Liêm sỉ cô có thể không cần, nhưng cô cần mặt mũi !
Hết lần này đến lần khác cô đều vì Trần Nguyệt Quang mà chảy máu mũi. Còn là chảy máu mũi trước mặt anh.
Xấu hổ chưa dứt. Hạ Thanh liền thấy Trần Nguyệt Quang như đạp ánh trăng mà đi đến, dịu dàng thoát tục vô cùng .
Hắn lấy khăn tay từ túi áo khoác, thoải mái đưa cho Hạ Thanh .
- Đừng quệt bằng tay. Em lấy khăn của anh lau đi.
Hạ Thanh lúng túng nhận lấy. Xấu hổ ,ngượng ngùng đến nỗi cô cảm nhận được hai bên tai nóng bừng.
Hai người ai nấy ngồi vào bàn ,vị trí đối diện nhau.
Ngại ngùng qua đi là cơn đói bụng đến Hạ Thanh cũng chẳng ngờ.
Cô thoải mái gọi món, cũng chẳng sợ hình tượng thiếu nữ e dè suy sụp .
Đừng đùa, ngay từ đầu hình tượng của cô làm gì có mà sợ suy sụp. Có lẽ là có, nhưng trước Trần Nguyệt Quang thì như những quả sung đến mùa, liên tục rơi lộp bộp.
Hắn nhìn cô gái nhỏ thoải mái gọi món, khóe môi không nhịn được mà cong lên. Háu ăn như vậy sao .
Món ăn lên ,hai người ai nấy đều im lặng ăn.
Không lúng túng mà lại hòa hợp ,bình yên đến lạ.
- A ,Quang ca ca !!!
Giọng nói trong trẻo còn nghe ra sự bất ngờ, chút vui sướng vang lên.
Hạ Thanh nghe không khỏi chau mày.
Nhìn tấm màn đang được vén lên bởi bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt. Lộ ra một khuôn mặt mà không thể nào quen hơn được nữa.
Ngọc Bạch Hoa mặc chiếc váy trắng hoa nhí trên đầu gối, tóc thắt hai bím nhỏ xinh xinh. Nhìn từ trên xuống dưới thật giống một con thỏ nhỏ linh động, đáng yêu.
Người Hạ Thanh khẽ run. Ngọc Bạch Hoa như âm hồn không tan, đi đâu cũng theo ,đuổi mãi không được.
- Oa ,còn có cả Hạ Thanh nữa nè .
Nói xong Ngọc Bạch Hoa híp mắt cười ngây ngô.
" Không hổ là đóa bạch liên. Không .Là bạch liên chúa rồi !"
Cảm thán trong lòng xong xuôi. Hạ Thanh ngẩng đầu nhìn Trần Nguyệt Quang.
Hắn vẫn dịu dàng ngồi đó gắp từng miếng thịt, xem như không có điều gì xảy ra.
Thấy vậy cô hơi bất ngờ. Nam phụ nguyên tác chao đảo, đổ sụp vì nữ chính nay lại không có bất kì động tĩnh gì.
Nhìn đôi mắt như chứa đựng trời sao bất ngờ nhìn mình. Trần Nguyệt Quang hơi khựng người khó hiểu.
Hắn làm gì để em ấy ngỡ ngàng sao ?
Trần Nguyệt Quang gắp miếng thịt đã chín tới vào chén Hạ Thanh, khẽ gõ.
- Em ăn đi ,nguội mất không ngon .
- À ,dạ dạ.
Nhìn miếng thịt được cắt vuông vắn, thơm ngon trong chén. Hạ Thanh không cầm lòng được mà bỏ hết vào miệng .Khóe miệng cũng trộm cười. Thật ngon.
Ngọc Bạch Hoa đứng quan sát mọi chuyện lòng thầm xâu xé. Bọn họ không ai nhìn thấy cô ta à?
Không đành lòng ,cô ta tiếp lời :
- Oa, Hạ Thanh thật sự rất sướng nha. Hoa Nhi cũng muốn có người gắp thịt cho mình.
Giọng nói lúc đầu còn oang oang sinh động ,lúc sau liền nhỏ dần rồi tủi thân.
Ánh mắt cụp xuống có chút buồn bã nhìn sang Trần Nguyệt Quang. Ngọc Bạch Hoa cứ thế nhìn chằm chằm hắn lúng túng.
Hạ Thanh thấy một màn này cũng chẳng nói gì. Cô ta chính là nhắm vào Trần Nguyệt Quang. Cô nói gì, xen gì đều không hợp lẽ.
Nghĩ vậy, tâm Hạ Thanh khẽ xót. Đúng vậy, cô chỉ là yêu thầm anh thôi.
Hắn âm thầm nhìn vào đôi mắt rũ xuống không nói gì của Hạ Thanh. Ngón tay thon dài cầm đôi đũa chọc chọc miếng thịt hắn mới gắp cho.
Trước ánh mắt khó hiểu và bất ngờ của hai cô gái. Trần Nguyệt Quang lấy ra điện thoại trong túi.
Bàn tay nam tính vô cùng nhanh nhẹn mà từ tốn lướt điện thoại, nhấn vào một dãy số, gọi điện.
Xung quanh lại yên tĩnh đến nỗi chỉ một cây kim rơi xuống mọi người đều phát hiện.
Đầu dây bên kia bắt máy trước sự khó hiểu của hai cô gái.
Giọng Trần Nguyệt Quang dịu dàng,lịch sự nói :
- Alo.
- Alo ,chú ?!
Trần Quang Trí bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ Trần Nguyệt Quang. Hoảng hốt cũng không thua kém gì Hạ Thanh và Ngọc Bạch Hoa.
- Ừm. Bạn gái cháu đang ấm ức nói muốn có người gắp thịt cho cô ấy .
- Dạ ? Hoa Nhi ạ ?
Giọng điều đầy không tin được vang lên trong điện thoại. Trần Quang Trí quả thật không tin nổi.
Hoa Hoa của hắn ta là một cô gái hiểu chuyện lại nhu mì,ngoan ngoãn. Trước giờ hắn ta đều yêu thương chiều chuộng em ấy hết mực. Nói chi gắp thịt, Trần Quang Trí hắn đều vì Hoa Hoa mà làm nhiều thứ hơn.
Nghe giọng điệu của Trần Quang Trí, Ngọc Bạch Hoa thoáng lúng túng có chút sợ hãi. Con cá trong chuồng của cô ta không thể nào thoát ra được !
Hạ Thanh ngồi đối diện với Trần Nguyệt Quang, không hiểu sao người vui lạ thường.