《 điền viên ký 》 cứ cách bốn năm ngày lại quay một tập, nói cách khác sau năm ngày nữa là cô lại nhìn thấy nam nữ chính.
Nghĩ đến là Vân Thư thấy đau đầu, lúc lên máy bay cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nên thiếp đi, tận cho đến khi về nhà vấn đề này vẫn không biết giải quyết thế nào.
Đúng lúc Khương Nam muốn tìm cô bàn công việc, Vân Thư tiện đà dò hỏi cô ấy: “Chị Nam, chị nói xem…… cáu chương trình kia nếu em không đến nữa……”
Đôi mắt nhỏ của Vân Thư vẫn liếc đánh giá sắc mặt Khương Nam, thấy cô ấy nhướng mày, lập tức chuyển chủ đề.
“Sao, gặp phải chuyện gì à?” Khương Nam không hỏi thẳng, mà tìm đường cong cứu quốc từ từ dò hỏi nguyên nhân.
Vân Thư rất muốn nói thật, nhưng cô cũng không thể giải thích hết nên đành nói dối: “Không có.”
Khương Nam vừa nghe thấy thì nhăn lại mày.
Cô biết gia thế nhà Vân Thư không tầm thường, không lo ăn mặc, cho nên vào showbiz cũng vì hứng thú, nhưng mà ở trong nơi này không thể tùy tiện như vậy, nếu là năm lần bảy lượt để cô bé làm bậy, thì cô bé cũng nên từ bỏ con đường này sớm đi.
Vân Thư vừa thấy Khương Nam nhíu mày thì đã đoán được, thở dài, vội vàng giải thích: “Chị Nam đừng nghĩ nhiều, có lẽ do hai ngày vừa rồi khá mệt, thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
Cô vươn vai, cả người ngã xuống sofa.
Tuy rằng những lời này chỉ là cái cớ, nhưng Vân Thư cũng không nói dối.
Hai ngày nay làm việc, thật sự muốn gãy xương, sau khi nghỉ ngơi, các đầu ngón tay cứ như không nằm ở trên người mình vậy.
Khương Nam vừa nghe cô nói thế, sắc mặt hòa hoãn hơn không ít, bất đắc dĩ thở dài lắc lắc đầu: “Em đấy.”
Cô nghĩ nghĩ, “Vậy như này đi, nếu không huỷ được show kia, bù lại chị sẽ để em quyết định công việc được không?”
Bởi vì thỉnh thoảng Vân Thư sẽ đột nhiên bộc lộ ra tính tình đại tiểu thư, cho nên lịch trình của cô luôn do Khương Nam sắp xếp, Vân Thư cũng không ngốc, biết chuyện gì là tốt với cô, cho nên từ trước đến nay không phản đối.
Nhưng mặc dù như vậy, cũng không ai có thể từ chối việc có lợi cho mình.
Mắt Vân Thư lập tức sáng lên, muốn xác nhận với Khương Nam lần nữa: “Thật sao? Chị Nam không lừa em chứ!”
Khương Nam cười nhạo một tiếng: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Vân Thư lập tức vùng dậy từ ghế sofa: “Vậy em lập tức sắp xếp!”
“Nhanh như vậy?” Khương Nam nhìn cô đầy vẻ nghi ngờ: “Em cũng đừng xúc động mà làm bừa, tuy rằng em có thể tự sắp xếp công việc nhưng đừng làm bừa phải nghĩ đến sự nghiệp của mình, hay em suy nghĩ kỹ lại đi?”
“Không không không, em đã suy nghĩ kĩ rồi.” Vân Thư vừa nói vừa lôi điện thoại ra, mở ra một trang Weibo, giơ di động đưa cho Khương Nam.
“Cái này, em muốn tham gia cái này, nhân vật nào cũng được.” Giọng nói của Vân Thư giống như đang kiềm chế sự hưng phấn.
Khương Nam nhận di động rồi nhìn, hơi hơi ngơ: “Thoát Khỏi Trùng Vây? Kỳ Cảnh Thâm?”
Cô ấy có chút nghi ngờ: “Sao em lại muốn tham gia cái này, không phải lúc trước nói muốn đóng phim truyền hình sao?”
《 Thoát Khỏi Trùng Vây 》 là một đại IP điện ảnh lớn được công bố vài hôm trước, mà bọn họ còn mời Kỳ Cảnh Thâm đến làm nam chính, đã đủ để chứng minh cái IP này quan trọng đến mức nào.
Mà nói đến Kỳ Cảnh Thâm, thành danh lúc còn trẻ, hai mươi tuổi đoạt giải ảnh đế, ba năm tiếp theo vẫn liên tục đem về giải ảnh đế =))), năm nay vừa mới 27 tuổi, đã tồn tại trên đỉnh Kim Tự Tháp của giới giải trí.
Hơn nữa trong giới thì anh luôn luân thần bí, vào giới giải trí đi đóng phim đều là vì sở thích, từ sau khi đạt được vài giải ảnh đế, thì anh cũng chỉ một năm quay một bộ, hơn nữa bộ đó cũng phải là để anh nhìn trúng chứ không tốn bao nhiêu tiền cũng không mời được.
Có thêm một người đẳng cấp như anh, hơn nữa còn quan tâm bộ IP này, muốn diễn bộ phim này, cho nên chuyện này tuyệt đối không dễ.
Hơn nữa nói sao nhỉ, việc này và kế hoạch Khương Nam thảo luận với Vân Thư hình như có chút khác nhau?
Dựa theo địa vị hiện tại của Vân Thư, có thể diễn một vài web drama hoặc làm nữ chính mấy bộ truyền hình thì không thành vấn đề.
Chờ khi có danh tiếng nhất định, kỹ thuật diễn cũng tăng lên, thì cô có thể tham gia những dự án truyền hình lớn, thuận tiện ttham gia vài show giải trí quốc dân để tăng độ nhận diện, đây là con đường phát triển Khương Nam bàn với Vân Thư.
Nhưng bây giờ đột nhiên cô muôn tham gia đóng điện ảnh, cái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Khương Nam nghĩ như thế nào cũng không ra, nên chỉ có thể khuyên Vân Thư: “Em nghĩ kỹ đi, con đường điện ảnh không dễ đi như vậy, hơn nữa lấy địa vị bây giờ của em, nhiều nhất cũng chỉ có thể diễn một vai phụ nhỏ, không có khả năng lấy được nữ chính hay nữ phụ.”
Tất nhiên Vân Thư biết rõ, nhưng cô còn biết rõ hơn rằng nếu cứ đâm đầu vào con đường phim truyền hình này thì sau khi đụng phải nữ chính sẽ chết không chỗ chôn!
Bởi vì ở trong mơ, sau khi đoàn của An Nhiên tách ra solo cô ấy sẽ đi theo đường phim truyền hình, mà làm tuổi hai người sàn sàn nhau, tất nhiên tài nguyên đụng chạm sẽ không ít.
Dưới tình huống như vậy, muốn đối xử ôn hòa với An Nhiên thì không có khả năng.
Cho nên bây giờ muốn tránh xa An Nhiên, biện pháp tốt nhất chính là không chung đường, nếu sau này cô ấy muốn phát triển mạnh về mảng phim truyền hình, kia thì cô ở bên điện ảnh, như thế sẽ không đến mức phải đụng chạm đâu nhỉ?
Nguyên nhân chính là như thế, mấy ngày nay Vân Thư luôn nghĩ đường lui cho mình, thật vất vả mới tìm được cách mà cô vừa lòng.
Dù sao mặc kệ như thế nào, Vân Thư cảm thấy chỉ cần có thể sống, tương lai khó khăn cũng không sao cả.
“Không sao đâu chị Nam, cho dù là một vai nhỏ,thì cũng là vai phụ ở trong đại IP em có thể chấp nhận, chị cứ yên tâm mà sắp xếp, em đã đi thì sẽ không đổi ý, điểm này chị hoàn toàn có thể yên tâm!”
Vân Thư thề son sắt nói, chỉ thiếu nước vỗ ngực bảo đảm.
Khương Nam làm sao không biết điểm này.
Có thể tham gia bộ điện ảnh này, cho dù là vai phụ, cũng tốt hơn mấy lần là đóng nữ chính web drama.
Nghe thấy Vân Thư tự tin bảo đảm như vậy, tuy rằng đối với tính tình đại tiểu thư đột nhiên bộc phát của cô, nhưng Khương Nam vẫn lựa chọn tin tưởng cô một lần.
“Được thôu, nếu em kiên trì như vậy, thì chị sẽ thử móc nối một chút, xem có thể cho em đi thử vai không. Nhưng nhớ, chuyện này một khi xác định thì tuyệt đối không được đổi ý, dù mệt chết cũng không được!”
Vân Thư nghe vậy lập tức gật đầu: “Yên tâm yên tâm, ai đổi ý người đó là chó con!”