Nữ Phụ Hào Môn Không Muốn Phá Sản

Chương 11



Lục Triết mím môi, cảm thấy chuyện này liên quan tới trong sạch của mình, nhanh chóng ngồi xuống viết: Sao cô biết tôi không mặc đồ cô mua? Cô nhìn tôi tắm?

Phó Lê nhìn thấy câu hỏi này, rất tự nhiên viết chữ trả lời lại: Đúng rồi, bình thường mẹ toàn quan sát con, lúc con đi học thi thoảng mẹ cũng ngó xem một chút, con đi làm thêm mẹ cũng ngó xíu.

Vì bé chibi trên màn hình điện thoại cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay nên Phó Lê không thấy được gương mặt đỏ lựng của bé, mà chỉ phát hiện lỗ tai bé con nhà mình đo đỏ?

Bé lại viết chữ lại ngay: Cô là một cô gái nhỏ, sao có thể nhìn đàn ông con trai người ta tắm rửa như thế!

Lục Triết tưởng tượng ra cảnh bản thân mình trần trụi đứng tắm rửa trong nhà tắm bị cô nhìn thấy hết, hận không thể tự tử luôn cho rồi, cảm giác xấu hổ ngại ngùng rần rần cả người, anh cảm thấy bây giờ làn da của mình thật là nóng QAQ!

Phó Lê đọc xong câu bé viết thì không hiểu gì, hỏi hệ thống: "Hệ thống, bé con xảy ra chuyện gì thế? Bé con chỉ là một bé chibi thôi mà còn biết ngượng ngùng nữa hả? Mặc dù trên thông tin hiển thị bé con 20 tuổi, nhưng trong game không khác gì đứa trẻ 4, 5 tuổi cả, lại còn là chibi nữa, chẳng lẽ còn có suy nghĩ phi lễ chớ nhìn nữa à?”

Phó Lê cảm thấy chuyện cô nhìn bé con tắm cũng giống như mẹ nhìn con mình tắm rửa vậy. Con trai còn nhỏ có “chim nhỏ” thì sao? Vẫn còn nhỏ nên có gì đáng nhìn chứ?

Huống chi, “chim” của bé con còn làm mờ rồi nữa!

Hệ thống: "...Ký chủ, ở trong mắt cô thì bé con là chibi, còn trong mắt bé con thì không phải vậy đâu."

"Hừ, lúc mấy người viết chương trình sao không để cho bé con nhà tui biết mình là nhóc chibi luôn đi?" Phó Lê ghét bỏ nói.

Hệ thống: "..." Nô tì không làm được! Con trai nhà cô là người thật đó! Sao anh có thể coi mình là cục cưng chibi được chứ QAQ! Làm khó hệ thống quá mà!

Phó Lê ghét bỏ hệ thống xong thì bắt đầu viết tiếp: Con trai à, con là con trai cưng của mẹ, mẹ nhìn con tắm rửa không có vấn đề gì đâu. Đã vậy, chỗ quan trọng nhất của con đã được làm mờ, cho nên là mẹ không thấy gì đâu, con không cần phải ngại.

Lục Triết: "..." May quá, còn may là được làm mờ, bằng không anh không còn mặt mũi nào để nhìn người khác.

Lục Triết nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng vẫn viết: Mặc kệ là có làm mờ hay không nhưng cô cũng không thể nhìn tôi tắm như vậy được, bởi đây là chuyện riêng tư của tôi.

Phó Lê đọc xong, tức khắc trong lòng chua xót, cô mới nuôi bé con chưa được bao lâu, chưa gì bé con đã có chuyện thầm kín của riêng mình rồi QAQ! Thôi được rồi, mẹ chiều con trai là chuyện bình thường mà!

Phó Lê viết: Okela!

Lục Triết thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới tiếp tục viết: Tại sao bên chỗ cô có thể thấy tôi được? Chỗ tôi có thể thấy cô được không?

Phó Lê: Bởi vì ở chỗ mẹ có khoa học công nghệ cao, bên con không thấy được mẹ đâu.

Lục Triết nhìn thấy câu này, tự nhiên cảm thấy hơi thất vọng. Lúc nào ở đây mới có được thành tựu khoa học công nghệ cao như thế nhỉ, nếu có được thì tốt biết bao.

Tối hôm đó, lúc Lục Triết ngủ, trong đầu xuất hiện một giọng nói: Muốn gặp cô ấy không?

Lục Triết mơ mơ màng màng, nghe thấy lời này, hỏi trong lòng: Cậu là ai?

Giọng đối phương lại truyền tới một lần nữa: Tôi là ai không quan trọng. Có muốn gặp cô ấy không? Chỉ cần tiết kiệm đủ 10 vạn thì có thể nhìn thấy cô ấy.

Lục Triết cảm thấy như chuyện không tưởng, tiếp tục ngủ, không ừ hử trò chuyện thêm lời nào với thứ kia nữa.

...

Sáng hôm sau Lục Triết tỉnh dậy, trong đầu đọng lại đúng một câu: Tiền tiết kiệm đủ 10 vạn là có thể nhìn thấy cô ấy.

Lục Triết vò đầu, thầm nghĩ có phải do ngày nghĩ đêm mơ, cho nên trong đầu mới xuất hiện những lời này hay không?

Nhưng mà, Phó Lê kia có thể nhìn thấy anh được, sao anh lại không thể nhìn thấy Phó Lê chứ? Chỉ có điều 10 vạn tệ... cũng quá nhiều rồi đấy chứ?

Lục Triết chỉ là một cậu sinh viên nghèo, là một sinh viên nghèo không được bố mẹ trợ cấp cho lấy một đồng. Tất cả tiền học, tiền sinh hoạt đều đè nặng lên vai khiến bây giờ anh phải sống rất cần kiệm, dưới tình huống phải tự lo tiền học tiền sinh hoạt hàng ngày, để tiết kiệm được mấy trăm tệ hay một ngàn tệ còn tạm được, nhưng mà phải tiết kiệm tận 10 vạn???

Trước mắt anh chưa có được năng lực này.

Lục Triết đứng dậy mặc quần áo, lúc rửa mặt trong đầu toàn là suy nghĩ kiếm tiền. Anh suy nghĩ kỹ càng cẩn thận lại, bây giờ anh mới học đại học năm hai thôi, đến năm tư là có thể đi thực tập rồi. Nếu như tiết kiệm được 10 vạn là có thể thấy được Phó Lê, mà chuyện 10 vạn này không giới hạn thời gian, vậy thì chờ sau này anh đi làm rồi là có thể kiếm được 10 vạn ấy nhỉ?

Nghĩ tới đây, Lục Triết tức khắc tự tin hơn hẳn, bắt đầu tiếp tục viết văn.

Sáng thứ hai, Phó Lê vừa tới lớp học, phát hiện chủ nhiệm tới lớp kiểm tra bất ngờ, xem xem có ai thừa dịp sáng sớm thầy cô chưa tới lén chép bài tập không.

Trong lớp có hai bạn học bị bắt tại trận, bị thầy giáo gọi ra ngoài hành lang dạy bảo.

Phó Lê bình tĩnh nộp bài tập lên, sau đó ngồi xuống nghịch điện thoại. Bạn học đã đến đủ, bắt đầu buổi sinh hoạt đầu tuần.

Hôm nay trời mưa nên buổi sinh hoạt tiến hành trong lớp, trong loa phát ra âm thanh, bạn bè trong lớp đều làm chuyện của riêng mình, Phó Lê quang minh chính đại xem bé con nhà mình đang làm gì.

Chủ nhiệm lớp nhìn khắp lớp một lượt, thấy Phó Lê chơi điện thoại, coi như không thấy. Đối với mấy thành phần dùng tiền đi cửa sau vào, chỉ cần không quấy rầy ảnh hưởng tới học tập của những học sinh khác, thầy cô sẽ không để ý tới.

Chủ nhiệm lớp nói: "Thứ năm, thứ sáu tuần sau là tới kỳ thi giữa kỳ rồi, tới lúc đó sẽ căn cứ vào kết quả thứ hạng của học kỳ trước tiến hành xếp phòng thi. Sau kỳ thi là cuộc họp phụ huynh, các em học hành cho cẩn thận, khoảng thời gian này cho dù là nước tới chân mới nhảy cũng phải cố gắng học để kiếm điểm."

Mấy học sinh dùng tiền để vào học nghe thấy mấy lời này, tức khắc ngồi ngay ngắn lại, bắt đầu lật sách học bài.

Phó Lê vẫn ngồi chơi điện thoại, chủ nhiệm lớp thấy cô như thế, bất đắc dĩ lắc đầu, sao đứa nhỏ này không chịu nghe lời như những học sinh khác vậy? Tốt xấu gì cũng phải mở sách ra mà học đi chứ, kiếm được thêm điểm nào thì hay điểm đấy trong bài thi không tốt hơn à, coi như để ứng phó với người nhà chút chứ?

Phó Lê nghĩ cuối tuần tự mình ôn tập tiếng anh là được, tạm thời không cần phải lo lắng quá làm gì. Trung học Hoành Thụy là trường học của giới quý tộc, đa phần học sinh trong trường đều là con nhà giàu, đám trẻ này có thành tích học tập khá tốt, thi thoảng cũng có một vài trường hợp học kém, và một phần nhỏ được đặc cách vào học, là những học sinh đạt loại xuất sắc trong kì thi tuyển sinh vào 10.

Lớp học được chia theo ban, mỗi lớp có 35 học sinh, nhưng danh sách học sinh trong lớp chọn chỉ có 30 người, 5 người còn lại thì dùng tiền mua chỗ, không phân ban xã hội hay ban tự nhiên.

Phó Lê và Tô Xuân Xuân thuộc lớp chọn ban xã hội, nhưng Tô Xuân Xuân dựa vào thành tích của mình để vào, còn Phó Lê thì dùng tiền mua vào.

Lục Trăn Xuyên lớp bên cạnh thuộc lớp chọn ban tự nhiên, giống như Tô Xuân Xuân, dựa vào thực lực của chính mình để vào.

Mà trong lớp còn có bốn người mua chỗ, thì có đến hai người là đàn em của Phó Lê. Phó Lê có tổng cộng bốn đàn em, hai người còn lại thành tích khá tốt, lúc thi chia lớp tự mình thi đậu, nên không phải dùng tiền.

Sau khi tiết học thứ nhất kết thúc, đàn em số một nhanh chân chạy tới bên cạnh Phó Lê: "Chị Lê, sắp tới ngày thi rồi, chị xem có chỗ nào không hiểu không? Xem đi rồi để em và lão nhị dạy chị, thành tích của chị mà tốt lên, chắc chắn anh của chị sẽ cho chị thêm tiền tiêu vặt."

Phó Lê vốn luôn thờ ơ với điểm số thành tích gì gì đó, cho nên trong cuộc thi giữa kỳ này cô phải thi điểm gần trung bình mới được, chứ đột nhiên thành tích của cô tiến bộ vượt bậc sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nghe đàn em nói thế, lúc này cô mới nhớ tới, cô có thể thương lượng với anh trai xíu, nếu thành tích của cô tiến bộ, thì anh trai sẽ cho cô thêm chút tiền tiêu vặt!

Tiền Phó Lê nạp vào game mấy hôm trước đã tiêu hết sạch rồi. Mỗi ngày phải mở khóa chương trình học cho bé con, tiêu tốn mấy chục đồng, thứ bảy vừa rồi cô còn sửa cả một đoạn, dùng một lúc cả ba cơ hội luôn. Bây giờ để bé con lên level đã cần phải học 15 tiết, sau này số tiền cần phải nạp càng ngày càng nhiều, cô còn phải mua quần áo cho bé con nữa đấy!

Phó Lê suy nghĩ như vậy, liếc mắt nhìn đàn em một cái, nói: "Cậu nói cũng có lý, nếu thành tích thi cử đợt này tốt, chắc chắn anh tôi sẽ cho thêm tiền tiêu vặt. Vì vậy tôi cần phải chăm chỉ hơn mới được!"

Giọng của Phó Lê cũng không nhỏ, cô cố ý làm vậy để mấy người bên cạnh nghe thấy, lập tức lấy sách giáo khoa ra bắt đầu học.

Đàn em số một thấy Phó Lê lấy sách toán ra đọc, nói: "Chị Lê, chị đọc lý thuyết toán chay thế thì vô ích thôi."

"Có ích." Phó Lê nói.

Đàn em số một bất đắc dĩ lắc đầu, cho rằng lão đại nhà mình chưa tìm ra được phương pháp học toán.

Trên thực tế, phần lớn nữ sinh sẽ học tốt mấy môn xã hội hơn, còn mấy môn tự nhiên như toán học sẽ khá yếu.

Nhưng Phó Lê lại không nằm trong phạm vi ấy, thành tích toán của cô khá tốt, đã vậy lần nào thi trong trường hồi cấp hai, cấp ba cô toàn đứng đầu môn toán trong ban xã hội đấy.

Nói đúng hơn, không phải cô học giỏi ban tự nhiên, mà là giỏi các bài tập tính toán. Một phần bên trong toán học là số học phải tính toán, ví dụ như dãy số hay tọa độ gì đó, tất cả đều liên quan tới phép tính. Miễn là có liên quan đến phép tính, cô sẽ nhận được điểm cao.

Cho nên, trước khi chia ban ở lớp 10, điểm vật lý của cô cũng rất tốt. Chỉ có môn hóa và môn sinh không liên quan tới tính toán mấy nên thành tích mới không ổn lắm, ngược lại tổng điểm ba môn ban xã hội của cô lại rất cao, cho nên cô mới vào ban xã hội.

Phương pháp học toán của Phó Lê hết sức đơn giản, đó là đọc kỹ những ví dụ có sẵn trong sách giáo khoa. Ví dụ trong sách là những bài tập vận dụng đơn giản, câu dễ và không khó có thể giải quyết được ngay, những câu còn lại thì đi làm đề.

Trước khi xuyên sách cô đã làm không ít đề toán, dù sắp hai tháng rồi chưa động chạm tới sách vở, nhưng chỉ cần ôn tập mấy ngày là nhớ lại được, quan trọng là về nhà giao kèo với anh trai về phần thưởng kỳ thi này.

Tới tối, lúc Phó Lê về tới nhà, phát hiện anh trai vẫn còn chưa đi làm về nên cô đành phải về phòng trước, nhưng tận tới khi cô chuẩn bị ngủ rồi, anh trai vẫn còn chưa về nhà.

Hôm sau Phó Lê tỉnh dậy, mới biết được rằng tối qua anh trai không về nhà, chắc là do công việc ở công ty quá nhiều, nên anh trai mới phải nghỉ lại ở công ty.

Phó Lê suy nghĩ, để tối nay nói cũng được.

Nhưng tới tối sau khi đi học về, vẫn chưa thấy anh trai ở nhà...

Phó Lê dứt khoát mở danh bạ, gọi điện cho Phó Trịnh Đào. Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới thấy có người nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói tràn đầy mệt mỏi của Phó Trịnh Đào: "Tiểu Lê? Có chuyện gì không?"

"Em định hỏi khi nào thì anh về nhà ấy mà." Phó Lê nghe giọng nói của anh trai, tức thì hiểu rõ anh vẫn đang vất vả khổ cực ở công ty tăng ca, trong lúc nhất thời, đột nhiên không biết có nên nói vấn đề mình đang suy nghĩ cho Phó Trịnh Đào nghe không. So với chuyện của công ty thì kỳ thi của cô chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

"Anh vẫn còn việc cần làm, nhưng sẽ về sớm thôi, em đi ngủ sớm đi." Phó Trịnh Đào nói.

"Vâng ạ." Phó Lê chỉ có thể bất đắc dĩ cúp điện thoại, nằm trên giường, nhìn trần nhà, cực kỳ nhàm chán.

Đột nhiên cô nhớ tới nhân thiết của nguyên chủ, tuổi tác giữa nguyên chủ và anh chị trong gia đình cách biệt rất lớn, đã vậy bố mẹ còn mất sớm, chị gái cũng coi như kết hôn sớm, anh trai thì lại bận bịu công việc, không có thời gian quan tâm để ý tới nguyên chủ, khó trách nguyên chủ trong truyện lại phát triển tính cách thành nữ phụ ác độc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.