Không khí trong phòng ăn vốn dĩ náo nhiệt bỗng chốc ngưng trệ.
Biểu tình trên mặt của Hà mẫu cứng lại, dường như không dám tin vào những gì vừa nghe thấy.
Diêu Dao sắc mặt thoải mái, không khác gì trước đó, nhưng chính sự bình thản đó lại khiến người khác cảm thấy lo lắng, cảm giác không ổn trong lòng Hà mẫu lại dâng lên, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì đã bị Hà phụ hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái.
Sở dĩ Hà phụ đồng ý để Hà mẫu đi cầu xin người của Từ phủ, một phần vì không còn tầng quan hệ với Nghiêm Quốc công, trước mắt không còn cách nào tốt hơn, một phần vì sau chín năm chung sống, ông ta tự tin rằng tức phụ này vẫn dễ dạy bảo. Chỉ cần nàng đồng ý, thì cho dù người Từ gia không muốn cũng chỉ có thể nuốt giận, nhưng kết quả thì sao? Lão bà này nói chắc chắn, chỉ trong chốc lát đã bị một câu phản bác!
Hà phụ cảm thấy mặt mũi đều mất hết, nếu không sợ bị cho là giấu đầu lòi đuôi, ông ta đã muốn bỏ đi ngay lập tức.
Hà mẫu bị nhìn đến mức ấm ức, chín năm qua bà ta chưa từng dám thể hiện mình là bà mẫu, khó khăn lắm mới khiến người ta tin tưởng vào Hà gia, giờ nhi tử không ra gì, trượng phi thì giữ thể diện, nữ nhi cũng đi theo quấy ầy, cũng chỉ vì bà ta dẫn theo Cầu nhi ra ngoài mà dỗ được người ta về, đâu biết sẽ đột ngột nói trở mặt liền trở mặt, sao lại đổ hết mọi thứ lên đầu mình?
Hà phụ và Hà mẫu đều cảm thấy mặt sượng sùng nhất thời không nói gì, trong khi Hà Giác không khỏi vô cùng khó chịu, “Sao nàng có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy?”
Trong mắt hắn, nếu không phải vì nàng vì chút chuyện nhỏ mà gây ầm ĩ xôn xao dư luận, thì sao hắn lại bị mất danh tiếng và tạm thời bị cách chức, sao lại khiến Như Nguyệt mất đi mối hôn sự tốt đẹp?
Hắn tự trách mình còn không bằng trách người khác, cộng thêm lời thì thầm bên tai của Bạch Như Huyên, Hà Giác đã quy hết những điều không thuận lợi trong những ngày qua lên đầu Diêu Dao, thấy nàng trước đây kiên cường giờ lại ngoan ngoãn trở về Hà gia, hắn cho rằng nàng đã nhận ra sai lầm, không cần bọn họ nói nhiều, nàng sẽ như trước đây mà giúp dọn dẹp đống rắc rối này, nhưng không ngờ còn chưa kịp giả vờ thì đã bị một cái tát vô hình tát vào mặt.
Mỗi bước mỗi xa
Nhìn thấy phụ mẫu mình đều có vẻ mặt ẩn nhẫn, Diêu Dao lại tỏ ra thanh thản, Hà Giác vừa thẹn vừa giận, thậm chí còn có chút sợ hãi mà chính hắn cũng không dám nghĩ tới, “Nàng bày ra bộ dáng này làm muốn làm gì? Mẫu thân luôn khoan dung với nàng, dù là do ta có thiếu sót với nàng, nàng cũng không nên dùng thái độ này nói chuyện với mẫu thân, nàng...”
Diêu Dao lười để ý đến Hà Giác miệng hùm gan sứa, chỉ đơn giản hếch cằm về phía Hà Như Nguyệt bên cạnh, “Muốn làm gì? Câu hỏi này, ta phải hỏi nàng ta.”
Nói thật, nàng cũng phải cảm ơn người này, vì đã nhiệt tình đưa ra bia ngắm cho nàng.
Phủ Nghiêm Quốc công nguyện ý kết thân với Hà gia có nhiều nguyên nhân, Quốc công phu nhân đã sinh được một trai một gái, đại nhi tử là thế tử, từ nhỏ đã khiến bà ấy yên tâm không cần lo lắng, tiểu nữ nhi cũng xuất sắc, đã hứa gả cho một gia đình môn đăng hộ đối, chỉ còn chờ cuối năm sẽ thành thân, điều duy nhất khiến bà ấy lo lắng là thằng tiểu nhi tử không ra gì, lại còn bị mang tiếng là khắc thê.
Nhưng Quốc công phu nhân không có tầm nhìn giống như Hà mẫu, không bao giờ nghĩ rằng hôn nhân hạnh phúc chỉ dựa vào gia thế cao thấp.
Như tiểu nhi tử của bà ấy, giờ phải dựa vào phụ huynh để giúp đỡ, sau này cũng không thể thiếu sự quan tâm của huynh tẩu, cưới một quý nữ môn đăng hộ đối tuy nhất thời cho mặt mũi tốt, nhưng nếu đại nhi tức cường thế, mà nhị nhi tức cũng xuất thân nhà cao cửa rộng, năm rộng tháng dài sẽ có mâu thuẫn, tích tụ nhiều sẽ có thể trở thành tai họa ngầm khiến huynh đệ trong nhà cãi cọ.
Ngược lại là Hà Như Nguyệt, mặc dù Hà gia không phải là gia đình nổi bật ở kinh thành, nhưng dù sao gia đình vẫn khá giả, không đến nỗi kém cỏi, Hà Giác lại đỗ thám hoa, có được một phần tiền đồ, còn có mối quan hệ thông gia với Từ gia, cộng thêm bản thân cũng có ngoại hình khá, lại tự cảm thấy mình trèo cao phủ Quốc công, trước mặt Quốc công phu nhân và đại nhi tức, lại càng trở nên khiêm tốn, hoàn toàn phù hợp với những tiêu chí của Quốc công phu nhân.
Bởi vậy, dù Hà Giác gặp phải chuyện này, Quốc công phu nhân ban đầu cũng không có ý định hủy hôn.
Nhưng không thể chịu nổi Hà Như Nguyệt là một kẻ ngốc nghếch, trong lòng nàng ta một trăm lần mong mỏi đại ca và Bạch Như Huyên được ở bên nhau, không những không né tránh mà còn gần gũi với Bạch Như Huyên, lại vì Hà Giác bị tạm thời cách chức mà không ít lần oán giận với những bạn thân khuê trung, chỉ trích Diêu Dao không sinh được con, không dung được người, mỗi câu đều đang bênh vực Hà Giác.
Thiên hạ này không có bức tường nào là không lọt gió, huống chi đã có những người ghen tị vì nàng ta có được hôn sự này, vì thế rất nhanh đã truyền đến tai Quốc công phu nhân.
Đến đây, nếu không hủy hôn mới là lạ.
Nhìn thấy người Hà gia trợn tròn mắt ngây người, Diêu Dao tốt bụng bổ sung, “Bản thân Nghiêm Phong không quá xuất sắc, Quốc công phu nhân đối với thứ tức cũng không có yêu cầu cao lắm, ngốc nghếch, kiêu ngạo, nhút nhát một chút cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể là kẻ chẳng phân biệt thị phi, nếu không hôm nay có tài năng bịa đặt sau lưng ta, thì ngày mai chẳng phải cũng có thể bịa đặt thế tử phu nhân hay sao?”
“Thế tử phu nhân không có tính tình tốt như ta, đến lúc đó cả phủ Quốc công không phải sẽ náo loạn ngất trời ư?” Diêu Dao nhìn Hà mẫu đang ngây người, “Đổi lại ngài là Quốc công phu nhân, ngài có muốn không?”
Hà mẫu thì thật ra muốn da mặt dày nói có, nhưng đối mặt với ánh mắt đầy trào phúc của Diêu Dao, bà ta không thể thốt lên một chữ, đành quay sang tát vào mặt Hà Như Nguyệt cũng đang ngây ra như phổng—
“Ta đã tạo nghiệp gì vậy, sao lại sinh ra cái loại oan gia như ngươi!”
Phản ứng của Hà mẫu không thể nói là không nhanh, chỉ trong chốc lát đã lau nước mắt, “Tẩu tẩu ngươi đối xử tốt với ngươi thế nào, nếu không có tẩu tẩu, ngươi có thể có được hôn sự này không? Vậy mà bị người ta dùng vài câu ba xạo đã dỗ được, ngươi làm sao xứng đáng được với tẩu tẩu đây? May mà ta còn đặc biệt mời tẩu tẩu ngươi về, còn nghĩ sẽ giúp ngươi một chút, còn ngươi thì đang muốn g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu thân của ngươi đây mà!”