Từ tin tưởng ban đầu đến nghi vấn, rồi lại tin tưởng, hiện tại thực tế lại cho cậu ta một cây gậy.
Giọng điệu của Giản Duẫn Thừa lạnh lùng và cứng rắn, "Anh không biết tại sao cô ấy lại nói dối em, nhưng đúng là cô ấy đã nói dối, chứng cứ ở ngay trước mặt em."
Nhìn bằng chứng trước mặt, Giản Duẫn Náo đột nhiên quay đầu bước ra khỏi cửa.
Giản Duẫn Thừa nhanh hơn cậu ta một bước, đem người chặn lại.
"Anh cả, hãy để em ra ngoài, em muốn hỏi cậu ấy, tại sao lại muốn làm điều?"
"Bị cô ta lừa dối một lần còn không ngại bị mất mặt sao? Còn muốn tới để cô ta lừa dối thêm một lần nữa?"
Giản Duẫn Thừa lạnh giọng hỏi Giản Duẫn Náo.
"Em.." Giản Duẫn Náo choáng váng.
Một lúc lâu sau, đột nhiên bật khóc.
Cậu ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, cơ thể run lên vì khóc.
Tiếng khóc của cậu khiến Ôn Noãn và Giản Thư Hình rất lo lắng.
Ôn Noãn muốn bước tới, nhưng bị Giản Duẫn Thừa ngăn lại.
Phải được giáo huấn thì mới nhớ lâu, nỗi thống khổ mà cậu phải trải qua, cậu phải chịu một mình, ba mẹ và gia đình không thể giúp được gì.
Giản Duẫn Náo khóc rất lâu, sau đó Giản Duẫn Thừa đột nhiên bước tới, xốc cậu lên và yêu cầu cậu phải đối mặt với Giản Thư Hình và Ôn Noãn. "
" Em mất đi tay, bạn thống khổ, em bị bạn bè phản bội, bạn thống khổ. Nhưng em phải biết rằng trên thế giới này mỗi ngày đều có người chết, người bị gãy tay và người bị phản bội. Bạn rất thống khổ, nhưng em cũng phải học cách đối mặt với nỗi thống khổ của mình. "
" Hãy nhìn mẹ đi, bao nhiêu nước mắt bà đã rơi trong những ngày này, bà nhìn em như vậy bà buồn như thế nào, em có biết không? Vì một người được gọi là "bạn bè", mà em có thể làm tổn thương mẹ một lần nữa phải không? "
Giản Duẫn Náo không trả lời được một lời, nhìn Giản Duẫn Thừa với đôi mắt đỏ rực, vừa kinh ngạc vừa đầy đau khổ.
Giản Duẫn Thừa trầm giọng nói," Bình tĩnh đi. Từ ngày mai, trước khi việc phẩu thuật được xác nhận, em hãy ở bên cạnh anh. Nếu em không chơi được đàn nữa, hãy theo anh lo việc của công ty."
Giản Duẫn Thừa không phải hỏi Giản Duẫn Náo, anh đã quyết định làm như vậy.
###
Tại nhà cũ Giản gia, Giản Nhất Lăng đang ở trong phòng học của cô ấy.
Sau khi nói chuyện với Trình Dịch, Giản Nhất Lăng đóng hộp thoại.
Giản Nhất Lăng nghĩ về một số điều mà Giản Duẫn Náo đã nói trong ngày hôm nay.
Từ những lời đó, Giản Nhất Lăng biết rằng họ đã từng nghĩ rằng chiếc áo len và khăn quàng cổ mà cô tặng cho anh cả là do Mạc Thi Vận tặng.
Mạc Thi Vận trong nguyên tác chưa từng làm chuyện này, cũng chưa từng làm chuyện chiếm đoạt đồ của người khác.
Tại sao cô ấy muốn làm điều này vào thời điểm này?
Sự thay đổi duy nhất mà cô ấy đã thực hiện đối với cốt truyện trong nguyên tác cho đến nay là cô ấy trở lại nhà cũ.
Trong nguyên tác, Mạc Thi Vận đã tặng cho Giản Duẫn Thừa một món quà sinh nhật, nhưng món quà mà cô ấy tặng là một sản phẩm gốm thủ công, không liên quan gì đến áo len và khăn quàng cổ.
Cô không biết điều gì đã khiến cốt truyện có sự thay đổi.
Vào lúc này, một tin nhắn từ Vu Hi xuất hiện trên WeChat: [Lăng Thần, Vu Hi ca ca đến bồi em nói chuyện phím. Nếu em buồn, hãy nói với Vu Hi ca ca, tôi sẽ làm thùng rác của em.]
Sự kiện ban ngày ở Giản gia có rất nhiều người có mặt, nên Vu Hi không thể nói gì.
Anh ấy là người ngoài xen vào chuyện nhà của người khác, thật sự là không thích hợp, không thể không làm cho vấn đề phức tạp hơn.