Khi đó, Lam Vong Cơ nghe thấy, Nguỵ Vô Tiện nói: "Cứu ta."
Y mở to hai mắt, bàn tay mất đi phương hướng, sức lực lớn đến mức người trong lòng ngực càng rơi nước mắt dữ dội hơn. Y ôm lắm Nguỵ Vô Tiện, không nói một câu, để mặc y khóc đến kiệt sức, khóc mệt mà ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lam Vong Cơ điểm huyệt của hắn, không để hắn tỉnh lại, mà khoác thêm cho hắn một tấm áo choàng, sau khi che mặt lại, ẵm hắn đến từ biệt Giang Phong Miên và mọi người, sau đó trực tiếp trở về Lam gia.
Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ Lam Khải Nhân thấy Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện trở về, trong nháy mắt dường như rất tức giận, nhưng ngay sau đó lại giống như bình ổn được cơn tức giận, hỏi: "Hắn bị làm sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Phát bệnh."
Lam Khải Nhân nhíu mày lại, thở dài, nói: "Đưa hắn vào đi." Lam Vong Cơ hơi gật đầu, rồi mang Nguỵ Vô Tiện đi về hướng Tĩnh Thất.
Cho đến khi chạng vạng, Nguỵ Vô Tiện mới tỉnh lại. Mở mắt nhìn thấy màn lụa màu trắng, quay đầu là gian phòng rộng rãi nhưng bày biện đơn sơ, ráng chiều đỏ rực ngoài cửa sổ, trong không khí có mùi đàn hương thanh lãnh, trên chiếc bàn cách đó không xa đặt đồ đạc của Lam Vong Cơ và của hắn.
"Két" một tiếng, Lam Vong Cơ đẩy cửa đi vào, sắc mặt như thường lệ. Nguỵ Vô Tiện lại xoay đầu đi, không nhìn y. Bước chân Lam Vong Cơ khựng lại, khẽ thở dài một hơi, sau đó ngồi xuống bên mép giường, gọi: "Nguỵ Anh."
Trầm mặc hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, có phải là ta rất phiền phức hay không?"
Lam Vong Cơ nói: "Không phải."
Sau đó, y ôm Nguỵ Vô Tiện từ trong chăn ra. Nguỵ Vô Tiện thuận theo dựa vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ, cảm nhận được một viên đan dược để bên môi, cũng chỉ ngước mắt nhìn nhìn y, rồi ngoan ngoãn nuốt viên đan dược kia xuống.
Lam Vong Cơ thấp giọng hỏi: "Muốn dùng bữa không?"
Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, nói: "Ta không đói bụng. Lam Trạm, tại sao ngươi mang ta về Cô Tô?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn không đáp. Nguỵ Vô Tiện cười cười, nhẹ giọng nói: "Lam Trạm, may mắn khi đó ngươi trở lại. Ta cho rằng ......"
Hôm qua trời mưa thật sự rất lớn, giọt mưa vỗ xuống mặt đất, phát ra tiếng mưa rơi liên miên không dứt, chân trời sáng lên một tia chớp, chiếu sáng căn phòng tăm tối hết tia này đến tia khác, kèm theo đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Hắn có khi nào sợ như vậy?
Nguỵ Vô Tiện chưa kịp ngẫm nghĩ, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy kiếm và sáo trên chiếc bàn bên cạnh giường, liền nhanh chóng xuống giường, định đi lấy cây sáo. Cây sáo là không thể dùng, sẽ mang lại phiền phức cho Liên Hoa Ổ. Lúc đầu ngón tay của hắn chạm vào cây sáo, lại rung lên một cái, rụt tay về, ngược lại vội vàng chụp lấy Tuỳ Tiện đã lâu không dùng, "Keng" một tiếng rút kiếm ra.
"Ầm", tiếng sấm vang rền.
Hắn hít một hơi, không cẩn thận thả lỏng tay, kiếm và vỏ kiếm lại rơi xuống mặt đất, hắn lại bị tiếng sấm đột ngột làm cho sợ hãi, hoảng loạn ngồi xuống đưa tay mò kiếm, nhận thấy trên tay truyền đến một cảm giác đau đớn rất nhỏ, liền biết đã sờ trúng thân kiếm.
Trong phòng lại sáng lên.
Hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập, ngực khó chịu, trước mắt làm như đều trở nên mơ hồ, bước tới trước một bước, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn từng trận.
Giường gỗ đột nhiên phát ra tiếng "cót két"
Hô hấp của hắn cứng lại, hai tay đều nắm lấy chuôi kiếm, cuối cùng lui đến chân tường. Chỗ này rất an toàn. Hắn dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi xuống.
"Ta cho rằng ......"
Hắn ôm thân kiếm không có vỏ kiếm, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích. Cho đến khi hết mưa, âm thanh trầm đục thỉnh thoảng vẫn tiếp tục trên bầu trời. Hắn dường như đã quên đau đớn, trong tay nắm chặt lưỡi kiếm sắc bién, nhìn mảng tối trước mắt, ánh mắt trống rỗng, như thể linh hồn đã bị mang đi.
Phải sống thật tốt.
"Nguỵ Anh!"
Còn may, Lam Vong Cơ đã trở lại, hắn suýt nữa đã quên mất. Theo bản năng giơ kiếm lên, bị ép lui lại đến góc tường, mũi kiếm để lên ngực, rơi vào bộ quần áo màu trắng. Hắn đối diện với đôi mắt lưu ly kia, bỗng nhiên nghĩ tới.
Đó là Lam Trạm.
Hắn chợt buông tay, được người ôm vào lòng, gần như không thở nổi.
Hắn cho rằng ......
Tất cả tiếng động mà trước đây hắn căn bản không thèm quan tâm, có thể bỏ qua, ngay vào tối hôm qua, làm như đều được phóng đại một cách vô hạn, từng tiếng từng tiếng kích thích thần kinh yếu ớt của hắn.
"Ta sắp chết rồi."
Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, câu này nói thật nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng lại giống như cây búa tạ, đập vào tim Lam Vong Cơ. Hai tay ôm hắn vô thức siết chặt một chút, Lam Vong Cơ nói: "Không thể nói bậy."
Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện lại cười, dỗ: "Được được được, Lam Trạm nhà ta tốt như vậy, ta còn lâu mới nỡ nhé."
Nhất định là từ từ sẽ tốt lên.
Phiên ngoại: Nói năng lung tung
Đấu tranh ngày này qua ngày khác, lọ thuốc Giải sầu hoàn do Lam Khải Nhân đưa đã uống gần hết, nhưng khởi sắc rất ít. Tuy rằng Nguỵ Vô Tiện cố hết sức kềm chế chính mình, nhưng vẫn sẽ có những lúc không kiểm soát được cảm xúc. Rất nhiều lần hắn muốn từ bỏ, có khi sẽ không để ý tới ai, nói thế nào cũng không thèm quan tâm, có khi thậm chí sẽ bất giác đi tìm vũ khí sắc bén.
Buổi tối, Nguỵ Vô Tiện ghé vào trên người Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, ta muốn uống rượu."
Lam Vong Cơ vòng hai tay ôm hắn, nói: "Ngươi ..... không nên uống rượu."
Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt nhìn y, hỏi: "Vì sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Hại thân."
Nguỵ Vô Tiện rũ mắt xuống, uể oải "ồ" một tiếng, nếu trên đầu hắn có lỗ tai, hẳn là lúc này đã cụp xuống. Không biết lại nghĩ tới điều gì, hắn nói: "Không tổn hại tâm tính ....."
Lại nói năng lung tung, Lam Vong Cơ thở dài. Chung quanh an tĩnh trở lại, ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, không biết cây nào ở bên ngoài đổ bóng xuống, chiếu trên mặt đất, lờ mờ, nhìn không rõ.
Hô hấp của hắn bỗng nhiên trở nên dồn dập, Lam Vong Cơ cảm nhận được, trong lòng căng thẳng, gọi: "Nguỵ Anh."
Nguỵ Vô Tiện nhắm hai mắt, nói: "Lam Trạm, cây sáo của ta đâu ....."
"Hắn hỏi: "Ngươi đặt nó ở chỗ nào?"
Cây sáo ở ngay trên chiếc bàn nhỏ cách đó không xa. Lam Vong Cơ nói: "Ở trên bàn."
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Tuỳ Tiện thì sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Cũng ở trên bàn, sao vậy."
Nguỵ Vô Tiện cọ cọ vào y, nói: "Ta không tìm thấy."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi quên rồi." Rốt cuộc là muốn rượu hay muốn sáo và kiếm? Y biết, người này căn bản chẳng muốn gì cả, chỉ là đang nói năng lung tung thôi.
Quên rồi ư? Nguỵ Vô Tiện mở to đôi mắt mờ mịt, lẩm bẩm: "Quên rồi ..... không thể quên được."
Im lặng không bao lâu, Lam Vong Cơ nói: "Ngủ đi."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không ngủ. Lam Trạm, ta nói với ngươi vài chuyện."
Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Chuyện gì?"
Nghe thấy Lam Vong Cơ hỏi, Nguỵ Vô Tiện lại tiếp tục im lặng. Đợi một lát cũng không nghe thấy hắn lên tiếng, Lam Vong Cơ gọi: "Nguỵ Anh."
Hết cách với hắn, Lam Vong Cơ đành phải nói: "Ngày mai đi mua."
Nguỵ Vô Tiện cọ vào y một cái, nói: "Lam Trạm, thật ra ta ...... đã từng chết một lần."
Tim giật nảy lên, Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Không thể nói bậy."
Nguỵ Vô Tiện cứ tự mình nói tiếp: "Ta phạm vào rất nhiều rất nhiều sai lầm, không chỉ gia quy nhà các ngươi, còn có mạng người, sai lầm không đếm hết ..... Ta là tà ma ngoại đạo, ai nấy đều kính sợ ta, tính kế ta, căm hận ta ..... Ta không tin, ta có thể khống chế được, nhưng ta đã mất khống chế, hại chết người thân, một thân mang đầy tiếng xấu, không cứu được ai cả ....."
Ánh mắt Lam Vong Cơ trầm xuống, không biết nên nói gì với hắn. Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên quay đầu nhìn y, đổi giọng: "Ta sẽ nghe lời, ngươi đừng nóng giận, được không?"
Y há miệng mắc nghẹn, ngàn vạn tiếng lòng, hoá thành một tiếng: "Được"
Thân thể tu luyện âm đan vẫn không thể bằng trước kia, nhiệt độ cơ thể của Nguỵ Vô Tiện có khuynh hướng hạ thấp, lại bởi vì trong Tĩnh Thất không thích khoác thêm áo, cho nên hôm nay ngồi thẫn thờ ở chỗ cửa sổ một lát, liền bị gió lạnh thổi thành bệnh phong hàn. Nói nhiều như vậy, hắn cũng buồn ngủ rồi, ghé vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ, chẳng mấy chốc đã ngủ.
Hồi lâu, trong Tĩnh Thất vang lên một tiếng thở dài thật nhẹ.
Phiên ngoại: Tiện ca ca
Nguỵ Vô Tiện không ngờ, a Uyển được mang đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, càng không nghĩ tới, Lam gia thế mà thu nhận nó, hơn nữa a Uyển không chỉ có thể tiếp nhận sự dạy dỗ của Lam Khải Nhân, còn có thể sinh hoạt, lớn lên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Nguyên nhân ấy hả, phải kể từ một lần Hội Thanh Đàm ở Giang gia. Theo cách nói của Lam Khải Nhân chính là "Thằng bé là một nhân tài đáng bồi dưỡng", tương lai nhất định là một là một người quy phạm. Nói không phải là không có lý, a Uyển ngoan ngoãn nghe lời, lại không khoe khoang, ở Hội Thanh Đàm gặp được Lam Khải Nhân, vốn nhờ đưa một chén trà, lọt vào mắt ông, nói thế nào cũng muốn mang a Uyển về dạy dỗ.
Đám người Ôn Tình đương nhiên đồng ý, dù sao đây cũng chính là Lam Khải Nhân - Lam lão tiên sinh vang danh thiên hạ, cho dù không nên người thế nào để ông dạy dỗ một năm, cũng có thể ra dáng ra hình. Mấy người Giang gia tất nhiên cũng không có ý kiến gì, vì thế chuyện này liền vui vẻ quyết định ra.
Một buổi sáng sau đó, Lam Vong Cơ đi giúp Lam Hi Thần xử lý công việc. Mà Nguỵ Vô Tiện vừa mở cửa Tĩnh Thất ra, cúi đầu, đã nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ quen thuộc đứng ở trước người. A Uyển đã thay giáo phục Lam thị, lại là một thân trắng tinh. Im lặng không nói gì một lát, Nguỵ Vô Tiện cong môi cười, gọi: "A Uyển?"
A Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, giọng trong trẻo nói: "Đại ca ca, ngươi làm sao biết tên của ta nha?"
Ca ca đẹp trai trước mặt làm như bị lời nói của mình làm cho ngơ ngẩn, a Uyển có chút nhút nhát nắm chặt tay lại, nói: "Đại ca ca, ta bị lạc đường, chỗ này là nhà của ca ca sao?"
Nguỵ Vô Tiện phản ứng lại, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi ..... sao lại tới Cô Tô?"
A Uyển cứ luôn cảm thấy hắn hình như rất khổ sở, lại hình như không phải rất khổ sở, giọng nói khàn khàn dịu dàng, sự u ám trong mắt hắn, làm như là do bệnh, không giống như chỉ là tâm tình không tốt. A Uyển ngơ ngác nhìn hắn không nói lời nào, Nguỵ Vô Tiện cứ yên lặng chờ nó trả lời.
A Uyển bỗng nhiên không thấy khẩn trương nữa, ngược lại nở một nụ cười thật tươi với Nguỵ Vô Tiện, nói: "Lam lão tiên sinh nói ta là nhân tài đáng bồi dưỡng, mang ta đến nơi này, nói muốn dạy dỗ ta, nhưng hôm qua ta vừa tới đây, không nhớ rõ đường, sáng nay ra cửa liền lạc đường ....." Khi nói chuyện, thằng bé ngượng ngùng gãi gãi đầu, mặt hơi đỏ.
Cũng tốt, Nguỵ Vô Tiện rũ mắt trong giây lát, nói: "Ta dẫn ngươi đi tìm ông ấy."
A Uyển vừa nghe thấy, vui vẻ nói: "Được, cám ơn đại ca ca! Vậy .... đại ca tên là gì thế?"
"Nguỵ Vô Tiện," Nguỵ Vô Tiện nắm tay nó rời khỏi Tĩnh Thất, "Ngươi có thể gọi là Tiện ca ca."
A Uyển sau khi lẩm nhẩm mấy lần "Vô Tiện", "Tiện ca ca", thở dài: "Tiện ca ca, Lam lão tiên sinh hôm qua mới nói với ta về sự khác nhau của tên và tên tự đó! A Uyển cũng rất muốn lấy tên tự nha, nhanh nhanh lớn lên, lấy một cái tên tự thật hay!"
"..... Ừ, mau mau lớn lên." Nguỵ Vô Tiện nói.
Lần đầu tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, lạc đường cũng là bình thường, Lam Khải Nhân sau khi phát hiện a Uyển đến muộn một canh giờ, liền đi ra ngoài tìm người, tìm khắp nơi không có kết quả, ông lại nghĩ tới a Uyển có thể sơ ý một cái đi lạc đến Tĩnh Thất, bèn nhấc chân đi về hướng đó.
Quả nhiên, còn chưa tới gần, đã thấy một bóng người mặc đồ đen nắm tay một đứa bé mặc đồ trắng đi về phía ông. Là Nguỵ Vô Tiện. Hàm râu Lam Khải Nhân rung lên một cái, thở dài một hơi, tiến lên nói: "Hôm nay niệm tình ngươi không ở đây, nên không ghi lỗi của ngươi, lần sau không thể đi muộn nữa."
A Uyển buông tay Nguỵ Vô Tiện ra, cung kính nói: "Dạ, Lam lão tiên sinh."
Lam Khải Nhân gật đầu, vuốt vuốt râu, đảo mắt nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện cúi chào nói: "Lam ...." Lam Khải Nhân nghe thấy, "Hừ" một tiếng, hắn lập tức sửa miệng: "Thúc phụ."
Lam Khải Nhân lúc này mới gật đầu, nói với a Uyển: "Phải đi rồi, không thể muộn hơn." A Uyển vội gật đầu, vẫy tay với Nguỵ Vô Tiện nói lời tạm biệt.
Trở lại Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ thế nhưng đã trở lại, đứng trong phòng, ánh mắt có chút sốt ruột lo lắng, thấy Nguỵ Vô Tiện đẩy cửa đi vào, mới dịu sắc mặt, ôm hắn ngồi xuống mép giường, nói: "Đi đâu?"
Nguỵ Vô Tiện ở trong lòng ngực y, khẽ nói: "A Uyển ....... Ôn Uyển của Ôn gia, vừa mới dẫn nó đi ra ngoài."
Lam Vong Cơ nhíu mày nói: "Người mà hôm qua thúc mới mang về."
"Lam Trạm," Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía Lam Vong Cơ, "Nó không nhận biết ta."
Nắm lấy tay hắn, Lam Vong Cơ nói với giọng trầm thấp và rõ ràng: "Có ta." Bất kể ngươi đã trải qua bao nhiêu, mất đi người nào, cũng đều có ta.
"Nhi ca ca, biết nói lời âu yếm ghê." Nguỵ Vô Tiện khẽ cười.
Phiên ngoại: Ngươi hận ta không
Ngươi nha, Nguỵ Vô Tiện, ngươi nói xem ngươi có phải là một tên đại ngốc hay không.
————
"Ngươi nói cái gì?" Kim Tử Hiên hoài nghi mình nghe nhầm. Nguỵ Vô Tiện, người từ lần đầu tiên gặp mặt khi còn nhỏ, đã nhìn y không thuận mắt, kiểu gì cũng phải cà khịa y mấy câu, lại hỏi ra câu hỏi không thể hiểu nổi này sao. Y thân là con vợ cả của Kim gia - một trong tứ đại gia tộc, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút hiểu biết đối với tin tức các mặt, chuyện của Nguỵ Vô Tiện y cũng từng nghe nói.
Ân oán khúc mắc giữa y và Nguỵ Vô Tiện đơn giản chỉ vì thái độ của y đối với với Giang Yếm Ly lúc trước, hiện giờ y và a Ly yêu thương thắm thiết, chẳng bao lâu nữa sẽ kết hôn. Tình cảm giữa hai người lúc này không ngừng gia tăng, gần như không có gì giấu giếm lẫn nhau, Giang Yếm Ly cũng sẽ thường xuyên nhắc tới hai đệ đệ của nàng.
Cộng thêm nghe người yêu nói, Kim Tử Hiên đại khái hiểu được, Nguỵ Vô Tiện là mắc tâm bệnh. Khi đó y còn bán tín bán nghi, Nguỵ Vô Tiện bình thường trông có vẻ vô tâm vô phế, làm sao vô cớ mắc tâm bệnh được? Lần này gặp mặt ở Kim Lân Đài, Kim Tử Hiên kinh ngạc. Tuy là y biết Nguỵ Vô Tiện có vấn đề, nhưng cũng không biết là có vấn đề kiểu như này.
"Ngươi hận ta không" - Đây là câu nói mà Nguỵ Vô Tiện sẽ nói ra sao? Kim Tử Hiên lập tức ngẩn ra, sau một hồi lâu cũng không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, chỉ hỏi lại một câu: "Ngươi nói cái gì?" Đang êm đẹp, ta làm gì phải hận ngươi? Tuy rằng bình thường y nhìn Nguỵ Vô Tiện không ưng mắt, nhưng cũng không đến mức phải hận ..... Không đúng, người bình thường đều sẽ không bởi vì một vài gút mắc nho nhỏ mà đi hận người khác chứ?
Bỗng nhiên nhận ra Kim Tử Hiên này hoàn toàn không biết gì đối với những chuyện kia, Nguỵ Vô Tiện rũ mắt xuống, nói: "Thực xin lỗi". Vì hắn buột miệng thốt ra, một câu hỏi không thể hiểu được.
Kim Tử Hiên trợn mắt há hốc mồm. Khi y còn đang không biết làm thế nào mở miệng, thì Lam Vong Cơ kéo tay Nguỵ Vô Tiện, nói với y: "Kim công tử, thất lễ rồi."
Nhìn ra Lam Vong Cơ là muốn tạm rời đi, Kim Tử Hiên tuy cảm thấy khó chịu, nhưng thầm biết đã được cứu, nuốt ngược câu nói "Uống lộn thuốc hả" lúc ban đầu xuống, trong lòng chuyển hướng và gật đầu nói: "Lam nhị công tử nói đùa." Nghe vậy, Lam Vong Cơ liền kéo Nguỵ Vô Tiện tránh ra. Dù sao hiện giờ không có nhiều người tới lắm, bọn họ đến sớm, rời đi một lát cũng không sao.
Đi đến một góc vắng người, Lam Vong Cơ nhìn vào mắt Nguỵ Vô Tiện, thấp giọng hỏi: "Nguỵ Anh, ngươi sao vậy?"
Im lặng một lát, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta không sao, Lam Trạm." Lam Vong Cơ lần này mang Nguỵ Vô Tiện tới đây, vốn cũng vì thấy hắn có chút chuyển biến tốt lên, yên tâm, suy xét đến việc hắn cần phải đối mặt với vài thứ, mới ra quyết định này. Nhưng mới vừa rồi nhìn dáng vẻ của Nguỵ Vô Tiện, lại làm trong lòng y dâng lên lo lắng.
Lam Vong Cơ nói: "Nếu không ngươi không khoẻ, ta ......"
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, không biết làm thế nào, cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt nhạt màu tựa như lưu ly kia. Rõ ràng đã bảo đảm với Lam Vong Cơ sẽ không xảy ra vấn đề, làm sao lại như vậy chứ.
Ngươi có hận không.
Lỗ thủng thật to xuyên qua lồng ngực, máu me đầm đìa kia. Máu văng tung toé, âm thanh hỗn loạn. Một khối thi thể chết đến không thể chết hơn, bóng dáng mặc tang phục quỳ bên quan tàil.
Ngươi có hận không.
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, nặn ra nụ cười, nói: "Lam Trạm, chúng ta đi vào thôi." Nghe vậy, Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn một hồi, "Ừm" một tiếng.
Đoá hoa xinh đẹp lay động theo làn gió mát, hương thơm thoang thoảng từng đợt, bướm vờn quanh. Người nơi này đã từng huỷ diệt mọi thứ hắn có, người nơi này đã từng ngồi trên vị trí chủ toạ ba hoa khoác lác, quả thực giống như ác quỷ. Nhưng hắn là người từng chết một lần, chỉ bị người túm trở về từ âm phủ, vì sao phải lùi bước.
....... Nhưng mà ta rất hận nha.
Ta hận muốn chết.
—————————————
Hận chính vì mình gieo gió gặt bão.
Phiên ngoại: Ta yêu ngươi (Hoàn)
Đầu thư.
Nguỵ Anh, sau vụ việc Thuỷ Hành Uyên đã mấy ngày không gặp, ngươi có khoẻ không? Khi đó muốn kéo ngươi, vì sao muốn hất tay của ta ra? Ta biết ngươi không hề có dấu hiệu bị tà ám khống chế.
Nguỵ Anh, đã ba ngày rồi, thúc phụ hỏi tới ngươi. Ta vốn định đi thăm ngươi, nhưng Giang Vãn Ngâm nói với ta, ngươi không muốn gặp ai. Trong lòng ta biết ngươi chắc là khoẻ, nhưng tính tình ngươi hiếu động như thế, làm thế nào lại không muốn đi ra ngoài? Ngươi thích náo nhiệt, sao chịu nổi việc luôn rúc ở trong phòng.
Ngươi thế nào rồi? Ta rất lo lắng cho ngươi.
Nguỵ Anh ......
Ta không thể lý giải tại sao ngươi đột nhiên như vậy. Tuy ta chưa từng làm, nhưng ta biết tự sát đau hơn bị phạt thước rất nhiều, Nguỵ Anh, vì sao ngươi phải đối xử với bản thân như vậy?
Nguỵ Anh, ngươi bị làm sao?
Ngươi vì sao sợ ta, rồi vì sao không muốn gặp ta?
Nguỵ Anh, Giang tông chủ và Giang cô nương đến thăm ngươi.
Nguỵ Anh, tỉnh lại ...... tỉnh lại .....
Nguỵ Anh, ngươi cũng biết, ta đối với ngươi .....
Hoa long đảm trong vườn của mẫu thân đã nở.
Nguỵ Anh, ngươi có ...... lại cười nữa không? Giống như trước đây vậy, lúc ngươi tặng cho ta con thỏ.
Nguỵ Anh, thế nào cũng được, có thể ....... ráng sống được không.
Nguỵ Anh, ta biết ngươi khó chịu, không muốn cười ...... thì không cần cười.
Nguỵ Anh, ngươi không nói, ta sẽ không hỏi.
Kết thư.
***
"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện đẩy cửa đi vào, trên mặt mang theo nụ cười trong trẻo. Lam Vong Cơ nâng quyển sách ngẩng đầu, thấy hắn cười như thế, ánh mắt không khỏi nhu hoà, nói: "Chuyện gì."
Nguỵ Vô Tiện ngồi đối diện y, nghe y hỏi, mới khoe đoá hoa long đảm trong tay, nói: "Đã nở rồi."