Hạ Thanh nhìn Bạch Liên Hoa có chút khó chịu trong lòng. Chưa giải quyết xong đám Mạc Lạc thì có một kẻ khác lại đến. Ghét bỏ, Hạ Thanh liền không thèm để ý đóa bạch liên kia. Hạ Thanh tiếp tục bẻ gãy thêm chân bàn thứ 3 của Mạc Lạc xem như là quà khuyến mãi. Thích thú cười ha ha ngẩng đầu Hạ Thanh như đơ người.
Mái tóc đen xinh đẹp cùng đôi mắt như hồ ly. Khuôn mặt dụ hoặc ,tươi cười như mùa xuân tháng 3. Cả người đều toát ra vẻ dịu dàng ,ấm áp. Hạ Thanh như ngừng thở. Không phải ngừng thở vì vẻ đẹp mấy ai sánh bằng mà ngừng thở vì hắn. Cái tên Trần Nguyệt Quang không ngừng hiện lên như nhắc nhở ,thông báo khiến Hạ Thanh tê rần.
Cầm trên tay cái chân bàn ,Hạ Thanh liền buông lỏng tay mặc cho chân bàn rơi xuống. Cô ngoan ngoãn ,nhu mì đi tới chỗ Bạch Ngọc Bạch Hoa đưa hai tay ra đằng trước như cam tâm bị trói .
- Được rồi ,đi thôi !
Đôi mắt sáng ngời cùng nụ cười tươi khiến mọi người không khỏi bàng hoàng. Đi là đi đâu ? Đi nơi nào mới được? Thấy Bạch Ngọc Bạch Hoa ấp a ấp úng không biết phải làm sao Trần Nguyệt Quang khẽ lên tiếng :
Trần Nguyệt Quang thốt lên một câu khiến mọi người cũng phải cảm thán ,trong đó có cả Hạ Thanh. Đạp bàn ,bẻ gãy chân bàn không phải được quy vào tội phá hoại đồ vật của nhà trường à ? Thật sự thì mọi người làm không sao bởi ai cũng là con ông cháu cha ,quyền thế ngập trời. Nhưng Hạ Thanh có là cọng lông gì .Bị gia tộc vứt bỏ là sự khinh miệt ,phế vật.
Khó hiểu là vậy nhưng không ai dám lên tiếng. Trần Nguyệt Quang không rõ lai lịch nhưng vẫn khiến mọi người kiêng dè. Bọn họ được người đứng đầu gia tộc ,ba mẹ đặc biệt căn dặn không được đụng đến người họ Trần. Đáng sợ hơn phải luôn cung kính ,khiêm nhường họ Trần Nguyệt.
Mạc Lạc luôn mắt cao hơn đầu cũng phải cắn răng không dám hó hé. Ngọc Bạch Hoa bất ngờ nhìn Trần Nguyệt Quang. Là ánh mắt ngờ nghệch , không tin được còn có chút không cam lòng. Hạ Thanh cũng ngơ ngác không kém. Cô muốn gặp hắn ,cũng muốn trò chuyện đôi ba câu. Nhưng xem ra không được rồi.
Cục diện bây giờ lúng túng vô cùng. May sao Trần Quang Trí thù lù xuất hiện . Nhào đến Ngọc Bạch Hoa , xem xét cô ta trái rồi phải .Thấy không bị thương hắn ta mới thở phào. Chưa kịp nhẹ nhõm liền thấy đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt . Không biết chuyện gì xảy ra Trần Quang Trí liền dùng đôi mắt rét lạnh ,lạnh lùng nói :
- Hạ Thanh , cô lại làm gì Hoa Nhi ?
Đồ điên ! Hạ Thanh ngầm fuck you trong lòng. Là cô xem thường Trần Quang Trí ! Độ ảo tưởng của hắn ta vô biên đến nỗi nghĩ ai cũng có hứng thú , hận thù Ngọc Bạch Hoa mà suốt ngày động chạm ,gây rối. Chỉ có mình hắn ta điên như thế!
- Anh nghĩ tôi làm gì ?
Hạ Thanh cười khẩy lên ,khinh bỉ cùng chán chường vô cùng. Lúc đầu đọc tiểu thuyết cô còn thích thú thể loại nam chính bá đạo tổng tài. Sau khi xuyên vào nhân vật pháo hôi chỉ biết đỡ tay lên trán thầm mắng tác giả không biết bao nhiêu lần. Thật sự quá tự cao , kiêu căng, không xem người nghèo khổ ra gì .
Nhìn khuôn mặt xinh xắn nhưng ánh mắt lại khinh bỉ của Hạ Thanh .Trần Quang Trí càng thêm kích động. Nhưng rồi thôi ,hắn ta im lặng thầm nghĩ rồi quay người hỏi Ngọc Bạch Hoa :
- Hoa Nhi ,chuyện gì xảy ra vậy em ?
- Hạ Thanh em ấy phá hoại tài sản của nhà trường. À...uhm , dáng vẻ em ấy bẻ bàn thật sự rất đáng sợ, không biết xảy ra chuyện gì mà thành như vậy?
Ngọc Bạch Hoa không ngốc mà tự biên tự diễn làm người đáng thương lúc này. Hạ Thanh thật sự chả làm gì cô ta ,mọi người đều chứng kiến. Vì thế cô ta nói thẳng việc Hạ Thanh làm rồi ấp a ấp úng tỏ vẻ sợ hãi ,hoảng hốt .Nói như Hạ Thanh thật sự hẹp hòi , ích kỷ chuyện bé xé ra to ảnh hưởng tới mọi người.
Đôi mắt to ngân ngấn nước hiện lên vẻ sợ hãi làm cho Trần Quang Trí xót không thôi. Không chỉ Trần Quang Trí mà mọi người có mặt hiện giờ cũng cảm thấy đáng thương cho Ngọc Bạch Hoa. Liền đổ mọi tội lỗi lên đầu Hạ Thanh , xầm xì to nhỏ nói cô gây chuyện .
Nhìn tình hình trước mặt Hạ Thanh chỉ biết cười thêm cười. Người gây chuyện trước là bọn Mạc Lạc. Người tỏ vẻ đáng thương là Ngọc Bạch Hoa. Người chịu mọi tội lỗi là Hạ Thanh. Cuộc sống này tiền tài ,quyền lực thật sự chiếm ưu thế quá lớn. Người biết tỏ ra đáng thương ,lợi dụng điều đó thật sự sống quá thoải mái. Điều khiển một người không khác gì con rối , làm trò mua vui.