Sau khi quay chụp xong, Giản Nhất Lăng và bốn thành viên của Jupiter cùng nhau ở phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Lạc Huân đề nghị mọi người cùng chơi trò chơi.
Vì thế mọi người lại ồn ào, muốn lôi kéo Giản Nhất Lăng cùng nhau chơi.
"Ồn muốn chết!" Giản Vũ Mân không chút do dự bỏ phiếu phản đối, "Các cậu toàn chơi mấy trò máu me bạo lực, không thích hợp cho em của tôi chơi!"
Giản Vũ Mân lấy di động ra, mở ra một trò chơi hóa trang nữ tính, đưa cho Giản Nhất Lăng, "Em chơi cái này này, đừng theo bọn họ chơi mấy trò kia. Anh đã nạp cho em hai vạn kim cương, em muốn mua gì thì mua."
Lạc Huân, "Vũ ca, anh đừng như vậy mà, loại game thời trang này một mình Tiểu Lăng cũng có thể chơi, khó khăn lắm mọi người mới tụ họp với nhau, đương nhiên là muốn cùng nhau chơi trò chơi đồng đội, như vậy mới vui chứ?"
Hai thành viên khác cũng tán thành, "Đúng vậy Vũ ca, chúng em chỉ muốn mang Nhất Lăng muội muội cùng chơi trò chơi, anh keo kiệt như vậy là không tốt đâu."
"Ai keo kiệt? Tôi keo kiệt khi nào?"
Anh không phải là không muốn mấy tên hỗn đản này thân cận em gái của mình quá sao?
Vậy mà có thể kêu là keo kiệt?
Lạc Huân nói: "Các anh em, chúng ta mở laptop ra, trực tiếp vào trò chơi đi, về phần Vũ ca, em giúp các anh giữ cho!"
Thi Bách Dương phá đám, "Lạc Huân, cậu thật có tiền đồ, cư nhiên muốn đè lại Vũ ca, cậu xác định cậu giữ được anh ấy sao? Đừng có để anh ấy đạp trả lại nha."
Mọi người đều biết, thể lực của Lạc Huân trong bốn người là yếu nhất.
"Vậy thì để Nghiêu ca làm đi!" Lạc Huân vội vàng hy sinh Nhạc Nghiêu, thành viên cao nhất và mạnh mẽ nhất trong nhóm.
Giản Vũ Mân lấy một địch ba, hoàn hảo bị áp chế.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn ba người mở trò chơi "Trùng tộc xâm lấn" ra trước mặt Giản Nhất Lăng, một trò chơi FPS đẫm máu, bạo lực và đáng sợ. (*)
(*) Game FPS hay còn gọi là game First Person Shooter là game bắn súng góc nhìn người thứ nhất. Nói một cách dễ hiểu, trong game FPS người chơi sẽ nhìn "bằng mắt của nhân vật" và chỉ thấy tay và vũ khí của mình chứ không thể nhìn được toàn thân nhân vật do mình điều khiển.
Giản Vũ Mân từ bỏ giãy giụa, đành thỏa hiệp đồng ý cho Giản Nhất Lăng cùng ba người anh em của mình chơi "Trùng tộc xâm lấn".
Anh ở bên cạnh Giản Nhất Lăng, sẵn sàng chuẩn bị giúp Giản Nhất Lăng chơi trò chơi này.
Nếu em gái anh không có bị nội dung trò chơi dọa, thì anh liền ở bên cạnh chỉ điểm cho em ấy chơi, bảo đảm em ấy có trải nghiệm chơi game thật tốt.
Giản Vũ Mân hỏi Giản Nhất Lăng, "Em gái, em có tài khoản không? Nếu không có, thì lấy tài khoản của anh."
"Có."
"Em có sao? Vậy thì em đăng nhập đi." Giản Vũ Mân còn tưởng rằng Giản Nhất Lăng không có tài khoản.
Giản Nhất Lăng đăng nhập vào tài khoản của mình.
Lạc Huân hỏi, "Tài khoản của Nhất Lăng muội muội là cái gì? Chúng ta thêm bạn tốt, sau đó có thể đi đánh tổ đội."
Giản Vũ Mân nhìn thoáng qua màn hình máy tính Giản Nhất Lăng, trả lời Lạc Huân "J10."
"Ai?" Lạc Huân vẻ mặt kinh ngạc, "Vũ ca, anh nhìn rõ ràng một chút, có phải hay không còn có ký hiệu khác."
"Cái gì ký hiệu khác, chỉ có một chữ cái tiếng Anh là chữ J cùng một số 10 thôi."
"Không phải chứ, anh có đang nhìn nhầm chỗ nào không?" Lạc Huân luôn mãi dò hỏi.
"Cái tên tiểu tử này, đây là tình huống gì? Tôi không phải đã nói rõ ràng như vậy rồi sao? Mấy chữ đơn giản như vậy mà cũng không biết?"
Ngữ điệu của Giản Vũ Mân rất là ghét bỏ.
"Không phải Vũ ca, anh xác định là cái tài khoản này sao? Cái tài khoản này là.."
Lạc Huân một bên kinh ngạc, một bên thử thêm cái tài khoản này làm bạn tốt.
Sau đó, ứng dụng kết bạn của Lạc Huân bắn ra trên màn hình của Giản Nhất Lăng.
Giản Vũ Mân nhìn thấy ứng dụng của anh, "Cậu xem không phải cậu đã tìm thấy được rồi sao, thật sự ngốc muốn chết."
Giản Nhất Lăng nhấn vào xác nhận bạn tốt.
Lạc Huân nhìn thấy thêm một cái "J10" vào cột bạn bè.