Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 41: Xin Lỗi Anh



Trời bắt đầu vào tối. Ở bệnh viện, phòng cấp cứu sáng đèn, Vương Thanh đứng gần hàng ghế. Uyên Nhi ngồi ghế cạnh cô còn Triệu Ngọc ngồi cạnh bé. Cô bé lo lắng nắm vạt váy cô mà hỏi.

- Chị thiên thần, mẹ em sẽ chết sao???

Vương Thanh cười nhẹ vươn tay xoa đầu bé, giọng nói nhẹ nhàng an ủi bé.

- Em yên tâm, chị nhất định sẽ cứu mẹ em.

Cô bé gật đầu rồi ôm chặt con búp bê. Một lát sau, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra. Vương Thanh mặt nghiêm nghị hỏi.

- Tình hình thế nào rồi???

- Bệnh nhân bị thương khá nặng. Một số vết thương cũ đã xuất hiện tình trạng mưng mủ. Cộng thêm những vết thương mới khiến tình trạng càng xấu hơn. Khung sườn bị gãy 3 khúc cùng với nhiều vết bầm tím. Tôi đề nghị nên để bệnh nhân nhập viện một thời gian để tiện việc theo dõi.

- Tôi biết rồi.

Vị bác sĩ cúi đầu chào rồi rời đi. Uyên Nhìn nắm váy Vương Thanh mà hỏi.

- Chị thiên thần, mẹ có sao không???

- Mẹ em không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi tốt là sẽ khỏe nhanh thôi. Chị đi làm thủ tục nhập viện rồi đưa em cùng bé về nhà.

- Dạ. Mình đi thôi em.

Vương Thanh an ủi bé rồi nhìn Triệu Ngọc mà nói. Vương Thanh đi làm thủ tục mà nghĩ đến lúc chờ ở phòng cấp cứu đã hỏi chuyện bé. Mẹ bé tên Đan Phương, còn bé tên Đan Uyên. Từ nhỏ bé chỉ có mình mẹ là người thân, bé không biết cha mình là ai, cũng không có họ hàng thân thích nào. Mẹ bé vì ông ngoại cờ bạc mắc nợ người ta nên phải gánh nợ nhưng không có tiền trả nên bị bọn chúng đến nhà đập phá. Ông ngoại thì bỏ trốn, để mẹ con bé lại chịu sự ức hiếp của chúng.

Nghĩ đến đây, Vương Thanh thấy mình còn may mắn khi còn có ông nội và Vương Chính cùng bạn bè. Chứ không như Triệu Ngọc hay bé Uyên Nhi không có chút tình thương gia đình. Vương Thanh làm thủ tục xong thì ra xe, lái xe về biệt thự riêng. 

Khi Triệu Ngọc và bé Uyên Nhi đi vào thì cứ chầm chỗ nhìn mãi. Vương Thanh nhìn 2 người mà không khỏi buồn cười. Cô gọi người đưa hành lý của Triệu Ngọc lên phòng và chuẩn bị ít đồ cho bé Uyên Nhi ít đồ. 2 người đó có vẻ thân thiết hơn nên xin cô cho họ ở chung phòng. Cô cũng không có ý kiến gì nên đồng ý. Cô dặn người chuẩn bị đồ ăn cho 2 người rồi đi lên phòng.

Vương Thanh đi vào phòng, quăng túi xách lên ghế rồi. Ngồi phịch xuống đầu ngửa ra ghế mà nhắm mắt. Được một lúc thì điện thoại cô có tin nhắn. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra rồi nhìn màn hình điện thoại. Đọc xong cô liền cau mày, quăng mạnh điện thoại xuống ghế. Gương mặt tức giận, chống tay lên thành ghế mà xoa thái dương. 

Tin nhắn lúc nãy là của Từ Minh với nội dung là "Vương chủ, chúng tôi vẫn không tìm được thông tin gì về bang Yến Tử, hình như có người ngăn chặn tất cả đường dây tìm kiếm của chúng ta". Chết tiệt!!! Vẫn bị chặn đã hơn 1 tháng rồi nhưng cô vẫn không tìm được thông tin gì. Nhưng tại sao người của Trịnh Thiên lại tìm kiếm nhanh được như vậy??? Do người của cô không đủ năng lực sao??? Không thể đâu, cô không tin người của mình yếu kém đến thế. 

Bất chợt, Vương Thanh lại nghĩ ra được điều gì đó liền cầm điện thoại cùng chìa khóa xe mà ra ngoài. Vương Thanh xuống thì gặp Triệu Ngọc cùng bé Uyên Nhi đang ăn thấy cô liền gọi lại.

- Chị Thanh, chị không ăn sao??? Chị đi đâu vậy???

- Chị có việc, 2 đứa cứ từ từ ăn.

Vương Thanh nói nhanh rồi ra ngoài lấy xe chạy đến Trịnh viên - biệt thự của Trịnh Thiên. Cô biết nơi này vì có vài lần đến chơi thuở còn đi học. Cô không muốn gặp anh nhưng việc này rất quan trọng với cô nên cô không thể không gặp anh. Cô bước đến bấm chuông ở cổng. Một giọng nói già dặn từ trong loa phát ra.

- Xin ai vậy???

- Tôi là Vương tổng của Vương thị. Tôi có việc quan trọng muốn tìm Trịnh tổng.

- Xin chờ cho một chút. Tôi đi thông báo cho thiếu gia.

Vương Thanh nói, rồi kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài cổng. Rất nhanh sau đó, giọng nói đó lại phát ra.

- Mời tiểu thư vào.

Cánh cổng tự động mở, Vương Thanh lái xe vào. Dừng xe trước cửa lớn biệt thự, cô đứng ngoài quan sát một chút. Ngôi biệt thự này có màu trắng được xây theo kiểu kiến trúc cổ xưa châu Âu nên mang một vẻ uy nghiêm vốn có của nó. Vương Thanh đi vào trong mọi thứ vẫn như cũ không thay đổi như hồi cô mới tới đây. Cô vừa bước vào thì thấy một bà lão tóc đã bạc, bà ấy là dì Thủy - người chăm sóc cho Trịnh Thiên và Trịnh Hân từ bé. Cô có gặp bà mấy lần khi đến đây. Thấy dì Thủy cô liền nói.

- Chào dì Thủy, đã lâu không gặp người rồi.

- Đã lâu không gặp con rồi, Tiểu Thanh. Con càng ngày càng xinh đẹp nha. Thôi con lên gặp thiếu gia đi. Cậu ấy đang ở trong phòng đó.

Vương Thanh mỉm cười nhìn di Thủy, nhưng đến khi nghe dì Thủy nói cô lên phòng anh thì cô ngơ ngác nhìn. Tại sao lại kêu cô lên phòng anh chứ??? Cô nhìn lên tầng trên rồi lại nhìn dì Thủy. Cô hỏi.

- Dì Thủy, dì gọi anh ấy xuống được không??? Con không dám vào phòng anh ấy.

- Dì cũng chỉ làm theo lời thiếu gia sai bảo thôi.

Vương Thanh ái ngại nhìn lên trên, cũng không làm khó dì Thủy mà đi lên. Dì Thủy nhìn cô lên phòng Trịnh Thiên mà có chút lo ngại. Thiếu gia không cho người khác vào phòng mình trừ Tiểu Hân tiểu thư, nhưng bây giờ thiếu gia lại gọi Tiểu Thanh lên, không biết cậu ấy đang nghĩ gì nữa.

Vương Thanh đứng trước cửa phòng ngủ của Trịnh Thiên. Cô định giơ tay gõ cửa nhưng rồi lại rút tay về. Một hồi sau, cô hít thở thật sâu lấy hết can đảm mà gõ cửa. Từ trong cửa vọng ra một giọng nói mà cô hằng mong nhớ.

- Vào đi.

Giọng nói của Trịnh Thiên như đánh vào trái tim Vương Thanh khiến nó nhói lên. Cô nắm chốt cửa mà bước vào. Cô nhìn căn phòng này mà có chút ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô vào phòng anh nên khi vừa bước vào, cô có chút thất thần nhìn quanh. Khắp căn phòng đều có màu chủ đạo là màu đen, giữa phòng là một cái giường Kingsize, đối diện giường có một bộ sofa nhung đỏ và một quầy bar nhỏ, bên trái giường là một tủ quần áo lớn treo toàn âu phục nam tối màu cùng phụ kiện và một cánh cửa, bên phải là cửa sổ sát đất treo rèm đen cùng cửa dẫn ra ban công.

Trịnh Thiên đang nằm trên ghế sofa một chân để trên ghế một chân chạm đất, cùng với mấy chai rượu rỗng lăn lóc dưới đất. Vương Thanh đến gần nhìn anh lúc này mà tim nhói đau. Không gặp anh 1 tháng thôi mà anh hành hạ bản thân bằng rượu sao??? Trịnh Thiên nhắm mắt, tay đặt trên trán mà nói.

- Em đến đây làm gì???

Vương Thanh chợt sững người khi nghe Trịnh Thiên hỏi. Cô nhìn anh mà gương mặt mang mác buồn nói.

- Tôi muốn mượn người của anh. Tôi muốn mượn Bạch Lạc một thời gian.

Trịnh Thiên mở đôi mắt ưng ra nhìn Vương Thanh đang đứng gần anh, trên người mặc một bộ váy màu hoàng hôn tím tuyệt đẹp, mái tóc đen mượt mà xõa xuống đôi vai. Anh nhìn cô mà có chút rung động nhưng anh vẫn nhớ lời của ông Hùng ở văn phòng của cô rằng cô đã có người trong lòng. Anh ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào cô mà nói.

- Muốn mượn người của tôi. Vậy tôi có điều kiện??? Tôi muốn người đàn ông bên cạnh em - Từ Minh. Chúng ta trao đổi một thời gian.

- Anh muốn làm gì anh ta???

Vương Thanh cau mày hỏi ngay khi Trịnh Thiên nói muốn đổi Bạch Lạc với Từ Minh. Cô không hiểu anh muốn gì. Trịnh Thiên nhìn biểu cảm trên gương mặt cô thì càng đau lòng hơn. Người đó đối với cô quan trọng như vậy sao??? Đến mức không thể xa rời một giây??? Anh cười một nụ cười đau khổ rồi nói.

- Tôi muốn gì đó là việc của tôi. Em không nên quan tâm. Hay em lo cho chồng tương lai của mình không được toàn vẹn khi ở cùng tôi???

Vương Thanh càng cau mày hơn nhìn Trịnh Thiên. Chồng tương lai??? Vậy ra anh nghĩ cô yêu Từ Minh. Nhưng với tâm tình anh lúc này sợ anh hành hạ Từ Minh chỉ vì cô mất. Cô không thể để chuyện không hay xảy ra trong thời gian này. Thôi thì cứ để anh suy nghĩ như vậy đi. Cô lấy lại bình tĩnh nói.

- Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận điều kiện. Xin lỗi vì đã làm phiền, xin phép.

Vương Thanh quay người định rời đi, nhưng Trịnh Thiên đứng bên cạnh cô từ lúc nào. Xoay người cô lại nắm 2 vai cô lắc mạnh, tức giận mà nói.

- Thanh Thanh, hắn quan trọng với em đến như vậy sao??? Đến mức em muốn ở cạnh hắn không rời.

Vương Thanh nhìn Trịnh Thiên lúc này mà trái tim cô rỉ máu. Hốc mắt cô cay cay, cô cố kiềm mình lại để bản thân mình không rơi nước mắt. Cô cố kiềm lại giọng mình mà nói.

- Phải, anh ấy với quan trọng với tôi. Là người đáng để tôi trao tất cả. Kể cả thể xác và linh hồn.

Vương Thanh nói như vậy nhưng trong lòng cô lại nói ngược lại. "Xin lỗi anh, Trịnh Thiên. Em rất yêu anh nhưng em không thể để anh gặp nguy hiểm. Vậy nên em chỉ còn cách chối bỏ tình cảm anh dành cho em. Xin anh hãy tha thứ cho em. Vì em không còn cách nào khác." 

- Kể thể xác và linh hồn. Vậy có nghĩa là... em đã cùng với hắn ta... 

Trịnh Thiên lặp lại lời Vương Thanh nói. Rồi nhìn cô gật đầu như xác định đã làm chuyện đó. Ánh mắt anh nhìn cô mà tuyệt vọng. Cả thể xác và linh hồn vậy là cô đã không còn... Chết tiệt!!! Anh không thể có cô sao??? Anh không xứng ở bên cô sao??? Không dù vậy nhưng cô vẫn phải thuộc về anh, chỉ một mình anh mà thôi.

- -----------------------------------------------------------

Chương sau có H+. Mau hóng cả nhà ơi!!!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.