Tay Quý Ưu Trạch bị Khang Tịch xiết chặt, khóa trêи mặt đất, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. Quanh quẩn chóp mũi trêи người Khang Tịch vẫn còn sót lại mùi nước hoa Thanh Thiển, mùi vị đó rất quen thuộc, không hiểu sao làm người ta yên tâm.
Bởi vì biết được chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo, cho nên tim đập từ nhẹ nhàng phập phồng dần dần thay đổi thành đập dữ dội.
Ngay cả lòng bàn tay, cũng có chút ẩm ướt.
“Cậu muốn làm gì?” Sau khi Quý Ưu Trạch hỏi xong, cắn môi âm thầm nguyền rủa bản thân đạo đức giả, trong trường hợp này, trêи phim hành động, hiệu dụng kϊƈɦ nổ vượt qua xa bất kỳ loại thuốc nổ nào.
“Thịt mình dai, dính kẽ răng, cậu… cậu chuẩn bị sẵn tăm xỉa răng chưa? Biết đâu cậu ăn một hồi, phải xỉa một hồi…” Hô hấp của Quý Ưu Trạch trở nên có chút dồn dập.
“Vậy thì cứ hầm từ từ, chúng ta không vội.” Khang Tịch thấy hai gò má Quý Ưu Trạch đã sớm đỏ ửng một mảnh, như có đám mây hoàng hôn bốc lên, không nhịn được tiến lại gần bên tai Quý Ưu Trạch nhẹ giọng nói nhỏ.
Một câu mờ ám như vậy, làm cho sắc mặt của Quý Ưu Trạch ngày càng đỏ, càng làm cho người ta muốn cắn một cái.
Quý Ưu Trạch còn kì kèo muốn nói gì đó, nhưng Khang Tịch đột nhiên cúi đầu xuống, bịt kín đôi môi cô lại.
Đôi môi mềm mại bỗng phủ xuống, Quý Ưu Trạch cảm thấy như trái tim trật một nhịp.
Khang Tịch thăm dò phản ứng Quý Ưu Trạch từng chút một. Chỉ cần đôi môi vừa chạm vào nhau, tiếng thở dốc của Quý Ưu Trạch càng trở nên nặng nề hơn.
Đầu lưỡi tiến vào thăm dò môi răng của đối phương gián tiếp trêu chọc, nhịp tim của Khang Tịch ngày càng đập nhanh gia tốc. Đây là nụ hôn thật sự với người mình thích, không phải diễn xuấtgiả dối, mà là mang theo niềm hạnh phúc chân chính, nàng không thể không hồi hộp.
Nhưng chẳng bao lâu, loại cảm giác hồi hộp này đã được thay thế bằng một niềm vui kỳ lạ. Đặc biệt là khi cảm nhận được Quý Ưu Trạch đáp trả mình, mạch máu khắp người Khang Tịch đều phồng lên.
Đầu lưỡi dây dưa lượn quanh, tiến công chiếm đóng thành trì. Nụ hôn kia hoặc dịu dàng tinh tế, hoặc hừng hực như nham thạch nóng chảy, đầu lưỡi ɭϊếʍ cuồng loạn làm cho thế giới từng tấc từng tấc rơi vào tay giặc. Cảm giác tê dại gặm nhắm ý chí của nhau, như thủy triều chầm chậm đến gần, lan rộng ra thâm nhập vào mọi ngóc ngách.
Khang Tịch hôn lên vành tai đầy đặn của Quý Ưu Trạch, đầu lưỡi ướt át hôndọc theo vành cong, hơi lướt nhẹ qua khẽ ɭϊếʍ, theo sau là hàm răng khẽ cắn. Hơi thở nóng dập dờn lan ra khắp nơi, cùng với vết cắn nhẹ nhàng, bỗng chốc làm Quý Ưu Trạch giật mình rụt cổ lại.
Quý Ưu Trạch bắt đầu cảm thấy, hễ là nơi Khang Tịch chiếm cứ, đều phóng tới đại não một loại nhu cầu khao khát kỳ lạ.
Thậm chí, ngay cả cổ tay bị Khang Tịch đè lại, cũng trở nên mềm nhũn không có sức lực. Cô cũng đáp lại, hôn Khang Tịch, từng bước chìm đắm.
Trong lúc hôn, Khang Tịch cởi chiếc áo gió vướng víu của đối phương xuống vai, đầu ngón tay ấm áp có hơi ẩm ướt bắt đầu cởi khuy áo bên trong của Quý Ưu Trạch.
Lúc cởi đến khuy áo cuối cùng, Quý Ưu Trạch lại đột nhiên nắm lấy cổ tay Khang Tịch.
“Đừng lo lắng, ngoan.” Khang Tịch lại nhẹ chạm vào môi Quý Ưu Trạch, sau đó tiếp tục động tác trong tay.
“Không công bằng…” Quý Ưu Trạch thở nhẹ nói, ngực cũng lên xuống phập phồng bất định.
“Cái gì không công bằng?” Khang Tịch cười hỏi.
“Cậu… cậu không để mình trước…”
“Ai trước quan trọng vậy sao?” Khang Tịch nghĩ đến lần trước Quý Ưu Trạch say, một chân đá bay mình xuống giường thì không vui.
Trong lòng trêи người đều bị cô gãi đến ngứa ngáy đủ loại, nhưng cuối cùng lại…
Không, Khang Tịch không muốn nhớ lại. Nàng chỉ muốn hôm nay có thể thuận thuận lợi lợi ăn được con cừu nhỏ dưới thân này.
“Nhưng mà…”
“Hay là thấy không thoải mái? Hử? Ở dưới thân mình…” Ngón tay vén lênvật che đậy còn sót lại, nhẹ nhàng vuốt ve trêи ngọn núi xinh xắn, Khang Tịch bỗng cắt ngang Quý Ưu Trạch.
Cũng không biết là bởi vì bị đầu ngón tay kia bất thình lình chạm vào, hay là bởi vì da thịt bị lộ đột ngột tiếp xúc với không khí mà không thích ứng, Quý Ưu Trạch cảm thấy có loại cảm giác khác thường từ chóp đỉnh bỗng chốc bùng nổ, lại đẩy ra xa, một cảm giác thoải mái lan truyền khắp toàn thân.
“Hay là thấy không thoải mái?” Khang Tịch hạ thấp người xuống, ánh mắt khiêu khích đe dọa nhìn Quý Ưu Trạch, và lặp lại vấn đề lúc trước.
Quý Ưu Trạch đã sớm bị Khang Tịch trêu chọc đến nỗi hai gò má có thể châm lửa đốt củi. Nhưng quan trọng hơn là, giống như cơ thể bị sấm sét đánh trúng, toàn thân trở nên xụi lơ vô lực.
Loại cảm giác vui sướиɠ này đối với thân thể mà nói là hết sức xa lạ, giống như con kiến nhỏ, chạy tới chạy lui trong lòng cô, ngứa, nhưng không thể bắt lấy, vậy nên càng gãi càng làm nội tâm khó bình tĩnh.
Khang Tịch lại hạ thấp người lần nữa, ngón tay với ra sau Quý Ưu Trạch, chạm vào cái khuy ngầm sau lưng, tách một tiếng mở ra. Vì vậy, áo ngực vốn đang bao bọc đồi núi căng đầy, bỗng chốc trở nên lỏng lẻo.
“Cậu… Khang Tịch, Quý Ưu Trạch mình, cũng không phải là loại con gái tùy tiện… cậu phải nhớ kỹ điều này…” Quý Ưu Trạch cắn môi dưới, nói ra.
“Ngốc.” Khang Tịch thật sự không biết cấu trúc não của Quý Ưu Trạch đến tột cùng là dạng gì nữa.
Không cho phép Quý Ưu Trạch nói những lời kỳ quái nữa, Khang Tịch lại hôn xuống một lần nữa.
Ngón tay tinh tế nhạy bén vuốt ve từ hai gò má xuống cổ, rồi đến xương quai xanh, cuối cùng ôm lấy hai đầu thắt lưng tinh tế kia, nhẹ nhàng trêu chọc hai bả vai, trong chớp mắttrượt xuống dưới.
Trong phút chốc cảnh xuân chợt lộ ra.
Nụ hôn của Khang Tịch, rơi xuống giữa trán, hai mắt, chóp mũi, trêи môi. Lại hôn xuống dưới, dọc theo cổ đến xương quai xanh. Xúc cảm trơn trượt và hơi thở ấm áp phủ lên làn da.
Nhiệt độ nóng bỏng.
Tay Quý Ưu Trạch lại bị kéo chặt trong lòng bàn tay Khang Tịch. Mà đầu Khang Tịch, lại từng bước chuyển xuống đến nơi nào đó bao la như sông núi. Giống như có một đợt sóng nhiệt của ánh mặt trời ấm áp thổi qua, lại như dương liễu tháng ba rũ xuống đong đưa, khẽ phủ lên dãy núi, có một loại cảm giác rộn ràng lan ra.
Loại cảm giác này, thật sự làm cho người ta mơ mơ màng màng như người say rượu. Dù sao cũng là lần đầu tiên bị người thân mật đụng chạm cơ thể, mặc dù trái tim cô thực sự cất giấu một chút nhút nhát, nhưng lại bởi vì lưu luyến một chút vui sướиɠ kia, nên trông có vẻ như nửa muốn từ chối nửa muốn nghênh đón.
Mà Quý Ưu Trạch như thế này, lại càng có khả năng khơi dậy hứng thú của Khang Tịch, dẫn đoàn lửa đến trái tim càng đốt càng lớn.
Bàn tay mềm mại di chuyển khắp nơitheo đường cong thân thể của Quý Ưu Trạch, rõ ràng có thể cảm nhận được, cơ thể của Quý Ưu Trạch cũng đang tích cực theo đuổi điều gì đó.
Khang Tịch nhìn dáng điệu của người dưới thân, trạng thái đó, xem ra là đã động tình.
Một tay tiếp tục đi xuống, một tay vuốt ve gò má của Quý Ưu Trạch. Khang Tịch hôn lên lần nữa. Hai người hô hấp nóng bỏng quấn quít cùng một chỗ, trở nên không có tiết tấu quy luật.
Quý Ưu Trạch vào lúc này chỉ cảm thấy mình như đang nằm trêи một đám mây mềm mại, mọi thứ trở nên rất khó khăn để phân biệt đâu là thực đâu là mộng.
Trong thân thể có một loại khát vọng, nhưng lại tắc nghẽn ở một nơi, không thể đụng chạm và không thể cứu thoát.
Khang Tịch dùng đầu lưỡi phát họa vành môi của Quý Ưu Trạch, sau đó tay phải chậm rãi mò mẫm đến giữa cái eo mềm mại của Quý Ưu Trạch. Dọc theo mép lưng quần từ từ xoa đến chính giữa, Khang Tịch lại hôn Quý Ưu Trạch, tay kia thì tự do, cởi bỏ cúc quần.
Nhưng mà, ngay khi Khang Tịch muốn kéo khóa kéo xuống, đột nhiên Quý Ưu Trạch đỏ mặt đè tay nàng xuống.
Nhưng Khang Tịch cũng không vì vậy mà từ bỏ.
“Làm sao vậy?” Khang Tịch hỏi.
“Mình, hôm nay mình, đột nhiên cảm thấy khó chịu, hay là lần sau đi…” Quý Ưu Trạch ấp úng nói ra miệng.
“Hửm? Khó chịu như thế nào vậy?” Khang Tịch cười híp mắt hỏi.
Khang Tịch nghe thế, vui vẻ, đột nhiên lại cúi người xuống ʍút̼ lấy điểm hồng trắng như tuyết kia, kϊƈɦ thích toàn thân Quý Ưu Trạch run lên, sắc mặt càng thêm xấu hổ.
Vào lúc này, bầu không khí trở nên mờ ám dị thường.
Khang Tịch lại để hai tay lên chỗ khóa kéo quần lần nữa, nhưng Quý Ưu Trạch vẫn đang giữ chặt tay nàng.
“Thỏa mãn mình một lần, được không?” Khang Tịch có hơi miệng khô lưỡi đắng. Nàng không thể liên tục hai lần bị Quý Ưu Trạch trêu chọc lên nhưng lại không ăn được gì chứ!
“Không, mình không…” Quý Ưu Trạch cứng đầu tiếp tục bảo vệ khóa kéo.
“A Trạch…” Khang Tịch nháy mắt với cô, lại tiến đến bên tai Quý Ưu Trạch nói: “Ngoan…”
“Nhưng mà…” Quý Ưu Trạch ấp a ấp úng, giống như có điều gì đó xấu hổ dường như muốn nói lại không nói ra được.
“Nhưng mà cái gì?” Khang Tịch vuốt ve mái tóc Quý Ưu Trạch, liên tục nhìn nét mặt của cô, giọng nói vẫn mềm mại như nước.
“Hình như… mình…”
Ngay lúc Quý Ưu Trạch xoắn xuýt, Khang Tịch tận dụng lúc không phòng bị kéo khóa kéo xuống, ngón tay linh hoạt tách lớp vải ra, bất ngờ trượt vào.
Lòng bàn tay đi đến nơi ấy, một mảnh trơn ướt…
Thì ra, Quý Ưu Trạch vẫn luôn không cho mình tiếp tục, là bởi vì cậu ấy đã sớm ướt rồi à.
Phòng thủ thất bại, hai chân Quý Ưu Trạch vô thức khép lại.
Khang Tịch càng hưng phấn hơn. Đầu ngón tay mảnh khảnh khi thì gián tiếp vuốt ve, khi thì tăng thêm lực. Dần dần, Quý Ưu Trạch cảm thấy cả người mình như đang bị cuốn vào một niềm vui sướиɠ kỳ lạ và mới mẻ.
Như thể có một loạt hơi nóng liên tục đập vào bãi cát, đập cục đá nát bấy. Ngón tay của Quý Ưu Trạch nắm chặt tấm thảm dưới người đến nhăn nheo.
Loại cảm giác đó rất kỳ diệu, luôn cảm thấy có từng lớp từng lớp sóng điện lạ lẫm qua lại bập bềnh trong đầu.
Quý Ưu Trạch cảm thấy thân thể nóng đến kịch liệt, không có thức giãy dụa. Cảm giác tê dại không thể chịu đựng được tập trung lại một điểm, cảm giác như là sắp nổ tung. Cô vươn cánh tay, khoác lên cổ Khang Tịch, ôm nàng thật chặt, gần như là dùng hết sức lực toàn thân.
Cố gắng ngăn chặn mình không cho phát ra âm thanh, nhưng mà đến một lúc sau, vẫn khó mà kiềm nén âm thanh tràn ra.
Sợi tóc trêи trán hai người đều ướt đẫm mồ hôi.
Khang Tịch nghiêng người nằm bên cạnh Quý Ưu Trạch, vuốt ve mái tóc của cô, ánh mắt kia giống như là đang nhìn vào bảo vật vô giá thuộc về riêng mình vậy.
“Nào, ôm một cái.” Khang Tịch kéo Quý Ưu Trạch vào lòng, khóe miệng tươi cười.
Vẫn chưa có đi sâu vào, không nghĩ tới, người nào đó lại mẫn cảm đến không chịu nổi như vậy.
Khang Tịch hôn lên trán Quý Ưu Trạch.
“Vừa rồi…” Sau khi Quý Ưu Trạch trở lại bình thường, giống như nghĩ đến gì đó, hai tay che kín mặt. A, quá xấu hổ!
“Hy vọng chuyện vừa sẽ rồi nhiều hơn vài lần.” Khang Tịch làm ra vẻ vô cùng ngóng trông.
Quý Ưu Trạch lại hừ một tiếng. Ngược lại, cô muốn nhìn thử xem lần sau ai ăn ai!