Nữ Vương Từ Đỉnh Lưu Đi Lên

Chương 447: Chương 447




Cuối cùng, Cố Bác Nghĩa không thể ngăn cản bà, Diệp Phi Mỹ đã nhét vào tay Nam Tương Uyển một chiếc hộp nhỏ cùng với tấm séc 20 triệu trong phong bì đỏ.
Bà có chút kích động quá mức, vui vẻ vỗ vỗ tay Nam Tương Uyển, không chịu buông ra.
Nam Tương Uyển mân mê chiếc hộp nhỏ trong tay: “Cô à, đây là cái gì vậy?”
Diệp Phi Mỹ: “Ồ, quà cho con không phải thứ gì đắt tiền, chỉ là một chút hoá thạch mà chú mang về từ mặt trăng.

"
Nam Tương Uyển mở to mắt: “Trên mặt trăng?!”
Diệp Phi Mỹ: “Ừm, Uyển Uyển có thích không?”
Nam Tương Uyển: “Có!”
Diệp Phi Mỹ: “Uyển Uyển thích thiên văn học?”
Nam Tương Uyển: “Con rất thích nó!”
Diệp Phi Mỹ: “Lần sau để chú đưa con đến thăm Cục Thiên văn nhé?
Nam Tương Uyển: “Được, được!”
Cố Bắc Hoài kịp chen lời: “Cha anh chế tạo tên lửa.”
Nam Tương Uyển thực sự rất phấn khích: “Chú ơi, chú có thể chế tạo tên lửa ạ?!”
Diệp Phi Mỹ: “Đương nhiên, lần sau để chú của con mang cho con một ít đất từ sao Hỏa nhé!”
Cố Bác Nghĩa da đầu tê rần: “Anh, anh chưa có kỹ thuật mang đất từ Sao Hoả về…”
Diệp Phi Mỹ quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào oomg: “Anh nói gì?”
Cố Bác Nghĩa: " Ồ! Được rồi, anh sẽ làm việc chăm chỉ.”
Đôi mắt của Nam Tương Uyển lấp lánh: “Chú thật tuyệt!”
Cố Bác Nghĩa hehe cười, nụ cười của ông có chút gượng gạo, vì vậy ông chỉ có thể cúi đầu uống trà.
Ông muốn cuộc sống thanh bình thôi!

Sau đó Diệp Phi Mỹ lại chỉ vào phong bì đỏ: “Cái này con cũng mở ra đi! Dì thích cách con nhận quà!”
Nam Tương Uyển ngoan ngoãn mở phong bì đỏ, nhìn tấm ngân phiếu khổng lồ bên trong, cô có chút sững sờ.
Diệp Phi Mỹ: “Đủ chưa?”
Nam Tương Uyển: “Dì ơi, dì giàu quá!”
Đôi mắt Diệp Phi Mỹ sáng lên: “Uyển Uyển thích tiền?”
Nam Tương Uyển: “Vâng, con thích!”
Diệp Phi Mỹ:" Dì có một ngôi nhà trong sân, dì đưa cho con!"
Cố Bác Nghĩa bên cạnh nghẹn ngào, suýt nữa thì tắt thở.
Nam Tương Uyển: “A? Cũng được.”
Diệp Phi Mỹ: “Được! Ngày mai dì sẽ chuyển cho con!”
Cố Bắc Hoài kịp thời ngắt lời: “Em ấy không có hộ khẩu thường trú cư trú ở kinh đô, vì vậy em ấy không thể nhận được.”
Diệp Phi Mỹ sửng sốt một lúc: “A? Vậy chúng ta nên làm gì đây?”
Cố Bắc Hoài cúi đầu uống nước, chậm rãi nói: “Cứ kết hôn với con là được rồi.”
Diệp Phi Mỹ rất ngạc nhiên: “Đúng vậy! Tại sao mẹ không nghĩ đến điều đó! Con trai rất thông minh!”
Nam Tương Uyển sững sờ, cái gì cơ?
Cố Bác Nghĩa vội vàng đứng lên ngăn cản: “Bình tĩnh đi, cô bé còn nhỏ, mới 18 tuổi, còn chưa đủ lớn, đừng dọa người ta!”
Vợ ông làm sao vậy?
Sao lại phấn khích như tiêm máu gà thế này!
Diệp Phi Mỹ vội vàng lo lắng nhìn Nam Tương Uyển: “Uyển Uyển, dì không dọa con chứ? Dì không vội, Uyển Uyển, con muốn kết hôn lúc nào cũng được, muốn làm gì thì làm.

Dì chỉ muốn tặng quà cho con.”
Nam Tương Uyển: “…”
Lần đầu tiên gặp mặt, bà ấy đã bla bla, mẹ Cố Bắc Hoài hình như mắc hội chứng NB xã hội.

Bà nói rất nhiều, từ đầu đến cuối đều vô cùng hưng phấn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2.

Trông Em Từ Thuở Còn Thơ
3.

Bé Thích Khách, Tới Ám Sát Anh Đi Nè
4.

Một Chạm Là Say Đắm, Hai Chạm Là Đấm Ngay
=====================================
(P/s:Hội chứng NB xã hội có nghĩa là khi một người giao du với người lạ, trong lòng họ hoàn toàn không có gánh nặng hay áp lực!

Tóm lại là nó ngược với hội chứng ám ảnh xã hội)
Sau khi Diệp Phi Mỹ cũng bình tĩnh lại, bà ấy nhận ra rằng mình vẫn chưa nấu ăn, vì vậy bà lao vào nhà bếp để nấu ăn.
Bà lấy mọi thứ ra khỏi tủ lạnh và nấu tất cả!
Cố Bác Nghĩa bước vào và giả vờ giúp bà nhưng thực chất ông vẫn cố gắng thuyết phục bà bình tĩnh lại.
Bà vui chết đi được, không thể bình tĩnh chút nào.
May mắn thay, mặc dù Diệp Phi Mỹ nấu rất nhiều món ăn nhưng Nam Tương Uyển cũng ăn rất nhiều.
Một bàn đồ ăn, choáng váng ăn sạch!
Có một chiếc chân giò lớn, Nam Tương Uyển đã rất vui khi ăn nó, nó rất ngon.
Sau khi ăn xong, Cố Bắc Hoài đàng hoàng đứng dậy: “Chúng ta đi trước đi.”
Trong nhà chỉ có hai gian phòng, không có phòng cho khách, Nam Tương Uyển chắc chắn không thể ngủ ở đây.
Diệp Phi Mỹ buồn bã: “Trời còn chưa tối, ngồi một lúc đã!”
Cố Bác Nghĩa: “Đừng làm phiền những người trẻ vui chơi.”
Diệp Phi Mỹ phản ứng: “Ồ đúng, đúng, vậy thì hai đứa ra ngoài chơi đi!”
Nam Tương Uyển chào tạm biệt hai người, sau đó đi theo Cố Bắc Hoài ra ngoài.
Hai người vừa đi ra khỏi sân nhà, liền nhìn thấy ông lão mặt mày tuấn tú đứng ở nơi đó, hai mắt tức giận trừng mắt nhìn Nam Tương Uyển.
Nam Tương Uyển luôn cảm thấy mình đã quên điều gì đó, vì vậy cô theo bản năng lùi lại một bước.
Cố Bắc Hoài cũng sửng sốt, vội vàng tiến lên xin lỗi: “Ông Tân, Nam Tương Uyển chỉ là… đừng nóng giận…”
Ông lão mắng một tiếng đem Cố Bắc Hoài ném qua một bên, chỉ vào Nam Tương Uyển bằng một cây gậy, “Qua đây!”
Nam Tương Uyển cuối cùng cũng biết mình đã quên điều gì.
Đây là ông ngoại của cô!
Cô từng nhìn ông trong bức chân dung gia đình ở nhà, ông già này là ông ngoại của cô!
Lúc đầu cô không những không nhận ra mà còn nói “Ông đang nhìn gì vậy” với ông ngoại mình.
Xong rồi!
Ông cụ Tân lao lên với cây gậy.
Nhìn thấy hành động này, Nam Tương Uyển vội vàng bỏ chạy!
Cô dùng hết sức lực và chạy nước rút như thể chạy giữ mạng.
Phía sau, Tân lão tử sửng sốt một chút, sau đó càng thêm tức giận, cầm gậy gỗ đuổi theo!
Thế là người chạy người đuổi, khuôn viên quân khu ai ai cũng biết chuyện.
“Cái gì? Cái gì? Tân lão gia tử đánh cháu gái?”

Nam Tương Uyển chạy từ đông sang tây, rồi lại từ tây sang đông, dù sao thì cô cũng nhảy cẫng lên, vừa chạy vừa trốn, thậm chí còn trèo cây.
Nhưng chạy thế nào cũng không thoát khỏi ông ngoại.
Ông ngoại cô tuổi già tóc bạc vẫn đuổi theo cô, vừa đuổi theo vừa mắng mỏ.
Sức mạnh và tốc độ thật điên rồ!
Nam Tương Uyển đã thấy ông ngoại của cô hung dữ như thế nào, tim cô đập thình thịch, ông của cô không chỉ đuổi theo, mà còn như thể muốn xiên chết cô!
Cây gậy gỗ được ném về phía cô như một mũi lao, Nam Tương Uyển đã né được nó trong gang tấc, nó bay sượt qua tai cô trước khi cắm sâu vào thân cây lớn.
Vãi! Sức mạnh này! Sức ném này!
Thật là thái quá!
Nam Tương Uyển vội vàng tăng tốc và chạy, sau đó các loại đá, quân cờ, thậm chí cả bàn cờ đều bay về phía cô …
Rất nhiều thứ, ông ngoại cô ném bất cứ thứ gì có trong tay!
Có thể thấy rằng ông thực sự rất tức giận.
Nam Tương Uyển nhìn thấy trước mặt có một hồ cảnh, không lớn nhưng cũng đủ trốn.
Vì vậy, cô ấy tăng tốc khi chạy, rồi đột ngột nhảy lên.
Đầu tiên, cô nhảy lên một cái cây, sau đó treo mình trên cành và đu đến hòn non bộ giữa hồ cảnh.
Sau khi hạ cánh an toàn, cô ngồi trên hòn non bộ và thở hổn hển.
Nó không dễ dàng chút nào!
Ông của cô thật mạnh mẽ!
Ông Tân không thể xuống nước ở phía đối diện, vì vậy ông dừng đuổi theo Nam Tương Uyển, ông mở to mắt nhìn chằm chằm vào giữa hồ, tìm cách ra đó.
Nam Tương Uyển thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được một nơi an toàn.
Không ngờ, giây tiếp theo, ông cụ Tân hét lên: “Ai đó, đi lấy súng cho tôi! Tôi bắn cho nó một trận!”
Nam Tương Uyển: “!!!”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.