Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 38: Liều Lần Nữa Liệu Có Thành Công Không





Chú Kính hài lòng gật đầu và ông Gia Thành tiếp lời:“Con biết nghĩ như vậy là tốt, Gia Nguyên còn nhỏ, rất nhiều thứ cần nhờ con lo liệu giúp nó.”Gia Nguyên nghe vậy liền khó chịu chen ngang lời họ:“Con không còn nhỏ nữa đâu, con muốn cưới vợ sớm cũng là để sớm cho nhà mình có đứa cháu đích tôn thôi mà! Ban nãy rõ ràng bác hai với ông bà đều đồng ý, tại sao có mặt chị ấy ở đây thì nói khác đi rồi!”Bà Khánh nghe thấy vậy liền ngắt lời:“Bà đã bao giờ đồng ý cho con cưới nó đâu.

Nó lớn tuổi hơn con, vợ lớn tuổi hơn chồng sau này cưới về sẽ đè đầu cưỡi cổ con đó.

Con với nó ăn ở với nhau thì trong nhà mình biết được rồi, sau này sinh con đẻ cái bà đây đứng ra nuôi, con cần gì phải cưới một đứa người ở như nó về làm hỏng danh tiếng…”Giao Giao liền liếc mắt nhìn sang bà Khánh, ánh mắt lộ rõ sự bất mình không thèm đoái hoài tới nữa mà quay chỗ khác.Lúc này Gia Nguyên nóng ruột không chịu được mà lớn tiếng với bà Khánh:“Sao bà cứ thích nói lời cay độc với chị ấy như vậy? Bà cũng là phụ nữ mà, người ta bắt bà ăn nằm sinh con cho người ta mà không cho bà một danh phận để ngẩng mặt với đời thì bà sẽ nghĩ thế nào? Con không biết đâu, bà làm gì thì làm, nội trong năm nay phải cưới chị ấy cho con.

Bà mà không cưới con chết cho bà xem!”Vốn dĩ cả nhà không ai muốn cậu lấy Giao Giao nên dường như không ai xem lời dọa của cậu ra gì cả, họ âm thầm nhìn nhau như đã hiểu ý.

Ông Gia Thành muốn chuồn trước nên vội dừng ăn rồi đi làm, Chú Kính cũng đi theo còn bà Khánh ngồi đó không nói gì nhưng ý thì đã vững như tường thành.

Thấy chẳng ai coi lời nói của mình ra gì, Gia Nguyên vô cùng tức giận, cậu đứng dậy đập tay mạnh xuống bàn lớn tiếng nói khẳng định như đinh đóng cột:“Nếu không cho con cưới Giao Giao thì cũng đừng mong nhà họ Tăng này có cháu đích.

Con của con chỉ có thể do chị ấy sinh ra mà thôi!”Bà Khánh nghe vậy liền chột dạ lo sợ cháu đích tôn độc nhất của mình giận bà ta vội nghĩ cách làm dịu cậu xuống.

Nghĩ một hồi, bà ta đi lại vuốt vai Gia Nguyên, nhỏ nhẹ nói:“Con đừng có nói thiếu suy nghĩ như vậy, bà nội trước giờ có bao giờ không chiều con đâu.


Bà nói như vậy thôi chứ người thật sự không muốn con lấy Giao Giao là ông cố chứ không phải chỉ riêng bà và ông con.

Đàn ông nhà họ Tăng ít nhất phải có chút công danh giỏi giang thì mới được dòng họ người ta coi trọng, con bây giờ còn nhỏ, chờ vài năm nữa con làm trong công ty học hỏi bác hai của mình được nhiều cách quản lý rồi từ từ tìm cơ hội thể hiện bản thân mình ra.

Tới lúc đó con chứng minh mình tài giỏi với mọi người, ông nội, bác hai và bà đều nở mặt nở mày, còn con thì muốn lấy ai làm vợ cũng được, bà sẽ không cấm cản.”Vừa nói bà ta vừa nhìn sang Giao Giao ra hiệu cho cô nói đỡ mình.

Giao Giao cả thấy chán ghét nhưng cũng đành nói đỡ giúp bà ta, cô vừa nói vừa cọc cằn nhìn Gia Nguyên:“Cả nhà đã không ai cho rồi, bà nội cũng nói như vậy rồi, cậu cũng đứng đắn hơn một chút đi, đừng có trông chờ vào sự nuông chiều của họ nữa.

Chuyện này là chuyện lớn, chẳng phải như đòi bánh đòi kẹo, ai bảo cậu không có gì tài giỏi chứ! Không cưới thì không cưới, chị không lo thì cậu lo cái gì, không cưới thì không ai biết cậu đã có vợ, cậu tha hồ ra ngoài tìm ong bướm đem về sinh cháu cho nhà họ Tăng.

Con người chị thấp hèn, không gánh nổi chuyện sinh con cho nhà quyền quý như nhà cậu đâu!”Nói dứt lời, Giao Giao đi một mạch lên lầu không thèm nhìn cậu lấy một cái.

Trước lời trách móc của cô thì Gia Nguyên cũng dần tỉnh ngộ, cậu nhận ra trong chuyện này cậu đã quá trẻ con nên mới không đủ làm cho người khác tin tưởng đồng ý cho họ cưới nhau.Từ ngày hôm đó, cậu như trở thành một con người khác, trong học hành cũng chăm chỉ hơn không còn bỏ sách vở để chơi đùa với Giao Giao nữa, cậu còn tự nói với lòng mình sẽ quyết tâm chứng minh cho mọi người thấy bản lĩnh của mình và tới lúc đó sẽ trịnh trọng cầu hôn Giao Giao như một người đàn ông thực thụ để đem lại hạnh phúc cho cô.

Giao Giao không ngờ lời nói tùy ý của mình đã tác động lớn đến cậu như vậy, nhìn cậu đã lâu mới chịu thức khuya học bài, bài tập đều làm đầy đủ khiến cô cứ ngỡ như mình đang nằm mơ.

Thấy cậu trưởng thành hơn trước với tư cách là một người chăm sóc cậu từ bé đến lớn cô cũng rất muốn nhìn xem cậu có kiên trì giữ vững quyết tâm không.


Nhưng bây giờ đã có ý nghĩ khác che đi mong muốn đó trong cô, một lần nữa cô lên kế hoạch cùng bạn trai bỏ trốn sau khi biết bạn trai mình vẫn còn sống.

Bao nhiêu ý nghĩ hụt hẫng, cam chịu trước kia đều vì cái chết của bạn trai mà sinh ra, bây giờ bạn trai cô vẫn còn sống, cô cảm thấy mình chẳng có lý do gì để tiếp tục ở lại nhà này để chịu sĩ nhục và sống cảnh chung chồng cả.Chờ mòn chờ mỏi bốn ngày liền, cuối cùng cô cũng chờ được tới đêm hẹn của mình và bạn trai.

Việc duy nhất của cô bây giờ là làm cách nào để rời khỏi nhà mà không để bất kỳ ai hay biết.

Mấy ngày nay Gia Nguyên đặc biệt chăm chỉ học hành nên không còn ngủ sớm như trước nữa khiến cô cũng rất lo sợ bị phát hiện.

Đi lòng vòng nghĩ cách suốt mấy giờ cô mới nghĩ ra cách để rời khỏi nhà mà không ai biết.

Thừa dịp Gia Nguyên mãi chăm chú học tập, Giao Giao giả vờ kêu đau bụng rồi đi vào nhà vệ sinh nhưng sẽ không vào mà chỉ đóng cửa lại cho phát ra tiếng động để Gia Nguyên nghĩ cô đang ở trong.

Thoát được khỏi phòng, Giao Giao nhẹ nhàng đi xuống nhà tránh tầm mắt những người giúp việc rồi lẻn ra cửa sau giả trang thành người đi đem túi rác để qua mắt người canh cổng thuận lợi rời khỏi nhà một cách an toàn.

Vừa trốn đi an toàn, Giao Giao lập tức bắt taxi đến điểm hẹn quen thuộc của hai người, đó là khu vui chơi cho trẻ em ở công viên.….


Thời gian hẹn là mười giờ nên khi cô đến ở đó đã không còn ai nữa, cảnh vật vô cùng im lắng và lạnh lẽo.

Khi cô vừa đến nơi thì đã thấy một người với hình dáng quen thuộc đứng trong bụi rậm nhìn ra, tuy người đó bịt khẩu trang như cô vừa nhìn ánh mắt đã nhận ra ngay.

Cô không suy nghĩ nhiều lập tức chạy xà vào lòng người đó:“Cuối cùng em cũng được gặp anh rồi, em cứ tưởng cả đời này không được gặp anh nữa chứ.”Người bạn trai rơi nước mắt xuống mái tóc cô, anh ta kéo cô ra để nhìn rõ mặt, ánh mắt hai người say đắm nhìn nhau.

Giống như có gì đó không thể giải bày, anh ta chạm tay lên mặt cô, giọng nói khản đặc lại:“Anh cũng tưởng cả đời này không thể gặp em lần nào nữa.

Anh đã phải vượt qua tất cả để được nhìn thấy em.

Trước đây anh đã sai rồi, đáng lẽ anh không nên có ý định ôm tiền bỏ trốn, qua bao nhiêu chuyện anh đã hiểu anh không thể sống thiếu em được.

Anh nhớ em nhiều lắm!Nói dứt lời, anh ta không kìm lòng được mà kéo khẩu trang xuống hôn xiết lấy môi cô, cả hai đều không kìm chế được mà nhanh chóng lau vào nhau.

Lúc này ánh sáng đèn đường quá yếu khiến cho cô không thể thấy rõ mặt anh, nhưng trong lúc họ âu yếm nhau cô bỗng phát hiện ra trên mặt bạn trai dường như có một vết sẹo lớn.

Giật mình, cô đẩy anh ta ra nhanh tay mở đèn led điện thoại chiếu vào mặt anh ta.

Chính vào khoảnh khắc đó cô mới tá hỏa nhận ra da mặt của bạn trai mình có một vết sẹo lớn nhìn vô cùng đáng sợ.


Nhìn thấy như thế, cô nhất thời không chấp nhận được mà kinh hãi xô mạnh anh ta rồi chạy khỏi bụi rậm, người bạn trai liền vội chạy theo cô kéo lại nhưng cô bây giờ đã quá sợ hãi không còn quan tâm đến lời nói của ai nữa cả.

Bạn trai cô nhìn cô sợ hãi mình như thế thì vô cùng đau lòng, không ngừng gào thét gọi tên cô:“Giao Giao, em mau dừng lại! Nghe anh giải thích! Giao Giao!...”Giao Giao cứ nghĩ anh ta không phải bạn trai mình nên cứ tiếp tục chạy, chạy ra tới đường lộ lớn cô vấp chân té ngã xuống đất.

Người bạn trai chạy phía sau tận dụng cơ hội chạy tới ôm chặt cô lại không cho cô có cơ hội chạy trốn nữa.

Giao Giao ra sức phản kháng, bạn trai cô quá đau lòng mà không thể ngưng khóc, anh ta vừa ôm cô vừa đau đớn gào lên:“Là anh đây mà! Tại sao em không chấp nhận anh! Anh bị người ta hại ra nông nổi này rồi, anh chỉ còn mình em trên đời mà thôi, Giao Giao à!”Nhìn thấy biểu cảm đau khổ của anh ta, Giao Giao cũng dần dần tỉnh táo lại, cô ngừng phản kháng, lấy hết can đảm mở mắt ra.

Bây giờ cô không dám nhìn vào mặt nữa mà chỉ nhìn vào ánh mắt vì ánh mắt yêu thương của người yêu nhìn mình là không bao giờ thay đổi được, nhìn một hồi lâu cô biết đó chính là bạn trai của mình nhưng cô không thể tin bộ dạng bây giờ của anh.

Bất giác, cô bật khóc ôm lấy anh ta:“Hiển, đúng là anh rồi! Tại sao anh lại thành ra như vầy hả?”Người bạn trai khóc cũng đã cạn nước mắt rồi, anh ta ôm chặt lấy Giao Giao hơn:“Sau lần thứ hai chúng ta chạy trốn không thành, Gia Nguyên đã cho người đánh anh đến ngất đi.

Hắn nhốt anh vào một nhà kho, anh tỉnh dậy rồi lại bị đánh đến ngất đi, đến lúc anh có thể hoàn toàn tỉnh táo thì đã là ba ngày sau rồi.

Ở trong nhà kho tối tăm đó rất lâu, sau đó anh đã gặp Gia Nguyên, hắn nói rằng em vẫn còn thương tiếc nhìn hình của anh mà khóc khiến hắn không thể chấp nhận được sự tồn tại của anh.

Sau đó hắn đã cho người ra tay rạch mặt của anh để em có gặp lại anh cũng không nhận ra anh nữa.”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.