Khi Trì Kính Đình tìm thấy Đoàn Hoài Ngạn thì đã hơn bảy giờ tối.
Đèn đuốc trong công viên giải trí rực rỡ, vòng đu quay chậm rãi quay, mang theo từng ngọn đèn đêm. Đoàn Hoài Ngạn ngồi giữa khung cảnh náo nhiệt, bóng dáng cô độc, mặt mày tái nhợt, trông vô cùng tiều tụy và chán nản.
Trì Kính Đình và Trần Cương Sách nhìn nhau.
Trần Cương Sách khẽ cười khẩy: "Ai không biết lại tưởng nhà cậu ta phá sản đấy."
Trì Kính Đình lắc đầu: "Tin tôi đi, dù có phá sản cậu ta cũng chẳng ra nông nỗi này đâu."
Trần Cương Sách: "Tôi khó khăn lắm mới về nước mừng sinh nhật cậu ta, không ngờ lại đến dọn dẹp đống hỗn độn này."
Trì Kính Đình cười gượng: "Từ nhỏ đến lớn toàn cậu ta dọn dẹp đống hỗn độn cho tôi, không ngờ có ngày vị trí lại đảo ngược."
Hai người vừa nói vừa đi đến trước mặt Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn ngồi trên ghế ở trạm xe buýt, dường như cái nóng mùa hè không ảnh hưởng gì đến anh, sắc mặt anh trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, thấm đẫm tóc mai. Cả người như mất hồn, ngay cả khi Trì Kính Đình và Trần Cương Sách đứng trước mặt, anh cũng không có phản ứng gì.
Trì Kính Đình giơ tay lên lắc lắc trước mặt Đoàn Hoài Ngạn: "Này! Này…"
Đoàn Hoài Ngạn không hề chớp mắt.
Trần Cương Sách thẳng chân đá Đoàn Hoài Ngạn một cái: "Còn sống không?"
"..."
Vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Trần Cương Sách liếc nhìn Trì Kính Đình, hai người hiểu ý gật đầu, sau đó cùng cúi xuống, định khiêng Đoàn Hoài Ngạn lên.
Đúng lúc này, Đoàn Hoài Ngạn lên tiếng: "Uống rượu không?"
"..."
Trì Kính Đình giật mình: "Cậu? Uống rượu?"
Trần Cương Sách lại bình thản, nói thẳng: "Với tửu lượng của cậu, uống cái gì mà uống?"
"Uống hay không?" Giọng Đoàn Hoài Ngạn khàn đặc, như có sạn trong cổ họng.
"Được thôi," Trần Cương Sách đáp trước, "Cậu trả tiền."
"Đến quán bar của tôi." Trì Kính Đình hào hứng, "Mở chai rượu đắt nhất."
Đoàn Hoài Ngạn "Ừ" một tiếng, đứng dậy đi đến bên xe, trực tiếp mở cửa ghế sau, ngồi vào trong.
Trì Kính Đình và Trần Cương Sách đi phía sau.
Trần Cương Sách liếc nhìn Trì Kính Đình với vẻ khinh bỉ: "Cậu chẳng được cái gì nước gì hết vậy?"
Trì Kính Đình: "Chai rượu đó rất đắt, bằng cả căn hộ đấy, tôi vẫn luôn không nỡ uống."
Trần Cương Sách: "Bạn cậu thất tình mà cậu còn thừa nước đục thả câu?"
Trì Kính Đình vênh mặt: "Cậu ta thất tình chứ đâu phải tôi thất tình, tôi có thể đến cái nơi hoang vu hẻo lánh này đón cậu ta, với tình bạn này, cậu ta mua hết rượu trong hầm rượu của tôi cũng không quá đáng."
"..." Trần Cương Sách xoa xoa ấn đường, đôi mắt hoa đào ánh lên vẻ bất lực, anh ta đi đến ghế lái, khởi động xe.
Trì Kính Đình ngồi ở ghế phụ.
Trên đường lái xe về thành phố, Trì Kính Đình thỉnh thoảng lại quay đầu lại quan sát tình trạng của Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn ngồi bất động ở ghế sau, đầu hơi ngửa ra sau, gáy tựa vào lưng ghế, đôi lông mày kiêu ngạo hơi cụp xuống, cả người như một sợi dây đàn căng thẳng, có thể đứt bất cứ lúc nào. Ánh sáng ngoài cửa sổ xe đan xen chiếu lên người anh, nhưng lại như bị bóng tối hấp thụ, cả người anh trống rỗng như một hố đen.
Tóm gọn trong năm chữ - chẳng khác gì người chết.
Trì Kính Đình thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Hoài Niệm.
Trần Cương Sách ở bên cạnh đột nhiên nói: "Sao lại ra nông nỗi này? Không phải là con gái người giúp việc sao? Gan cũng lớn đấy."
Trì Kính Đình dừng động tác cầm điện thoại, theo bản năng nuốt nước bọt, nhìn Trần Cương Sách bằng ánh mắt "Cậu mới là người lớn gan dám nói câu này trước mặt Đoàn Hoài Ngạn".
Tuy nhiên, sau khi câu nói đó được thốt ra một lúc lâu, Đoàn Hoài Ngạn vẫn không có phản ứng gì.
Trì Kính Đình nghĩ có lẽ anh đã chết thật rồi.
Sau đó, anh ta cũng to gan thảo luận với Trần Cương Sách: "Không rõ nữa, quá kỳ lạ. Cậu nói xem, hai năm cấp ba, tôi cứ tưởng cậu ta sẽ cho tôi một bất ngờ vào một ngày nào đó, cùng cô bạn cùng bàn có một mối tình đầu oanh liệt. Kết quả cậu ta lại chẳng nắm tay con gái nhà người ta."
"Khi tôi nghĩ hai người họ không có hy vọng, cậu ta lại đột nhiên hẹn hò với cô gái này." Trì Kính Đình buồn bực, "Tôi còn tưởng hai người họ có thể yêu đương đến khi tốt nghiệp, bây giờ thì hay rồi, còn chưa tốt nghiệp đã bị người ta đá."
"Này, nói cũng lạ, Đoàn đại thiếu gia nhà ta lại là người bị đá." Trì Kính Đình nói, "Cả hai chúng ta còn không dám làm mặt lạnh với cậu ta, cô gái đó ngày thường trông dịu dàng, không có chút cá tính nào, vậy mà lại đá cậu ta."
Trì Kính Đình càng nói càng hăng, có vẻ thích thú buôn chuyện.
Trần Cương Sách lạnh lùng nhắc nhở: "Cậu ta vẫn ở đây đấy, cậu bớt nói lại được không?"
Trì Kính Đình: "Tôi đâu có nói trước mặt cậu ta."
Trần Cương Sách: "?"
Trì Kính Đình ngượng ngùng nhích mông: "Lưng tôi quay về phía cậu ta mà."
Trần Cương Sách: "..."
Tuy nhiên, Trần Cương Sách dường như đã lo lắng quá nhiều, dù Trì Kính Đình có lớn giọng nói gì, Đoàn Hoài Ngạn vẫn không hề phản ứng.
Một lúc lâu sau, xe dừng lại ở ngoài quán bar của Trì Kính Đình.
Đoàn Hoài Ngạn là người đầu tiên xuống xe.
Tay của Trì Kính Đình và Trần Cương Sách vẫn chưa chạm vào dây an toàn, ghế sau đã vang lên tiếng mở cửa.
Trì Kính Đình tỏ vẻ kinh hoảng: “Chết giả thôi.”
“…” Trần Cương Sách liếc Trì Kính Đình một cái, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe, ánh đèn đường phố nhấp nháy, Đoàn Hoài Ngạn đứng dưới ánh đèn nhiều màu sắc nhưng lại mang một vẻ chán chường không nhiễm chút sắc màu nào, anh ta lo lắng nói, “Cậu tốt nhất là ngậm miệng lại, đừng nói lung tung, trong quán bar người đông hỗn tạp, biết đâu ngày mai Đoàn Hoài Ngạn sẽ trở thành trò cười trong giới.”
Trì Kính Đình: “Yên tâm, trong lòng tôi có tính toán mà.”
Trần Cương Sách nghĩ rằng chỉ cần quản lý Trì Kính Đình là mọi chuyện sẽ ổn.
Không ngờ vấn đề lớn nhất lại nằm ở Đoàn Hoài Ngạn.
Sau khi vào quán bar, Đoàn Hoài Ngạn chọn đại một bàn trống ngồi xuống.
Trì Kính Đình và Trần Cương Sách đi theo.
Trước khi gọi rượu, Trì Kính Đình dè dặt dò hỏi Đoàn Hoài Ngạn: "Cậu muốn uống rượu gì?"
Đoàn Hoài Ngạn: "Tùy."
Trì Kính Đình: "Cậu trả tiền?"
Đoàn Hoài Ngạn gật đầu.
Trì Kính Đình phất tay, hào phóng nói: "Mở chai rượu đắt nhất cho tôi."
Trần Cương Sách thật sự không dám nhìn.
Chẳng mấy chốc, trên bàn đã bày la liệt ly rượu.
Trần Cương Sách ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại, ly rượu trước mặt Đoàn Hoài Ngạn đã trống rỗng. Ánh mắt anh ta sắc bén, quét về phía Trì Kính Đình, Trì Kính Đình tỏ vẻ vô tội: "Tôi ngăn không được."
Trần Cương Sách đau đầu không thôi, anh ta đưa tay chặn tay Đoàn Hoài Ngạn đang cầm ly rượu, "Chỉ vì một người phụ nữ thôi mà, đáng không?"
Trì Kính Đình cũng phụ họa: "Cô ấy đã đá cậu rồi, Đoàn Hoài Ngạn, cô ấy không cần cậu nữa, không thích cậu nữa, dù cậu có uống đến chết, cô ấy cũng sẽ không thèm liếc nhìn cậu một cái."
"Cô ấy có." Đoàn Hoài Ngạn khàn giọng nói, "Cô ấy chỉ là không cần tôi, chứ không phải không thích tôi."
"Tôi thật sự chịu thua cậu rồi, cậu có còn chút tự trọng nào không?" Trì Kính Đình mắng.
"Tự trọng?" Đoàn Hoài Ngạn khẽ hé mí mắt, đôi mắt mông lung bỗng nhiên nhuốm lên ý cười, nụ cười chua xót, "Không có, tôi cần tự trọng để làm gì? Cô ấy cũng sẽ không quay lại."
Những ánh mắt xung quanh chiếu tới quá nóng bỏng.
Trì Kính Đình thu lại vẻ đùa cợt, gọi nhân viên, nói ngắn gọn hai chữ: "Dọn dẹp."
Nhân viên ngẩn người: "Hả? Ông chủ?"
Trì Kính Đình: "Tôi nói, dọn dẹp, không hiểu sao?"
Nhân viên: "Nhưng mà..."
Trì Kính Đình: "Miễn phí toàn bộ, bảo tất cả mọi người cút ra ngoài cho tôi."
Anh ta là một công tử bột phóng túng, ngày thường không hề kiêu ngạo, nói chuyện được với tất cả mọi người. Hôm nay đột nhiên thay đổi sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng như vậy, nhân viên đều giật mình, sau đó vội vàng làm theo lời anh ta, đuổi tất cả mọi người đi.
Phải nói rằng, đây là quyết định đúng đắn nhất mà Trì Kính Đình đã làm trong đêm nay.
Bởi vì không lâu sau, Đoàn Hoài Ngạn cuối cùng cũng say mèm.
Họ đều biết tửu lượng của Đoàn Hoài Ngạn không tốt, ngay cả bản thân Đoàn Hoài Ngạn cũng biết tửu lượng của mình rất kém, vì vậy anh hầu như không động đến rượu.
Vì vậy, họ chưa từng thấy Đoàn Hoài Ngạn say rượu trông như thế nào.
Hoàn toàn trái ngược với hình tượng ít nói kiệm lời của anh ngày thường.
Nói nhảm rất nhiều.
Đoàn Hoài Ngạn kéo Trì Kính Đình, hốc mắt đỏ hoe vì hơi rượu, mắt đỏ ngầu, im lặng nhìn chằm chằm Trì Kính Đình.
Trì Kính Đình nuốt nước miếng: "Dù cậu có nhìn tôi bằng ánh mắt này thì hôm nay cậu vẫn phải trả tiền."
Dừng một chút, anh ta rộng lượng nói: "Nghĩ đến giao tình của chúng ta, tôi có thể giảm giá cho cậu, một phần trăm."
"Em đừng bỏ anh." Đoàn Hoài Ngạn bất ngờ nói ra câu này.
"..."
"..."
Trong chốc lát.
Xung quanh yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Trì Kính Đình sợ hãi, hất tay Đoàn Hoài Ngạn ra, giữ khoảng cách với anh: "Say thì cứ say đi, đừng nói những lời không có lợi cho tình bạn."
Đoàn Hoài Ngạn muốn đuổi theo, nhưng rượu đã làm tê liệt cơ thể, anh ngã xuống ghế sofa một cách bất lực, đôi mắt ẩn trong bóng tối bị hơi nước ẩm ướt che phủ, anh nghẹn ngào, lời nói không ngừng tuôn ra.
"Khi gặp bài toán không biết làm, em sẽ cắn đầu bút, em thích mặc quần áo màu sáng, trước khi học trung học em luôn để tóc ngắn, vì tóc dài khó chăm sóc, em ghét gội đầu và sấy tóc, vì vậy mỗi lần tắm xong, anh sẽ sấy tóc cho em. Em không thích ăn rau mùi và hành lá, nhưng nếu trong món ăn có hai thứ này, em vẫn sẽ ăn hết. Bởi vì em nói, ghét không có nghĩa là không thể chấp nhận."
"Em rất thích đọc sách, vì đọc sách là việc chỉ cần bỏ ra thời gian và công sức là sẽ có thu hoạch."
"Em thích nhất là mùa đông, thích những ngày tuyết rơi, cũng thích những lúc trời mưa."
"Khi ăn được món ngon, em sẽ vô thức cười, những món em thích, em có thể ăn mãi cho đến khi ngán."
"Tính tình em rất tốt, dù gặp chuyện gì cũng không giận, ngay cả khi anh ép buộc em..."
"Anh thật sự không hiểu, trước đây dù anh làm gì, em cũng sẽ chiều chuộng anh, tha thứ cho anh, tại sao em không thể cứ như vậy mãi? Tại sao chúng ta nhất định phải chia tay?"
"Tại sao, em lại không chịu quay đầu lại?"
"..."
Khuôn mặt anh thờ ơ, ánh mắt u ám nhưng lại có chút chán nản, nói liên tục không ngừng.
Trần Cương Sách luôn học ở nước ngoài, chỉ thông qua vài lời nói của Trì Kính Đình mà biết được chuyện của Đoàn Hoài Ngạn và Hoài Niệm.
Trì Kính Đình từng kinh ngạc nói với Trần Cương Sách: "Cậu biết Đoàn đại thiếu gia khi yêu đương trông như thế nào không? Mẹ kiếp, cậu có tin được không, trước mặt cô giúp việc nhỏ Đoàn đại thiếu gia nói nhiều và bám người kinh khủng."
Trần Cương Sách cho rằng Trì Kính Đình đang phóng đại.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy cảnh này, Trần Cương Sách nhíu mày, "Cậu ta điên rồi sao?"
Trì Kính Đình không hề ngạc nhiên: "Cậu ta cứ như vậy mỗi khi dính đến Hoài Niệm."
Trần Cương Sách thở dài: "Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cậu hay mắng cậu ta rồi."
Trì Kính Đình u oán liếc nhìn Trần Cương Sách, sau đó lại tò mò: "Cậu nói xem tại sao cậu ta không ép cô giúp việc nhỏ không chia tay giống như trước đây? Khóa cô giúp việc nhỏ ở nhà cũng được mà."
"Cậu nghĩ tại sao họ lại chia tay?" Trần Cương Sách hỏi ngược lại.
"Không biết."
"Có lẽ là vì, ép buộc?" Trần Cương Sách cười nhạt, "Đoàn đại thiếu gia muốn chơi trò nuôi dưỡng, vô tình thất bại rồi."
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Đoàn Hoài Ngạn lấy điện thoại ra.
Anh bấm loạn xạ trên màn hình điện thoại, không lâu sau, điện thoại của Trì Kính Đình reo lên.
Trì Kính Đình không chút do dự nhấn nút từ chối.
Anh ta từ chối, Đoàn Hoài Ngạn lại gọi.
Trì Kính Đình lại từ chối.
Đoàn Hoài Ngạn lại gọi.
Trì Kính Đình:?
Trần Cương Sách nhìn mà thấy buồn cười: "Cậu nghe máy đi."
Trì Kính Đình: "Không phải, tôi đang ở ngay bên cạnh cậu ta, gọi điện làm gì?"
Trần Cương Sách: "Cậu ấy đang xỉn mà, cậu nghe máy xem sao."
Trì Kính Đình cạn lời, nhưng vẫn nhấn nút nghe máy, "Cậu nói xem có phải Đoàn Hoài Ngạn định để lại tài sản cho tôi không?"
Trần Cương Sách: "..."
Điện thoại được kết nối, Trì Kính Đình bật loa ngoài.
Quán bar đã được dọn dẹp, Đoàn Hoài Ngạn ôm điện thoại nói chuyện một mình, trong trạng thái say xỉn, anh căn bản không nhận ra giọng nói của mình vang vọng trong quán bar, hai giọng nói chồng lên nhau, như có tiếng vọng.
"Hoài Niệm, rốt cuộc em có từng thích anh không?"
"..."
Khóe miệng Trì Kính Đình giật giật, anh ta nhấn nút tắt tiếng: "Không phải, cậu ta gọi nhầm số rồi, tôi lấy điện thoại của cậu ta gọi lại, được chứ?"
Trần Cương Sách lạnh lùng nói: "Cậu nghĩ Hoài Niệm sẽ nghe máy sao?"
"..." Im lặng vài giây, Trì Kính Đình hạ giọng, "Vậy tôi nghe máy làm gì?"
"Cậu," Trần Cương Sách nghiêm mặt, nói giọng nặng nề, "Trì Hoài Niệm."
"..."
Trì Kính Đình với vẻ mặt như nuốt phải ruồi: "Bị bệnh à?"
Trần Cương Sách ân cần nhắc nhở: "Nhớ kẹp giọng nhé."
Trì Kính Đình lập tức nổi giận: "Cậu giết tôi đi!"
Tuy nhiên, lúc này Đoàn Hoài Ngạn lại lên tiếng: "Anh phải làm sao thì em mới quay lại bên anh?"
Trần Cương Sách cầm lấy điện thoại của Trì Kính Đình, đột ngột tắt tiếng, đưa điện thoại đến bên miệng Trì Kính Đình.
Hoàn toàn là kiểu ép buộc người khác làm chuyện xấu.
Trì Kính Đình mặt mày tái mét, sau một lúc lâu, anh ta mới thốt ra được vài chữ: "Uống ít thôi."
Giọng của Trì Kính Đình không giống với kiểu cố tình hạ thấp giọng của nhiều người, anh ta vốn dĩ có giọng nói trầm ấm, từ tính. Lúc này, anh ta kẹp giọng, giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại, hòa quyện với từ tính, nghe vô cùng kỳ quặc.
Trần Cương Sách nín cười đến mức ngực rung lên.
"Vốn dĩ anh cũng không uống rượu," Giọng Đoàn Hoài Ngạn trầm xuống, như đang làm nũng, "Anh sẽ nghe lời em, Hoài Niệm, chúng ta đừng chia tay nữa được không?"
Trì Hoài Niệm trợn mắt, giọng điệu nũng nịu: "Không được đâu."
Trần Cương Sách đá anh ta một cái, "Nói chuyện đàng hoàng!"
Trì Hoài Niệm lại trợn mắt, kẹp giọng: "Đợi anh tỉnh rượu rồi chúng ta nói tiếp."
"Bây giờ anh rất tỉnh táo." Đoàn Hoài Ngạn thở ra một hơi nặng nề, "Anh đến tìm em được không? Đừng quên anh, cũng đừng bỏ anh."
"Anh chỉ muốn ôm em."
"Anh rất muốn ôm em."
"Giống như trước đây."
"..."
Trì Hoài Niệm im lặng, ngay sau đó, anh ta cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào mình.
Trì Hoài Niệm lo lắng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Trần Cương Sách, anh ta như nghĩ đến điều gì, lắc đầu, lại lắc đầu, dáng vẻ đường hoàng chính trực: "Cậu ta chỉ say rượu thôi, không có nghĩa là không phân biệt được nam nữ."
"Bây giờ cậu ta người không ra người, ngợm không ra ngợm."
Trì Kính Đình nhận ra mình bị chế nhạo, "Cậu mới là đồ súc sinh!"
Trần Cương Sách không muốn lãng phí thời gian, cúp điện thoại, sau đó đẩy Trì Kính Đình đến trước mặt Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn không có bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt, nhưng cảm xúc trong mắt lại cuồn cuộn như sóng lớn, dục vọng chiếm hữu bệnh hoạn, vẻ tàn nhẫn cố chấp, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm, như thể sắp chết bất cứ lúc nào.
"Tôi đưa Hoài Niệm đến rồi đây." Trần Cương Sách chỉ vào Trì Kính Đình, nói dối trắng trợn.
Trì Kính Đình cảm thấy thế giới này điên rồi, hai người bạn tốt của anh ta, một người say xỉn nói nhảm, người kia không hề uống rượu lại còn điên hơn.
Kết quả khi nhìn thấy Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên nắm lấy cánh tay mình, anh ta nghĩ có lẽ hai người họ không điên, mà là anh ta điên rồi.
Khi cả thế giới đều là người điên, bạn sẽ nghĩ rằng bạn không phải là người bình thường, mà họ mới là người bình thường.
Trì Kính Đình cũng không biết Đoàn Hoài Ngạn đang say rượu lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy, nắm đến mức cánh tay anh ta đau nhức. Trần Cương Sách còn đứng bên cạnh nói mát: "Đau cũng phải chịu."
"Nếu tôi là Hoài Niệm thật, bàn tay này đã gãy rồi." Trì Kính Đình thật sự chịu thua, "Tìm được lý do Hoài Niệm chia tay với cậu ta rồi, tên bạo lực gia đình!"
"Im miệng." Trần Cương Sách bực bội.
Trì Kính Đình lầm bầm: "Tôi thấy người nên im miệng nhất là cậu ta…"
Ánh mắt của hai người lại đổ dồn về phía Đoàn Hoài Ngạn.
Anh tuy nắm tay Trì Hoài Niệm, nhưng rượu đã làm tê liệt cơ thể, anh bất lực ngồi trên ghế sofa, chỉ duy nhất lực kéo đặc biệt lớn, như rất sợ đối phương rời đi, vì vậy dùng hết sức lực toàn thân, khổ sở níu kéo.
Ánh mắt anh mơ màng, hơi thở nặng nề, hơi cúi người, đầu đang cúi thấp đột nhiên bất động.
Trong môi trường u ám, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Không lâu sau.
Trong không trung như vang lên tiếng nước nhỏ giọt.
Trì Kính Đình cứng đờ người, nhìn Đoàn Hoài Ngạn với vẻ khó tin.
Dần dần, Đoàn Hoài Ngạn buông tay, "Anh đã khiến em đau khổ, anh biết. Từ trước đến nay, em chưa từng thích anh, từ trước đến nay, em luôn cảm thấy, anh đang..."
Giọng anh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, chàng trai vốn kiêu ngạo giờ đây tư thế thấp đến mức như hòa vào cát bụi.
"Ép buộc em."
Dứt lời.
Trong không gian vang lên một tiếng "Rầm!"
Đoàn Hoài Ngạn ngã xuống ghế sofa bất tỉnh nhân sự.
Trì Kính Đình ngây người: "Mẹ kiếp, tôi vừa mới nhập tâm, cậu ta đã ngủ rồi?"
Trần Cương Sách bật cười: "Mẹ kiếp, tôi cũng vậy nè.”
Trì Kính Đình: "Cậu ta bị sao vậy? Say rượu mà lại như thế."
Trần Cương Sách thở dài: "Thật sự không thể cho cậu ta động đến rượu, quá điên rồ, chịu không nổi."
Trì Kính Đình cạn lời: "Người chịu không nổi là tôi, tôi thấy cậu rất thích nhìn cậu ta say xỉn."
Trần Cương Sách cười lớn, giọng điệu nửa đùa nửa thật, vô cùng bất cần: "Tôi cũng rất thích cậu đấy, Trì Hoài Niệm, giọng nói ngọt ngào khàn khàn, thật quyến rũ."
Trì Kính Đình tức giận: "Cút đi!"
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Đoàn Hoài Ngạn, cậu bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi!"
Đáng tiếc là ngày hôm sau tỉnh rượu, Đoàn Hoài Ngạn không nhớ gì về chuyện đã xảy ra sau khi say rượu đêm qua.
Trì Kính Đình tuyệt đối không thể nhắc đến chuyện này, nghĩ đến Trì đại thiếu gia phong lưu phóng khoáng, công tử bột kiêu ngạo, tuyệt đối không thể làm ra chuyện giả gái lén lút như vậy.
-
Sau khi chia tay với Hoài Niệm, Đoàn Hoài Ngạn không trở về nhà họ Đoàn mà quay lại căn nhà đã từng ở thời cấp ba.
Trì Kính Đình không hiểu tại sao anh lại quay lại đó, chẳng phải là tức cảnh sinh tình sao.
Nghe vậy, Trần Cương Sách cười cười: "Cậu cũng phải cho cậu ấy chút hy vọng chứ."
Trì Kính Đình thở dài: "Ba thằng chúng ta, cậu nhìn cậu ta xem, không hề phóng khoáng chút nào, chia tay thôi mà cứ như mất nửa cái mạng vậy. Không giống như hai chúng ta, ngàn hoa đã nở, lá xanh vẫn còn nguyên."
Trần Cương Sách thản nhiên nói: "Có lẽ là vì cậu chưa gặp được tình yêu đích thực."
"Đừng nói những lời như vậy," Trì Kính Đình nói, "Tôi có hôn thê rồi đấy."
"Cứ như cậu yêu vị hôn thê này lắm vậy."
"Không yêu, nhưng tôi mà thật sự gặp được tình yêu đích thực thì sẽ làm ầm ĩ với gia đình sao?" Trì Kính Đình lắc đầu, rõ ràng không tán thành hành vi như vậy, "Đã hưởng thụ đặc quyền và phúc lợi mà gia tộc mang lại thì nên tuân thủ quy tắc do gia tộc đặt ra. Tôi khác với hai cậu, tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ có thể kiếm chút tiền nhỏ nhặt, bố mẹ tôi cũng không mong tôi tiếp quản doanh nghiệp gia tộc, hy vọng lớn nhất của họ đối với tôi là ngoan ngoãn kết hôn sắp đặt."
Hai người nói chuyện phiếm đơn giản bên ngoài, hút xong điếu thuốc, bước vào trong nhà.
Trong phòng của Đoàn Hoài Ngạn, mùi thuốc lá càng nồng nặc hơn.
Rèm cửa đóng kín mít, không có chút ánh sáng nào, khói thuốc mù mịt, mùi thuốc lá cay nồng xộc vào đường hô hấp.
Trì Kính Đình và Trần Cương Sách bị sặc, ho không ngừng.
Trì Kính Đình bật đèn lên.
Căn phòng lập tức sáng trưng.
Chiếu sáng Đoàn Hoài Ngạn đang nằm trên ghế sofa một cách bê tha.
Một tay cầm điếu thuốc, tay kia che gần hết khuôn mặt, lộ ra đường quai hàm lạnh lùng và mệt mỏi. Vô cớ khiến người ta thấy được một nỗi cô đơn khó diễn tả.
Trần Cương Sách giật lấy điếu thuốc trong tay Đoàn Hoài Ngạn, ném vào thùng rác.
Đi ra mở cửa sổ thông gió.
Trì Kính Đình không chịu nổi dáng vẻ này của Đoàn Hoài Ngạn, anh ta lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hoài Niệm.
Anh ta thật sự rất tức giận, bấm bàn phím lia lịa, gửi vô số tin nhắn cho Hoài Niệm. Kết quả đều như đá chìm đáy biển.
Anh ta lạnh lùng nói: "Cô gái này thật vô tình."
Trần Cương Sách không để ý đến anh ta, kéo tay Đoàn Hoài Ngạn đang che mặt ra, từ trên cao nhìn xuống anh, "Còn định nằm đến bao giờ? Mấy hôm trước bố cậu đã gọi điện cho tôi, ông ấy bảo tôi nhắc nhở cậu một tiếng, nên chuẩn bị chuyện đi du học rồi."
Tay vừa kéo ra, Trần Cương Sách liền nhìn rõ khuôn mặt của Đoàn Hoài Ngạn.
Gần một tháng kể từ khi chia tay với Hoài Niệm, khuôn mặt vốn đã gầy gò của Đoàn Hoài Ngạn càng gầy đến mức xương xẩu rõ ràng. Cũng vì vậy, vẻ chán chường lạnh lùng quanh thân càng thêm nổi bật, ánh mắt vô hồn, cho người ta cảm giác khinh thường như đứng trên vạn người.
Tất cả mọi người đều cho Đoàn Hoài Ngạn đủ thời gian và không gian, một tháng này, không ai đến làm phiền anh.
Để mặc anh tự sa ngã, để mặc anh chìm đắm trong nỗi đau thất tình.
Nhưng họ cũng chỉ cho anh một tháng để buông thả.
Có lẽ Đoàn Hoài Ngạn cũng vậy.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng đã lâu không nói khàn đặc như thể vừa lăn lộn trong cát bụi.
"Biết rồi."
Dứt lời.
Nhịp tim đang treo lơ lửng của Trần Cương Sách và Trì Kính Đình cũng trở lại bình thường.
Sau ngày hôm đó, Trần Cương Sách bay trở lại Anh, Oxford đã khai giảng, anh ta phải quay lại hoàn thành việc học.
Trước khi đi, anh ta năm lần bảy lượt dặn dò Trì Kính Đình hãy chăm sóc Đoàn Hoài Ngạn.
Trì Kính Đình: "Tôi thấy cậu ta đã trở lại trạng thái vô dục vô cầu như trước đây rồi, không cần tôi chăm sóc."
Trần Cương Sách: "Đừng cho cậu ta uống rượu, cậu cũng không muốn trải qua chuyện đó lần nữa đâu nhỉ, Trì Hoài Niệm."
Trì Kính Đình mặt không biểu cảm: "Cậu cút về Anh đi, tôi nhìn cậu là thấy phiền."
…
May mắn thay, như lời Trì Kính Đình nói, Đoàn Hoài Ngạn đã trở lại trạng thái trước khi Hoài Niệm xuất hiện.
Cái người tên Hoài Niệm này như thể đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Đoàn Hoài Ngạn.
Cô vốn dĩ không thuộc về giới của họ, người trong giới cũng không ai quen biết cô. Không ai nhắc đến Hoài Niệm, Đoàn Hoài Ngạn cũng không nhắc đến cô, anh lạnh lùng đến mức khó tin, lãnh đạm, thờ ơ, là đóa hoa cao ngạo khó gần.
Mọi thứ sau đó đều diễn ra như dự đoán của mọi người.
Cuộc đời của Đoàn Hoài Ngạn đương nhiên phải như vậy.
Học tại trường đại học tốt nhất trong nước, sau đó theo lẽ dĩ nhiên được nhận vào trường đại học hàng đầu thế giới.
Ngày Đoàn Hoài Ngạn ra nước ngoài du học, có ba người tiễn anh.
Trì Kính Đình, và bố mẹ của Đoàn Hoài Ngạn.
Còn một lúc nữa mới đến giờ lên máy bay.
Trì Kính Đình đang chơi game chán chường trong phòng chờ VIP, chơi xong một ván, anh ta cảm thấy Đoàn Hoài Ngạn ở bên cạnh im lặng bất thường.
Đoàn Hoài Ngạn lạnh lùng như một tảng băng, không khác gì ngày thường.
Nhưng Trì Kính Đình luôn cảm thấy không bình thường, anh ta đặt điện thoại xuống, "Còn bao lâu nữa mới lên máy bay?"
Câu hỏi được ném ra một lúc lâu, Đoàn Hoài Ngạn vẫn không trả lời.
Trì Kính Đình dùng khuỷu tay huých Đoàn Hoài Ngạn.
Một lúc sau, Đoàn Hoài Ngạn ngẩng lên, sau đó lại cụp mắt xuống, đường quai hàm sắc bén căng cứng, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Tôi đã lựa chọn theo cách mà mọi người, kể cả bản thân tôi cho là đúng."
Trì Kính Đình: "Không phải rất tốt sao?"
Đoàn Hoài Ngạn: "Đúng là rất tốt."
Gần đến giờ lên máy bay, Trình Tùng Nguyệt đột nhiên đỏ hoe mắt, "Con trai, mẹ đã tìm cho con người giúp việc và tài xế rồi. Con cứ coi như thay đổi thành phố, thay đổi tâm trạng, cũng đừng có quá áp lực, mẹ tin tưởng con, con nhất định sẽ học tập thật tốt, nhưng con cũng đừng chỉ tập trung vào học tập, gặp cô gái nào mình thích thì cứ tỏ tình. Người ta phải bước tiếp, con cũng phải bước tiếp, đừng nghĩ đến cô bạn gái cũ của con nữa."
Trì Kính Đình ở bên cạnh thầm hít một hơi lạnh, đúng là mẹ ruột, chuyên moi móc chuyện không nên nhắc đến.
Đoàn Hoài Ngạn không đổi sắc mặt: "Con biết rồi."
Trình Tùng Nguyệt: "Mẹ sẽ thường xuyên đến Anh thăm con."
Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn nhíu mày: "Không cần."
Trình Tùng Nguyệt quả nhiên tức giận: "Mẹ đến thăm con, con cũng không vui à?"
Tiếng thông báo lên máy bay vang lên, Đoàn Hoài Ngạn không quay đầu lại: "Con đi đây."
Anh bước về phía cửa lên máy bay, thân hình gầy gò thẳng tắp, ánh đèn chiếu lên người anh, phủ lên anh một lớp ánh sáng lạnh lẽo. Đột nhiên, anh quay người lại, đưa mắt nhìn ra ngoài. Trì Kính Đình cảm thấy rất rõ ràng rằng Đoàn Hoài Ngạn đang lướt qua ánh mắt của mọi người để tìm kiếm ai đó.
Đang tìm kiếm một người không thể xuất hiện ở đây.
Đoàn Hoài Ngạn đương nhiên không tìm thấy gì cả.
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười tự giễu và chế nhạo, thu hồi tầm mắt, trong đôi mắt cụp xuống là vẻ u ám không thể xua tan. Áp suất xung quanh dường như đột nhiên giảm xuống đến mức đóng băng.
Chứng kiến cảnh này, Trì Kính Đình bất lực thở dài.
Trì Kính Đình tự lái xe đến, không về cùng bố mẹ Đoàn Hoài Ngạn.
Khi ra khỏi sân bay, anh ta dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh ta nhíu mày, gần như không chút do dự mà đuổi theo. Lách qua từng bóng người, trong lúc đó anh ta vô tình va phải vali của người ta, vội vàng ném lại một câu "Xin lỗi" rồi lại tiếp tục đuổi theo.
Khi Hoài Niệm mở cửa xe taxi, dường như có một lực cản ở cửa xe.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thở hổn hển của Trì Kính Đình.
Cả hai đều kinh ngạc, cả hai đều im lặng.
Cho đến khi tài xế taxi lên tiếng: "Lên xe không? Không lên thì mau đi đi, đừng làm phiền tôi đón khách khác."
Trì Kính Đình cúi người, nói với tài xế: "Anh đi trước đi."
Sau đó, anh ta đóng cửa xe lại, rồi nắm lấy tay Hoài Niệm, kéo cô ra ven đường.
Thực ra Trì Kính Đình có rất nhiều điều muốn nói với Hoài Niệm, nhưng khi nhìn thấy vành mắt đỏ hoe kìm nén của cô rất giống với ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn lúc rời đi.
Trì Kính Đình nhướng một bên mày, cuối cùng chỉ nói: "Trước khi lên máy bay, cậu ấy đã quay đầu nhìn lại."
"Tôi biết, cậu ấy không phải đang tạm biệt chúng tôi."
"Mà là đang tìm cậu."
Hoài Niệm cụp mắt, vẻ mặt bình tĩnh như mặt nước chết, "Ừm."
Trì Kính Đình: "Đã đến rồi, tại sao không xuất hiện?"
Hoài Niệm: "Bố mẹ anh ấy đều ở đó."
Trì Kính Đình: "Nếu cậu thật sự muốn gặp cậu ấy, cậu ấy sẽ không để bất kỳ ai phát hiện ra."
Im lặng vài giây, Hoài Niệm nhếch mép, "Có lẽ tôi cũng không muốn gặp anh ấy đến vậy."
Trì Kính Đình: "Nhưng cậu ấy rất muốn gặp cậu, cậu ấy muốn gặp cậu lần cuối trước khi rời đi."
Hoài Niệm cúi đầu, không nói gì.
Trì Kính Đình là người bộc lộ cảm xúc rõ ràng, anh ta cảm thấy Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn về bản chất là cùng một loại người, một người quanh năm lạnh lùng, khó đoán cảm xúc; người kia quanh năm dịu dàng, cũng khó đoán cảm xúc.
Trì Kính Đình cảm thấy bất lực, "Rốt cuộc cậu có thích cậu ấy hay không? Nếu không thích thì đến đây làm gì? Nếu thích thì tại sao không muốn gặp cậu ấy? Cậu đã đến đây rồi, tiến thêm một bước thì có làm sao?"
Anh ta không chịu nổi tính cách mâu thuẫn và rối rắm của Hoài Niệm, trong thế giới của anh ta, yêu là yêu, không yêu là không yêu.
"Cậu còn nhớ cậu thích gọi tôi là gì nhất không?" Hoài Niệm đột nhiên chuyển chủ đề.
"Cô bé giúp việc."
Hoài Niệm cong môi cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, "Cậu sẽ yêu cô bé giúp việc nhà mình sao?"
Trì Kính Đình nhất thời nghẹn lời, lần này, người im lặng là anh ta.
Cũng không cần anh ta trả lời, phản ứng của anh ta đã đủ nói lên tất cả.
Hoài Niệm cười, nụ cười lạnh nhạt: "Tôi tiến thêm một bước, có lẽ có thể đến bên anh ấy, nhưng không thể bước vào thế giới của anh ấy."
Đối với cô, đó là một thế giới xa vời, một thế giới không thể hòa nhập.
Trì Kính Đình nửa hiểu nửa không, anh ta gãi đầu: "Thôi, tôi đưa cậu về."
Hoài Niệm: "Không cần, tôi tự bắt xe về."
Trì Kính Đình: "Thật sự không cần tôi đưa?"
Trước cửa sân bay toàn là taxi, Hoài Niệm vẫy tay là có thể bắt được một chiếc.
Cô mở cửa xe, trước khi lên xe, cô ngẩng đầu nhìn Trì Kính Đình với khuôn mặt dịu dàng vô hại nhất, nói ra những lời tỉnh táo và tàn nhẫn nhất, "Thực ra trong mắt cậu, tôi không có tư cách làm bạn của cậu, tôi cũng không muốn cậu vì nể mặt Đoàn Hoài Ngạn mà đưa tôi về, tôi và anh ấy đã chia tay rồi."
Cho đến khoảnh khắc này, Trì Kính Đình mới hiểu được sự tuyệt tình của Hoài Niệm.
Anh ta chợt nhận ra, có lẽ khi cô nói lời chia tay với Đoàn Hoài Ngạn, cô còn lạnh lùng hơn cả bây giờ.
Chỉ là sự tuyệt tình của cô quá tỉnh táo, chỉ thẳng vào sự chênh lệch thân phận giữa hai người.
Trì Kính Đình tức giận đá vào thứ gì đó bên cạnh.
Thùng rác ven đường chịu trận một cách oan uổng.
"Cộp" một tiếng nặng nề.
Chân Trì Kính Đình đá vào thùng rác đau điếng, "Hự... đau chết mất."
Anh ta lại một lần nữa khẳng định, tình yêu đích thực không có kết cục tốt đẹp!
Hoài Niệm trông thì ngoan ngoãn, nhưng thực ra là một người phụ nữ xấu xa! Người phụ nữ xấu xa đùa giỡn tình cảm của bạn anh ta!
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang