không đồng ý thì sao?"

Hoài Niệm không chút do dự: "Vậy bọn tớ sẽ lén lút đăng ký kết hôn."

Hứa Phù cạn lời: "Tớ biết rồi, cứ gặp Đoàn Hoài Ngạn là cậu lại đặc biệt gan dạ."

Hoài Niệm trở mình: "Đùa thôi, nếu bố mẹ anh ấy không đồng ý, thì tớ cũng sẽ không kết hôn với anh ấy."

Hứa Phù rõ ràng không tin: "Thật sao?"

Hoài Niệm nghiêm túc nói: "Ừm, A Phù, cậu biết không? Gia đình anh ấy rất tốt, dù là bố hay mẹ anh ấy đều đối xử với tớ rất tốt. Nếu họ không chấp nhận tớ, tớ nghĩ nhất định họ có lý do của mình, có lẽ họ cảm thấy tớ không xứng với Đoàn Hoài Ngạn..." Nói đến đây, Hoài Niệm dừng lại một chút, giọng nói trầm xuống, "Thực ra tớ cũng cảm thấy tớ không xứng với Đoàn Hoài Ngạn."

Cho dù đến bây giờ, Hoài Niệm vẫn cảm thấy giữa cô và Đoàn Hoài Ngạn là sự khác biệt một trời một vực.

Anh có gia đình hạnh phúc, bố mẹ yêu thương nhau, gia cảnh giàu có, bản thân anh cũng rất xuất sắc, tốt nghiệp trường danh tiếng, sự nghiệp thành đạt.

Còn Hoài Niệm.

Ưu điểm duy nhất có thể kể đến có lẽ là xinh đẹp học giỏi.

Nhưng ở Nam Thành, những người như cô nhiều vô kể.

"Này này này, dừng lại," Hứa Phù cắt ngang nỗi buồn của cô, "Còn nhớ câu nói thường nghe thấy lúc trước khi còn đi học không? Đoàn Hoài Ngạn xuất sắc như vậy, chắc chắn tiêu chuẩn rất cao, cô gái được anh ta để ý nhất định cũng rất xuất sắc."

Nghe vậy, Hoài Niệm ngẩn người.

Hứa Phù nói với giọng điệu sâu xa: "Cậu nghĩ xem, Đoàn Hoài Ngạn đã đi rất nhiều nơi, những cô gái xuất sắc bên cạnh anh ta cũng không ít, dù vậy, anh ta vẫn kiên định thích cậu. Niệm Niệm, tại sao cậu chưa bao giờ nghĩ rằng thực ra trong mắt Đoàn Hoài Ngạn, không chỉ trong mắt Đoàn Hoài Ngạn, cậu đều là một người rất xuất sắc, xứng đáng với Đoàn Hoài Ngạn chứ?"

Dứt lời.

Hoài Niệm nghe thấy tiếng mở cửa.

Ngay sau đó.

Đoàn Hoài Ngạn xuất hiện trong tầm mắt Hoài Niệm.

Hoài Niệm vội vàng kết thúc chủ đề này, chuyển sang chủ đề ban đầu: "Cậu thấy nhẫn cầu hôn mà Đoàn Hoài Ngạn tặng tớ có đẹp không?"

Hứa Phù không hiểu sao chủ đề lại chuyển đổi nhanh như vậy, nhưng vẫn nói với giọng điệu hòa nhã: "Rất đẹp, mà cậu biết slogan của thương hiệu này là gì không?"

Hoài Niệm thậm chí còn không biết nhãn hiệu của chiếc nhẫn này, đương nhiên không biết slogan rồi: "Là gì?"

Hứa Phù nhanh chóng nói ra một câu bằng giọng Anh-Mỹ tiêu chuẩn: "And after all this time, you're still the one I love."

Không đến năm giây.

Hoài Niệm lặng lẽ dịch ra - Sau ngần ấy thời gian, em vẫn là người anh yêu.

Nhận thấy Hoài Niệm vẫn luôn dán mắt vào mình, Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày: "Nói chuyện điện thoại với ai vậy?"

"Với A Phù." Hoài Niệm hoàn hồn, vội vàng nói một câu rồi cúp máy, cô ngẩng đầu nhìn Đoàn Hoài Ngạn, "Trì Kính Đình nói chiếc nhẫn kim cương này là anh mua vào dịp Tết năm nay."

"Ừm." Đoàn Hoài Ngạn vén chăn lên giường, vừa lên giường, tay anh đã đặt lên eo Hoài Niệm, đầu ngón tay chạm vào cảm giác khác lạ, anh hỏi, "Sao lại thay đồ ngủ rồi?"

Lúc anh đi tắm, cô mặc bộ đồ ngủ áo và quần riêng biệt.

Trong lúc anh tắm, cô đã thay váy ngủ.

Ánh mắt Hoài Niệm lấp lánh, đảo qua đảo lại.

Chỉ cần tay Đoàn Hoài Ngạn đặt lên người Hoài Niệm thì nhất định sẽ không an phận.

Chỉ trong nháy mắt, Đoàn Hoài Ngạn đã cởi váy ngủ của Hoài Niệm.

Bên trong váy ngủ còn có một chiếc váy ngủ khác.

Nói đúng ra, không thể gọi đây là váy ngủ được.

Vải ít đến mức gần như không có, những chỗ cần che được che phủ bởi một lớp vải tuyn đen mỏng manh. Màu hồng kiều diễm, màu trắng mịn màng, mang theo vẻ quyến rũ tự nhiên.

Khuôn mặt và vóc dáng của Hoài Niệm tạo thành sự đối lập rõ ràng.

Cô cho người ta cảm giác là một cô gái ngọt ngào trong sáng, nhưng vóc dáng lại nóng bỏng và gợi cảm, rất bốc lửa.

Trong chốc lát, xung quanh im lặng.

Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn nhìn chằm chằm vào Hoài Niệm, con ngươi đen láy u ám như có một ngọn lửa âm ỉ cháy, ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Hoài Niệm bị anh nhìn chằm chằm như vậy, mặt nóng bừng, cô lúng túng quay mặt đi, đưa tay tắt đèn ngủ chính trong phòng.

Chỉ để lại một chiếc đèn tường tỏa ra ánh sáng vàng mờ.

Chiếc váy này là kiểu buộc dây, dây buộc dài và mảnh, Hoài Niệm vừa nãy đã mất rất lâu để buộc trước gương trong phòng thay đồ. Từ góc nhìn của cô, cô không thấy cơ thể mình có bất kỳ ham muốn nào, nhưng khi mặc chiếc váy ngủ này, Hoài Niệm nhìn chằm chằm vào mình trong gương, cảm thấy rất phấn khích, cô vô thức khép chặt hai chân.

Cô dường như hiểu ra tại sao Đoàn Hoài Ngạn lại luôn quấn lấy cô, bắt cô mặc những chiếc váy ngủ mỏng tang như thế này.

Ngón tay Đoàn Hoài Ngạn quấn quanh một sợi dây buộc, dây buộc lỏng lẻo chưa được buộc chặt, anh kéo nhẹ, yết hầu chuyển động, giọng nói trầm ấm và từ tính, "Bé cưng thật xinh đẹp, em cố tình mặc để dỗ dành anh sao?"

Ánh mắt Hoài Niệm rơi vào bàn tay đang quấn dây buộc của anh, ngón tay anh thon dài trắng nõn, sạch sẽ trong veo, nhưng trong mắt cô lại có chút gì đó gợi tình.

"Anh có thể đừng nghịch sợi dây buộc này nữa không?" Hoài Niệm muốn đẩy tay anh ra, nhưng không biết từ lúc nào, dây buộc đã được cởi ra, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tay mình bị Đoàn Hoài Ngạn dùng dây buộc trói lại.

Cô muốn giãy giụa, nhưng lại không thể chống lại sức mạnh của Đoàn Hoài Ngạn.

Hai tay bị trói, Đoàn Hoài Ngạn nhìn lướt qua cô, trong mắt là dục vọng sâu thẳm.

Thiết kế của chiếc váy ngủ này rất đặc biệt, phía dưới hoàn toàn được nâng đỡ bởi hai sợi dây buộc, ngón tay thon dài của Đoàn Hoài Ngạn nhẹ nhàng vén hai sợi dây buộc ra, liền dễ dàng chạm vào nơi mềm mại như thạch.

Hoài Niệm ngẩng đầu lên, linh hồn bị trói buộc bị chạm vào một cách khêu gợi, cô khó chịu vùng vẫy.

"... Nhiều quá rồi." Hoài Niệm hít sâu một hơi, "Đừng mà."

"Không sao đâu bé cưng." Đoàn Hoài Ngạn vỗ nhẹ vào chân cô, sau đó thì thầm bên tai cô vài chữ.

Hoài Niệm ngửa cổ thở hổn hển, tay nắm chặt không khí, không thể nào xoa dịu cảm giác trống rỗng này, cô đưa tay bấu chặt vào tấm đệm mềm đầu giường. Đoàn Hoài Ngạn phủ trên người cô, vẻ mặt thoải mái tự tại thưởng thức dáng vẻ của cô lúc này.

...

Cả người Hoài Niệm ướt đẫm mồ hôi, cô lim dim mắt, nghe thấy tiếng xé túi nilon trong phòng.

"Tối nay ngủ muộn một chút." Đoàn Hoài Ngạn cúi đầu hôn Hoài Niệm, ấn cô vào đầu giường, hôn mãnh liệt và cọ xát cô, "Làm tròn thì tối nay cũng coi như là đêm tân hôn rồi, bé cưng."

"..."

Hơi thở của anh khiến Hoài Niệm nóng ran, đầu óc cũng choáng váng.

Cô biết chứ, nửa đêm tân hôn.

Vì vậy.

Cô mới mặc bộ đồ anh thích.

Nhưng mà…

Hoài Niệm bị anh hôn đến mức không chịu nổi, giọng nói nghẹn ngào: "Anh có thể cởi dây buộc ra không?"

"Không được đâu bé cưng," Đoàn Hoài Ngạn hơi thẳng người dậy, chậm rãi nhưng mạnh mẽ áp sát cô, động tác mạnh mẽ nhưng dịu dàng, rất mâu thuẫn, giống như giọng điệu của anh, cũng dịu dàng đến mức khiến người ta chết chìm, "Anh muốn trói cả tay lẫn chân em lại, nhưng chắc chắn em sẽ khóc, nên anh thấy chỉ trói tay thôi là được rồi."

Trong không khí như có một ngọn lửa, ngọn lửa thiêu đốt nhiệt độ, lại nuốt chửng không khí.

Hơi thở Hoài Niệm không ổn định, liên tục phát ra tiếng nức nở và tiếng thở dốc bị kìm nén, Đoàn Hoài Ngạn sẽ không đau lòng hôn lên nước mắt của cô giống như trước đây. Ngược lại, cô càng rơi nước mắt, anh càng dùng sức mạnh hơn.

Hoài Niệm cảm thấy đêm nay mình có thể bị anh hành hạ đến chết.

Đoàn Hoài Ngạn như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh hít sâu một hơi, giọng nói trầm khàn, "Ngày mai còn phải về nhà ăn cơm trưa, anh nhớ."

"Vì vậy."

"Làm phiền em rồi bé cưng, mai mặc áo dài tay nhé."

Tầm nhìn mờ mịt và ẩm ướt, khi anh dứt lời, Hoài Niệm như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn hai tay bị trói của mình.

Cổ tay bị dây buộc mảnh siết chặt đến đỏ ửng, cổ tay trắng nõn, một vòng màu đỏ, vừa thánh thiện vừa dơ bẩn, như một loại dục vọng cướp đoạt và chiếm hữu tàn bạo nào đó.

...

Đoàn Hoài Ngạn nhớ mai phải về nhà gặp phụ huynh.

Nhưng anh cũng nhớ tối nay là nửa đêm tân hôn, nên ngay từ đầu, suy nghĩ của anh đã rất méo mó - lưỡng lự giữa việc buông thả và kiềm chế.

May mà váy ngủ của Hoài Niệm đã cho anh câu trả lời.

Anh xưa nay không biết kiềm chế là gì.

Trước mặt cô càng là như vậy.

Huống hồ là cô chủ động.

Ngày thường, cô chủ động hôn một cái, Đoàn Hoài Ngạn cũng sẽ lập tức có phản ứng, huống chi là lúc này.

Anh hành hạ cô rất lâu, dường như không biết mệt mỏi.

Trong phòng ướt đẫm mồ hôi, nóng ẩm, như mùa hè kéo dài không dứt.

Tuy nhiên, khi Đoàn Hoài Ngạn ôm Hoài Niệm ngủ thiếp đi, đêm giao hoan cuồng nhiệt và thỏa mãn, nhiệt độ trong phòng không thể nào giảm xuống, nhưng cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ của anh lại là tuyết rơi dày đặc, là mùa đông gió rét căm căm.

Mùa đông ở Đức, trời tối rất sớm, ngày âm u tuyết rơi, sương mù dày đặc, đường sá thành phố phồn hoa lại vắng vẻ không một bóng người.

Vì Trì Kính Đình chê ở nhà quá chán, nên ba người ra ngoài dạo chơi.

Trước đây khi ba người bọn họ tụ tập, đều là Trì Kính Đình và Trần Cương Sách nói chuyện, thỉnh thoảng khi bọn họ nhớ ra còn có Đoàn Hoài Ngạn thì mới gọi anh một tiếng.

Hôm nay cũng vậy.

Trì Kính Đình và Trần Cương Sách đi phía trước, Đoàn Hoài Ngạn buồn chán đi theo phía sau.

Khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Đoàn Hoài Ngạn dừng lại.

Tuyết rơi không hề phủ lên đồ trang sức trong tủ kính bất kỳ bụi bẩn nào, trong tủ kính đèn đuốc sáng trưng, kim cương tỏa sáng lấp lánh.

Được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong tủ kính là một chiếc nhẫn kim cương.

Hai người phía trước nhận ra Đoàn Hoài Ngạn không đi theo, liền đi đến bên cạnh Đoàn Hoài Ngạn, nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào một chiếc nhẫn kim cương.

Chỉ là vẻ mặt anh lạnh lùng, không có chút biến động cảm xúc nào.

Trì Kính Đình xúi giục anh: "Nếu thích thì mua đi, chỉ là một chiếc nhẫn kim cương thôi mà, cũng không đắt."

Trần Cương Sách cũng nói: "Nếu ưng ý thì mua đi, tuy bây giờ chưa có bạn gái, nhưng sau này nhất định sẽ có, chuẩn bị trước cũng tốt."

Yết hầu Đoàn Hoài Ngạn chuyển động, hơi thở thốt ra khi nói chuyện tạo thành một làn hơi nước trắng, "Hai người, một người có vợ sắp cưới, người kia cũng có bạn gái, sao không mua?"

"..."

"..."

Hai người nhất thời im lặng.

Nói xong câu này, Đoàn Hoài Ngạn kéo vành mũ xuống thấp hơn, che đi đôi mắt vô hồn của mình. Sau đó, anh quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng anh, Trì Kính Đình thắc mắc: "Cậu nói xem lúc nhìn chiếc nhẫn kim cương này, cậu ta đang nghĩ gì vậy?"

"Còn có thể nghĩ gì nữa?" Trần Cương Sách cười gian xảo, kéo dài giọng, nói đùa một cách không đứng đắn, "Chắc chắn là đang nghĩ đến Trì Hoài Niệm rồi."

"Cút đi!" Trì Kính Đình lập tức nổi giận, "Đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi thấy ghê tởm!"

Trì Kính Đình và Trần Cương Sách léo nhéo, hai người đi theo sau Đoàn Hoài Ngạn.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, ba người không đi xa, đến một nhà hàng gọi vài món ăn và đồ uống.

Cách một lớp cửa sổ, Đoàn Hoài Ngạn nhìn tuyết rơi bên ngoài, anh như một ngọn núi tuyết bị đóng băng nhiều năm. Ngay cả hơi ấm trong phòng cũng không thể làm tan chảy lớp tuyết tích tụ trong mắt anh.

Một lúc lâu sau, anh đứng dậy giữa cuộc trò chuyện của Trì Kính Đình và Trần Cương Sách.

Trì Kính Đình ngồi bên cạnh anh, thấy anh đột nhiên đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Đi vệ sinh, muốn đi cùng không?"

Trì Kính Đình tỏ vẻ khinh bỉ: "Chỉ có con gái mới rủ nhau đi vệ sinh, hồi đi học tôi còn không rủ ai đi vệ sinh cùng, bây giờ còn nắm tay cậu đi vệ sinh? Tôi bị bệnh à?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Không đi thì nói không đi, bớt nói nhảm đi."

Trì Kính Đình: "Ồ."

Sau khi Đoàn Hoài Ngạn rời đi, anh không đến nhà vệ sinh mà bước đi thong thả, vẻ mặt bình tĩnh, sau khi ra khỏi nhà hàng, đột nhiên anh chạy nhanh về phía cửa hàng trang sức kia.

Cơn gió ập tới lạnh buốt, mang theo sự lạnh lẽo cắt da cắt thịt.

Nhưng Đoàn Hoài Ngạn càng chạy càng nhanh, anh trực tiếp đẩy cửa tiệm trang sức, nói chuyện với nhân viên, bảo nhân viên gói chiếc nhẫn kim cương đó lại.

Lồng ngực phập phồng không ngừng, tim đập thình thịch, anh thở hổn hển, khi nhân viên hỏi anh "Đây là nhẫn cầu hôn sao?", ngọn núi tuyết bị đóng băng nhiều năm của anh dường như cũng tan chảy.

"Ừm, sau khi tôi về nước, tôi định cầu hôn người tôi yêu.” Anh trả lời bằng tiếng Đức.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.