Thái tử và Phó Liệt mang người đi về phía miếu hoang.
Dọc đường, Phó Liệt bước đi vô cùng gấp gáp, cứ như thể vội vàng muốn gặp người nào đó, khiến thái tử vô cùng tò mò, dù sao thì khi bàn luận về quốc sự, Phó Liệt vẫn luôn ổn trọng hơn hẳn người thường, vậy mà giờ lại để lộ ra tâm tính của một thiếu niên.
"Vì sao Phó huynh lại nôn nóng như thế?"
Phó Liệt hơi dừng lại một chút rồi đáp: "Một mình tiện nội[1] ở trong miếu hoang chờ ta về nên trong lòng lo lắng, thành ra có chút nôn nóng, khiến điện hạ chê cười rồi!"
[1]tiện nội: vợ (cách gọi khiêm tốn của người xưa)
Nói ra hai chữ "tiện nội", thừa nhận Đồ Hoan là vợ của hắn trước mặt người ngoài, việc này đã từng là sỉ nhục cả đời của hắn, nhưng bây giờ... xem ra cũng không khó mở miệng như vậy.
Rốt cuộc là từ lúc nào mà hắn không còn bài xích Đồ Hoan nữa?
Khi trong lòng vẫn đang lẫn lộn trăm thứ cảm xúc khác nhau, Phó Liệt đã dẫn đoàn người của thái tử đi đến trước cửa tòa miếu đổ nát. Nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu thê lương, lập tức, tâm hắn như nứt toạc.
Đó là...
Là tiếng của cô!
"Tướng công của ta sẽ quay về nhanh thôi, ta cảnh cáo các người, đừng có làm bậy."
"Phó Liệt.... Phó Liệt, cứu ta! Buông ta ra, cút ngay!" – Đường Hoan kêu đến tê tâm liệt phế, mẹ nó, tuy rằng cô không cầu có được quang hoàn đẳng cấp như của nữ chính nhưng ít ra cũng đừng cho cho cái vận khí kém cỏi vậy chứ?
"Hệ thống, hệ thống, có đồ gì có thể cứu mạng không, cho tôi mượn dùng chút."
"Không có."
"Mọe nhà cậu!"
"Làn da của tiểu nương tử này cũng thật mềm, làm ta không nỡ buông tay ra nữa." – Âm thanh hung hăng, ngang ngược, lại dâm tà vang lên từ trong miếu hoang.
Phó Liệt là một thư sinh, không biết lấy đâu ra sức lực mà chỉ dùng một chân đã đá bay cánh cửa, chạy nhanh về phía người nọ, tung một đấm khiến hắn ngã lăn ra đất.
Lần này, Đường Hoan thật sự sợ hãi.
Đầu tóc cô rối tung, một bên ống tay áo bị xé rách, cổ áo cũng bị kéo ra, nhìn vô cùng chật vật. Vì phản kháng mà trên má trái của cô còn bị tát một cái, nước mắt chảy ra như mưa, Phó Liệt cho rằng cô bị dọa nhưng thật ra cô khóc là vì đau ấy chứ.
Hệ thống vô dụng, suýt nữa thì bổn bảo bảo đã bị người ta cưỡng bức rồi, mẹ nó, cậu không có biện pháp bảo hộ ký chủ à?
"..." Hệ thống không dám nói lời nào.
"Phó Liệt..."
Đột nhiên, Đường Hoan khóc òa lên. Cô cho rằng mình đã đủ hiểu biết bọn du côn rồi, nhưng khi bị mấy kẻ này động tay động chân cô mới phát hiện ra, mình không thể phản kháng hay điều khiển nổi tình huống.
Phó Liệt thoáng sững sờ, sau khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô, cảm giác đau lòng không ngừng dâng lên. Hắn vụng về ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
"Hoan Nhhi đừng sợ, đừng sợ..."
Phó Liệt dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu Đường Hoan, nhẹ giọng trấn an người đang không ngừng run rẩy trong lồng ngực mình. Động tác của hắn vô cùng ôn nhu nhưng hai mắt lại phụt ra những tia âm lãnh, thâm trầm như tu la dưới địa ngục. Hận! Hắn hận không thể giết người!
"Đều tại chàng!"
Gặp nữ chính xong là bắt đầu kỳ quái, nếu không, sao bổn bao bảo có thể suýt nữa thì bị tên râu quai nón ghê tởm kia làm nhục cơ chứ.
Nghe âm thanh mang theo tiếng nức nở của Đường Hoan, Phó Liệt nào còn kiêu ngạo như xưa, thấp giọng nói theo cô: "Đúng vậy, đều tại ta."
Tại ta không bảo hộ nàng cẩn thận!
Tại tâm tư của ta không đủ kín đáo!
Tại thủ đoạn của ta chưa đủ tàn nhẫn!
Cho nên mới để nàng phải chịu uất ức như vậy!
Những tên đàn ông thô kệch kia đã sớm bị thị vệ của thái tử chế phục[2], dù thế nào thì tòa miếu này cũng không thể ở tiếp được nữa.