Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 25



Hề Như Quỳnh ngồi ngay ngắn trên ghế. Hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào nồi nước lẩu đang bốc hơi nghi ngút. Thật thơm !


Nấm, thịt gà, thịt bò, rau... đều được chuẩn bị đủ cả ! Không khác ở hiện đại là mấy. Từ khi xuyên đến đây, đây là lần đầu nàng ăn lẩu . Nàng cảm thán, thật là hoài niệm. Nàng không cần hình tượng. Hạ nhân đã bị đuổi hết ra ngoài, thì nàng cần gì giữ lễ tiết nữa cơ chứ ! Trong này có hai người bận rộn tình chàng ý thiếp, cũng chẳng rảnh rỗi mà chú ý đến nàng.


Nhanh chóng nhúng đồ ăn vào nước dùng, vùi đầu vào ăn. Không kìm được hé ra nụ cười thỏa mãn ! Nàng được ăn là vui. Thú vui của nàng vẫn chưa từng thay đổi.


Hề Như Tình đang gắp cho Khang vương miếng thịt bò vào bát, thấy Hề Như Quỳnh ăn vô cùng nhiệt tình, tiện tay gắp thêm cho Hề Như Quỳnh đũa rau, nàng bật cười


" Muội ăn từ từ, có ai tranh ăn với muội đâu, thức ăn còn nhiều mà ! "


Nhìn kìa ! Gắp cho tình lang thì gắp thịt, đến lân nàng thì gắp rau ! Chẳng công bằng gì cả . Thôi, mặc kệ, đang ăn vui vẻ, nàng mới không thèm so đo. Hề Như Quỳnh miệng ngậm đầy thịt, phồng cả miệng, không tiện trả lời. Chỉ có thể híp mắt,cong cong khóe miệng, gật đầu coi như câu trả lời.


Khang Kỳ vốn ăn không nhiều, chỉ gấp vài miếng rồi định dừng đũa. Hắn nhìn Hề Như Quỳnh ăn, hắn tự hỏi, thức ăn ngon đến vậy sao? Nhìn nàng ăn như vậy, hắn cũng hiểu phần nào hồi đó nàng béo tốt như vậy. Nhìn nàng ăn nó như ăn sơn hào hải vị. Khiến hắn không kìm được gắp thêm mấy miếng , ăn nhiều hơn so với thường ngày.


Nàng ôm cái bụng no căng, ngồi dựa vào ghế. Hề Như Tình chắc đi gọi người vào dọn dẹp rồi. Nàng đưa tay tìm khăn tay.  Ôi trời, nàng quên mang theo rồi ! Nhưng mà, no quá, nàng lười biếng chẳng muốn đứng dậy, liền hướng tay áo đến phía miệng để lau.


Đột nhiên một chiếc khăn tay hướng đến phía nàng. Khiến hành động nâng tay áo lên lau miệng của nàng khựng lại. Đầu óc nàng đình chỉ vài giây.


Hắn đưa khăn tay cho nàng để làm gì?


Hắn vẫn giữ nguyên tư thế tay cầm khăn đưa cho nàng, nhàn nhạt nói


" Lau miệng đi."


À, ra là vậy. Nàng gật đầu, cầm lấy khăn tay


" Cảm ơn ! "


Nàng lau miệng, sau đó đưa lại cho hắn. Hắn khoát tay


" Không cần. Ngươi giữ đi."


Nàng ngượng ngùng thu tay về, cất khăn tay vào tay áo. Nàng quên mất. Hắn mắc bệnh sạch sẽ, không thích người khác chạm vào đồ của hắn, cũng không thích người bên cạnh hắn bẩn thỉu, hắn đưa khăn cho nàng lau thì liền không cần nữa, đồ nàng đã chạm qua, hắn đương nhiên là không muốn dùng, bởi hắn chán ghét Hề Như Quỳnh.


Nhớ trong nguyên tác khi đó nữ phụ cố tình ngã vào lòng hắn, hắn liền về thay y phục khác, ném luôn bộ y phục kia, như vừa bị thứ gì ghê tởm lắm chạm vào, nàng thầm tặc lưỡi, lắc đầu, người này liền ném bỏ một bộ y phục đắt như vậy, thật giàu có.


Mặc kệ, nàng không thích hắn, nên cũng không đau lòng, chẳng buồn nghĩ nhiều. Cầm tách trà lên nhâm nhi.


Hề Như Tình đã quay lại. Đánh mắt đưa tình với Khang vương mấy lần. Rồi mới lưu luyến theo nàng trở về phòng.


Chớp mắt mửa tháng trôi qua,  rốt cục vết thương của Khang vương đã khỏi hẳn. Đã đến lúc phải về rồi.


Nàng và Hề Như Tình được Khang vương cho người hộ tống về đến tận cửa phủ. Hắn có việc, nên không thể đưa các nàng về. Hề Như Tình trả lại nàng đồ trang điểm. Nàng cầm túi trang điểm trở về. Nàng vốn định tặng Hề Như Tình luôn, nhưng biết đâu có lúc phải dùng tới nó.


**********************************


Ngày cứ trôi qua, nàng vẫn an ổn ở trong Hề phủ. Ăn, ngủ, rảnh rỗi thì trồng chút hoa. Thật là bình yên... Nhưng bình yên quá khiến nàng chợt khiến thấy lo lắng. Chẳng phải thường thì bình yên trước, giông bão tới sau hay sao ?


Vừa nghĩ đến đây, Tam vào thông báo cho nàng.


" Tiểu thư, Tô tiểu thư muốn gặp người."


Vị Tô tiểu thư này từng khiến tiểu thư của nàng bị phạt. Tuy xinh đẹp nhưng lòng dạ rắn rết ! Nàng không thích vị tiểu thư này chút nào. Thấy Hề Như Quỳnh không lên tiếng, Tam liền nói


" Nếu tiểu thư không muốn gặp, thì để nô tì..."


Nàng nhíu mày khó hiểu, sao lại là nàng ta? Nàng ta tìm nàng có chuyện gì sao?


" Dẫn Tô Tiểu thư vào phòng khách, ta sẽ ra tiếp đón. "


Nàng muốn biết nàng ta tìm nàng có chuyện gì. Nàng ta đến đây, chắc hẳn chẳng có mục đích gì tốt đẹp.


Nàng đi ra ngoài, lên tiếng


" Tô tiểu thư, hôm nay sao lại có nhã hứng đến đây vậy ? "


Mắt Tô Hiểu xẹt qua tia bất ngờ. Mới hơn hai năm không gặp, ngoại hình nàng ta đã thay đổi chóng mặt. Nếu không phải đang ngồi trong Hề phủ, nàng nhất định sẽ không nhận ra nàng ta.  Mặc kệ nàng ta thay đổi thế nào, chẳng thể sánh được một phần với nàng !


Nghĩ đến chuyện chính Tô Hiểu tới đây. Chính là hôm nay Tô Hiểu vô tình nhìn thấy Hề Như Tình tươi cười rạng rỡ, khoác tay Khang vương gia. Không biết Khang Vương gia nói gì khiến Hề Như Tình ngượng ngùng cúi mặt. Khang vương gia động tác ôn nhu nhấc chiếc lá liễu non vô tình rơi trên tóc Hề Như Tình xuống, biểu cảm rất ôn nhu, khiến nàng ta ghen tị không thôi.  Tô Hiểu nổi cơn tam bành, tức giận trở về suy nghĩ cách đối phó. Dã ngoại như nàng ta có tư cách đứng cạnh Khang vương gia sao ! Nếu đó là Hề Như Quỳnh...Đầu óc của nàng ta lóe lên. Đúng vậy, sao nàng không nghĩ ra ! nàng có thể mượn bản chất ngu dốt của Hề Như Quỳnh thay nàng ta gạt bỏ cái gai chướng mắt kia.


Tô Hiểu nhanh chóng giấu đi tia khinh bỉ trong mắt, làm vẻ mặt ảo não


" Hề nhị tiểu thư... Ta đến đây là lo lắng cho ngươi. "


Hề Như Quỳnh nghi hoặc


" Lo lắng cho ta ? Ý Tô tiểu thư là gì?"


Tô Hiểu tỏ ra đồng cảm cùng thương xót cho nàng


" Ta thấy Hề Như Tình với Khang Vương..."


Tô Hiểu ngập ngừng. Làm điệu bộ muốn nói rồi thôi


" Hay là... Thôi đi, ngươi không nên nghe ! "


Hề Như Quỳnh nghe ra từ miệng nàng ta có tên Hề Như Tình và Khang vương liền biết là nàng ta muốn nói điều gì. Trong lòng nàng cười khẩy. Ghen tuông muốn đến đây lợi dụng nàng trừng trị Hề Như Tình sao? Nàng ta đang muốn ném đá giấu tay.


Nàng trào phúng, khoát tay


" Nếu Tô tiểu thư thấy khó nói vậy thì không cần nói."


Nếu là nữ phụ trước kia , thì hẳn là nàng ta đã moi bằng được từ miệng Tô Hiểu, sau đó lập tức mất đi lý trí vì ghen tuông. Nhưng rất tiếc, nữ phụ không còn nữa. Nàng đây rất tỉnh táo !


Tô Hiểu cảm thấy khó hiểu.


" Ngươi không muốn biết thật sao ? "


Hề Như Quỳnh cười nhạt


" Đúng thế ! Ta không nhất thiết phải biết. Chuyện nhà ta, không mượn Tô tiểu thư quan tâm."


Nàng đứng lên khoát tay đuổi khách


" Ta mệt mỏi. Muốn nghỉ ngơi. Tam đâu, tiễn khách ! "


Nói rồi nàng đi thẳng vào gian trong, không để ý đến Tô Hiểu đang tức tối đứng ở ngoài. Tô Hiểu bị mời ra khỏi cửa. Được rồi, nếu nàng ta không chịu hợp tác như vậy... Trong mắt xoẹt lên tia âm nhẫn, từ từ đi về.


**********************************


Lúc này nàng đang ngâm nga vài điệu hát, nhàn nhã tưới nước cho cây hoa quế, đợt cây hoa quế nở hoa, nàng có thể hái hoa làm chút điểm tâm, nghĩ tới mà thèm.


Tam hớt hải chạy vào, thở gấp gáp


" Tiểu thư... Tiểu thư... Đại, đại, đại..."


Nàng nhíu mày, sao phải hoảng hốt như vậy chứ ?


" Đại đại cái gì? Bình tĩnh nào ! "


Tam dần dần ổn định nhịp thở


" Đại tiểu thư bị bắt cóc rồi ! "


"Choang"


"Cái gì?"


Bình tưới cây trên tay nàng rơi xuống đất. Nàng bàng hoàng. Cái gì !? Hề Như Tình bị bắt cóc !? Sao lại xảy ra chuyện này?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.