Nữ Hộ Vệ - Khanh Ẩn

Chương 36: Băng hàn



Đến trong quân doanh, không khí bắt đầu sôi động với tiếng nhạc cổ truyền vang lên. Thời gian trôi qua yên ả, đã gần đến đêm giao thừa.

Trong quân doanh, lính tráng quây quần bên lửa trại, ngồi ăn miếng thịt lớn và uống từng ngụm rượu lớn, vừa cười nói vui vẻ chào đón năm mới. Bầu không khí lễ hội náo nhiệt làm tan biến đi nỗi u sầu xa nhà, dù là lính mới hay tướng lĩnh, ai nấy cũng đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Sau khi đã đãi đằng rượu thịt cho toàn quân, những người phụ trách quân đội kính mời Vũ Vương cùng các chủ tướng đến phủ nha dự tiệc. Vũ Vương và mọi người đã vui vẻ bước vào.

Trong phủ nha, phòng tiệc đã được trang hoàng rực rỡ, đèn hoa lấp lánh. Khi các vị khách ngồi xuống, những vũ cơ nhẹ nhàng tiến đến, tay cầm bình rượu, quỳ bên cạnh để rót rượu.

Rượu ngon, nhạc hay, bầu không khí mừng lễ thái bình, nơi đây chính là một khung cảnh nhộn nhịp khác.

Tuy nhiên, giữa không khí sôi động đó, Thì Văn Tu lại ngồi yên tĩnh trong phòng nhỏ của mình. Nàng đang ở trong tình cảnh lúng túng, có lẽ vì vậy mà không ai mời nàng tham gia bữa tiệc. Nàng cũng tự hiểu điều này, nên khi tiếng nhạc rộn ràng vang lên, nàng đã lặng lẽ rút lui ra sân, không muốn làm phiền không khí vui vẻ của mọi người.

Dù có chút cô đơn, nhưng nàng chỉ cần không nghĩ nhiều thì cũng thấy ổn.

Xóa bỏ những suy nghĩ lộn xộn, nàng quyết định đi lấy chút nước nóng để rửa mặt. Trên đường đi, trong không gian yên tĩnh, nàng vô thức nắm chặt thùng nước, và đi nhanh hơn.

Khi đã có nước nóng, nàng vừa ra khỏi phòng ăn thì bất ngờ nhìn thấy ánh đèn trong phòng mình đã sáng. Lỗ Trạch đang bận rộn chỉ huy, mang theo một bàn thức ăn từ bên ngoài vào, không đi về phía chính mình mà lại hướng về phòng nhỏ của nàng.

Trái tim nàng chợt nhảy thót. Nàng không thể giữ vững thùng nước, bên trong phát ra tiếng sôi sùng sục, suýt nữa thì nước nóng tràn ra chân nàng.

Lỗ Trạch nhìn thấy từ xa, ngạc nhiên và lập tức chạy tới giúp nàng.

Thì Văn Tu phục hồi tinh thần, vội vàng cầm chắc hai tay và cười gượng:

"Lỗ thủ lĩnh."

Lỗ Trạch quan sát nàng, thấy nàng có vẻ không bị thương nên giận dữ nói: "Sau này nếu có việc gì, hãy bảo hạ nhân làm, đừng tự mình vất vả như vậy. Cầm thùng nước nóng như thế, không sợ làm bỏng mình à?"

"Chỉ là chuyện nhỏ, ta có thể tự làm. Lần sau, ta sẽ chú ý hơn," nàng đáp, ánh mắt lướt qua những hạ nhân đang bưng thức ăn, có chút do dự. "Lỗ thủ lĩnh, bọn họ đây là...?"

"À, gia dặn dò, nghĩ rằng ngươi chưa ăn cơm, nên cố ý sai người làm mấy món ăn, ta chỉ đưa tới cho ngươi thôi."

Hóa ra là như vậy. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, có chút cảm kích nói: "Cảm ơn ân điển của gia, mong Lỗ thủ lĩnh chuyển đạt lòng biết ơn của ta. Ta thật sự cảm kích vô cùng, sẽ không bao giờ quên."

Lỗ Trạch chỉ lướt nhìn ta một cái, rồi nói: "Cảm ơn thì vẫn nên để ngươi tự mình nói với gia."

Nàng ngẩn người, sau đó căng thẳng quay đầu nhìn về phía phòng chính.

"Gia đã về chưa?"

"Chưa."

Lỗ Trạch nhìn biểu hiện trên mặt nàng, trong đầu không khỏi nhớ đến cảnh vừa rồi chủ nhân không từ chối những ly rượu đầy từ vũ cơ trong buổi tiệc, cứ thế mà uống cạn không một chút biến sắc.

Hắn ho nhẹ, rồi tiếp tục: "Gia bảo ta nhắc ngươi tối nay không nên ngủ quá sớm, chờ gia trở về."

Khi nàng vẫn còn ngây người tại chỗ, hắn lại nhắc nhở: "Gia có lẽ sẽ về vào giờ tý."

Nói xong, hắn không chờ phản ứng của nàng, liền dẫn người rời đi.

Khi nửa đêm, buổi tiệc tan, hạ nhân đưa khách ra ngoài, người người say xỉn lần lượt ra về.

Đợi cho các vị khách hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, hạ nhân đứng thẳng dậy, trên mặt không còn vẻ say sưa, ánh mắt cũng trở nên sáng tỏ.

Quản gia nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi, các vị khách quý đều dẫn theo vũ cơ, chỉ có Vũ Vương là không."

Phủ quân vuốt chòm râu, từ tốn nói: "Ta còn chưa say đến mức hồ đồ, tự nhiên thấy rõ."

Quản gia mỉm cười, rồi đề nghị: "Vậy sáng mai, nô tài sẽ tăng chi phí ăn mặc cho người trong viện của Vũ Vương gia lên một bậc."

"Tất cả đều phải là thượng hạng." Phủ quân trầm ngâm, "Rồi phái thêm người qua hầu hạ, nhất định không được bạc đãi."

"Phủ quân yên tâm, nô tài hiểu rõ."

Chẳng bao lâu sau khi Vũ Vương trở về phòng, Lỗ Trạch liền đi thẳng tới sương phòng của nàng.

"Gia bảo ngươi mang theo y phục đã đan đi qua."

Nghe vậy, nàng không nói gì, yên lặng tìm chiếc áo lông còn chưa đan xong, rồi cúi đầu bước ra khỏi sương phòng.

Màn đêm buông xuống, đèn hoa mờ ảo.

Nàng bước đi trong bóng tối dày đặt, đạp trên con đường lát đá dưới mái hiên cong, hướng về phía ánh đèn sáng rực

Có lẽ là "một lần thì lạ, hai lần thì quen", lần thứ hai đứng trước cửa chính phòng, đối diện với chuyện sắp phát sinh, nàng không còn cảm giác trời long đất lở, không còn mờ mịt bối rối hay xáo trộn dữ dội như lần đầu nữa.

Ngược lại, trong lòng nàng lại bình lặng lạ thường không một gợn sóng.

Có lẽ vì giờ đây nàng đã có thời gian để bình tâm, cũng có thể là vì khả năng chịu đựng của nàng đã tăng lên rất nhiều, hay có thể là vì nàng hiểu rằng không thể tránh né, chỉ còn cách đối diện với tình huống này mà thôi.

Còn về nguyên nhân cụ thể là gì, ai mà biết được.

Khi Lỗ Trạch mở cửa, nói rằng gia đã gọi nàng vào, nàng đã tỉnh táo lại. Ôm áo chiếc áo lông bước vào, nàng thả lỏng nét mặt, cố gắng giữ nụ cười như mọi khi.

Vũ Vương ngồi trên ghế, chậm rãi uống trà, khi thấy nàng bước vào với nụ cười, động tác uống trà của hắn khựng lại một chút.

Hắn ngẩn người một lúc, rồi cười nhạt.

Có vẻ như nàng đã nghĩ thông suốt. Hắn từng tưởng rằng khi nhìn thấy nàng, sẽ thấy dáng vẻ buồn bã, muốn khóc mà không khóc, như thế sẽ phải tốn chút công sức để an ủi nàng. Không ngờ giờ đây nàng lại bình thản như vậy.

"Lại đây." Hắn đặt chén trà xuống, vẫy tay gọi nàng, giọng nói tràn đầy vui vẻ.

Các hầu cận xung quanh đều cúi đầu lùi ra, cẩn thận đặt liêm long xuống.

Nàng ôm áo lông, bước vào ánh sáng mờ ảo, từng bước tiến tới trước mặt hắn, như thường lệ, nàng hành lễ.

"Gia."

Hắn không để nàng quỳ, mà trực tiếp nâng nàng dậy.

"Ngồi đây." Hắn dẫn nàng đến ghế bên cạnh, cảm nhận đôi tay lạnh ngắt của nàng, nhíu mày hỏi: "Bên ngoài lạnh, sao không mặc nhiều hơn?"

"Chỉ là một đoạn đường ngắn, không lạnh lắm."

"Ta thưởng cho ngươi hai cái áo choàng, sao chưa thấy ngươi mặc lần nào. Có phải là không thích?"

"Thích lắm, chỉ là quá sang trọng quý giá, ngày thường mặc không thích hợp cho lắm."

"Không có gì không thích hợp. Dù có quý giá đến đâu, cũng chỉ là vật chết. Bản vương đã thưởng cho ngươi, thì ngươi cứ mặc đi."

"Được rồi, gia, ta sẽ mặc."

Vũ Vương lặng lẽ quan sát nàng.

Câu trả lời tự nhiên, thần thái cũng không khác ngày thường, vẫn là dáng vẻ thanh tú động lòng người ấy. Nhưng nếu để ý kỹ, vẫn có thể thấy được đôi chút khác thường.

Đôi mắt nàng ánh lên chút gì đó, bờ môi nở nụ cười nhưng lại có phần cứng nhắc.

Nhưng hắn không quá để tâm, nghĩ rằng nàng vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, giờ bị hắn ép buộc phải thị tẩm, có chút xúc động cũng là điều khó tránh.

Ngày sau quen dần, những cảm xúc này sẽ tự tan biến thôi.

Hắn với tay lấy bầu rượu rót trên bàn, dùng mu bàn chạm vào thân ấm để kiểm tra nhiệt độ, rồi rót ra không đầy một chén.

"Rượu vừa hâm nóng, ngươi uống một miếng để ấm người." Hắn vừa nói, vừa nâng chén rượu lên, tay hắn nhẹ nhàng đưa đến bên môi nàng, giọng điệu vốn lạnh lùng giờ trở nên dịu dàng hiếm thấy: "Rượu mơ đấy, không gắt đâu."

Nàng ngửi thấy mùi trái cây thoang thoảng, khẽ run mí mắt.

Thật lòng mà nói, trong những đêm dày vò không lối thoát ấy, nàng từng nhiều lần nghĩ, có lẽ nàng thà rằng hắn cứ thẳng thắn độc ác với nàng cho xong, để nàng chịu đủ đau khổ và thử thách, có lẽ như thế nàng mới sớm tỉnh táo nhìn nhận thực tế, sớm thoát khỏi những dày vò này.

Nhưng hắn lại cứ thích ban cho nàng những ngọt ngào trước khi giáng đòn, khiến nàng dần mất cảnh giác, dần quên đi rằng trên cao vẫn còn những trừng phạt đang chờ đợi.

Chỉ là trải qua lần dày vò này, nàng cảm thấy mình có lẽ đã tiến bộ nhiều, ít ra khi đối mặt với những ngọt ngào hắn ban cho, nàng không còn xao động như trước.

Nàng cắn chặt môi dưới, ép mình không nghĩ ngợi thêm nữa, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, nàng hé môi đón lấy chén mỏng, nhấp một ngụm rượu trái cây trong veo ấm áp. Chất lỏng ấm áp trôi qua cổ họng, mang theo chút hơi ấm lan tỏa.

Ánh mắt của hắn dừng lại nơi đôi môi trơn bóng,ướt át vì rượu của nàng, cùng cổ họng trắng mịn khẽ ngửa ra sau mỗi khi nàng nuốt. Sau vài lần lưu luyến ngắm nhìn, vẻ mặt hắn càng thêm u ám.

Thì Văn Tu chỉ nhấp hai ngụm rồi không muốn uống nữa, vừa rời môi khỏi miệng chén, liền cảm thấy xúc cảm thô ráp ma sát trên cổ, rồi má nàng, cuối cùng là cọ xát giữa đôi môi của nàng.

Nàng không khỏi co rúm người lại.

"Biết ta gọi ngươi đến đây làm gì không?" Hắn hỏi với giọng trầm thấp, bàn tay thô ráp nhẹ vuốt môi nàng.

"Biết...."

Đến nước này, nàng đâu còn quyền nói không biết.

Nhìn nàng lúc này run rẩy, gắng gượng né tránh cái chạm của hắn, hắn hiếm khi nổi lên chút thương tiếc trong lòng.

Cuối cùng vẫn là một tiểu cô nương, vừa nãy còn cố tỏ ra bình tĩnh cười nói, đến khi phải đối mặt với sự thật thì lại sợ hãi đến mức này.

"Đừng sợ, chút nữa bản vương bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm theo là được, không cần suy nghĩ nhiều." Nói rồi hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay vịn của nàng, dịu dàng vuốt ve rồi đan những ngón tay dài mạnh mẽ vào kẽ tay nàng, hắn nắm chặt tay nàng khiến hai tay nàng không còn chỗ bám.

Hắn cúi người xuống, cánh tay mạnh mẽ vòng qua vai nàng, tay kia luồn dưới đầu gối. Bế ngang người nàng lên, hắn đá văng cái ghế, nhanh chân bước về phía giường.

Tiện tay vén rèm che xuống, sa la lay động trong phút chốc bao phủ hai người bên trong.

Hắn đặt nàng xuống đệm chăn mềm mại, an ủi đưa tay vuốt ve tóc mai nàng, khẽ nói vài câu trấn an, bảo nàng đừng sợ.

Tuy nói đừng sợ, nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn, tư thế quỳ gối đè hai bên thân thể nàng đầy ràng buộc, cùng với động tác tháo đai ngọc, tất cả khiến đôi mắt nàng run rẩy, đến cả hàm răng cũng như đang đánh lập cập.

"Đừng sợ, nữ nhi ai rồi cũng phải trải qua lần này."

Hắn cố gắng nói chậm rãi, nhưng khi ngửa cổ cởi nút áo, ngón tay không khỏi thô bạo, "Thả lỏng chút, bản vương sẽ cố gắng nhẹ nhàng, không để ngươi đau đớn quá."

Nàng kinh hãi nhìn hắn cởi quần áo, tiện tay ném xuống giường, rồi lộ ra thân hình rắn chắc, áp đè lên người nàng.

"Gia!"

Khi hắn đưa tay định cởi dây thắt lưng của nàng, nàng không nhịn được kêu lên, hai tay đẫm mồ hôi lạnh nắm chặt bàn tay nóng bỏng bên hông hắn.

Ánh mắt hắn nặng nề từ bàn tay nhỏ bé nắm chặt, ngược lên khuôn mặt hoảng loạn của nàng.

"Ừm? Làm sao rồi?"

Giọng hắn hờ hững, mang theo chút bất mãn.

Đối với nàng, hắn đã kiên nhẫn lắm rồi, dỗ dành cũng dỗ, khuyên bảo cũng khuyên, nếu nàng vẫn cố tình phá hỏng hứng thú của hắn, thì đừng trách hắn hôm nay tàn nhẫn.

Thì Văn Tu nhận ra sự không vui của hắn, nhưng nàng vẫn kiên trì không buông tay, đối diện ánh mắt dần lạnh lẽo của hắn, cắn răng hỏi:

"Gia, ta muốn hỏi, tương lai ngài định... sắp xếp cho ta thế nào?"

Có lẽ không ngờ nàng hỏi điều này, hắn thoáng ngạc nhiên. Khi thấy nàng cố nén sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết đối diện ánh mắt lạnh lùng của hắn, chờ đợi câu trả lời mà không chịu lùi bước, đột nhiên, trái tim lạnh lẽo cứng rắn của hắn mềm nhũn đi.

"Đã nói sẽ thu xếp cho ngươi, bản vương sẽ không nuốt lời."

Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp với giọng dịu đi: "Tuy để ngươi ở lại Biên Thành, nhưng sẽ sắp xếp cuộc sống chu đáo cho ngươi. Bản vương cũng sẽ nói với phủ quân, đủ để ngươi sống yên ổn nửa đời sau ở đó."

Thì Văn Tu nghe lời hắn nói, chậm rãi buông tay ra.

Không phải kết quả tệ nhất.

Tuy không thể về Kinh Thành, phải xa cách bạn bè, nhưng may là hắn không nuôi dưỡng nàng, giam cầm nàng ở một nơi.

Nghĩ vậy, kết quả này cũng không tệ lắm.

Huống hồ, nàng vốn là người tha hương, ở Kinh Thành hay Biên Thành, chẳng phải đều là chờ đợi sao? Dù ba năm rưỡi sau, tất cả người quen đều rời đi, nhưng ai nói trong thời gian đó nàng không thể kết giao bạn mới?

Nàng ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú đã nhuốm đầy dục vọng của hắn.

Đổi góc nhìn, cũng có thể an ủi mình, ít ra trong ba năm rưỡi này, người cùng nàng trần trụi gặp gỡ trên giường là một nam nhân tuấn lãng, trưởng thành, có sức hấp dẫn và nàng cũng có cảm tình, chứ không phải kẻ xấu xí đáng ghét. Nghĩ vậy, cũng thấy an ủi không ít.

Nàng vốn không phải người hay hối hận, nghĩ theo hướng tốt đẹp như vậy, dần dần cũng thông suốt phần nào. Tâm trạng không còn chập chùng như trước.

Hắn nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng nàng, không khỏi đưa tay vuốt ve tóc mai nàng.

Có một câu hắn chưa nói, nếu nàng có thể tiếp tục một lòng một dạ xem hắn là chủ nhân như vậy, tương lai hắn cũng không ngại phá lệ đưa nàng về kinh. Nhưng lời này chưa thể nói ra, vì còn quá sớm, chưa chắc chắn, hắn sẽ không dễ dàng hứa hẹn.

Ngón tay kéo nhẹ, dễ dàng cởi dây thắt lưng của nàng ra. Khi lớp lớp quần áo trên thân thể mềm mại được cởi bỏ, ánh mắt bình tĩnh của hắn từng tấc từng tấc dò xét thân hình trước mắt.

Cổ họng hắn chuyển động vài lần, khi hắn định cúi người xuống, bỗng nghe nàng khẽ nói: "Ta, ta hơi sợ đau, gia, ngài đừng gấp quá... Cho ta chút thời gian thích ứng."

Hắn chăm chú nhìn nàng, hơi thở dồn dập, giọng khàn đặc: "Ngươi không biết xấu hổ sao?"

Thì Văn Tu nghĩ, nàng chẳng có gì phải xấu hổ, so với xấu hổ, nàng càng lo lắng hắn thô bạo làm tổn thương thân thể mình.

Hắn nhắm mắt, cố nén cơn kích động.

Nàng có lẽ không biết, giọng nói mềm mại tinh tế ấy càng trêu chọc khiến hắn bừng bừng hơn cả thân thể nàng.

Nhớ đây là lần đầu của nàng, hắn cuối cùng vẫn kiềm chế được, cho nàng thời gian thích ứng.

Màn buông xuống, ánh nến mông lung, bao phủ một vùng, tạo nên ánh sáng lờ mờ.

Sắc mặt hắn đột nhiên cứng đờ.

Cúi đầu, hắn chăm chú nhìn nàng, từ làn sương mỏng mảnh đến đôi mày hơi nhíu. Đôi mắt sắc lẹm như lưỡi dao, từng tấc từng tấc quét qua mọi nơi trên khuôn mặt nàng, liên tục nhiều lần, như muốn cắn xé.

Mắt dần phủ sương lạnh, hắn chậm rãi nhìn xuống nơi đệm giường, quả nhiên không thấy vết máu.

Không khí như chợt tắt âm thanh, im lặng đến mức không nghe thấy gì.

Hắn nhắm mắt, như một ác thú đang rình mồi, lặng im trong bóng tối.

Khi mở mắt lần nữa, dường như mây gió đã biến đổi.

Sắc mặt hắn từng tấc từng tấc bị mây mù bao phủ. Khi nhìn lại nàng, vẻ dịu dàng và dục vọng trên mặt hắn đã biến mất không còn dấu vết, đôi mắt đen trầm ẩn chứa sấm sét bão táp.

Nàng không phải lần đầu.

Hắn muốn tát nàng một cái.

Nàng dám làm nhục hắn đến thế!

Đặt tay lên khuôn mặt nhăn nhó vì đau của nàng, hắn vỗ nhẹ, trên mặt dần hiện lên nụ cười gằn tức giận đến cực điểm.

Rất tốt, không trách Lão Cửu lại nhắc đến chuyện hắn có thể dùng đồ thừa của hắn.

Nguyên nhân là đây, là đây.

Chậm rãi thu lại nụ cười gằn, hắn nặng nề nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đen trầm như vực sâu không còn chút hơi ấm.

Vuốt ve má nàng vài lần, hắn đột ngột bóp chặt mặt nàng.

"Mở mắt ra, nhìn bản vương!"

Thì Văn Tu còn chưa thích ứng, vẫn còn đau, bất ngờ nghe tiếng quát, liền mở to đôi mắt mông lung.

Vừa mở mắt, nàng chạm ngay phải đôi mắt đen khiếp người của hắn.

Trong đó như có ngọn lửa lạnh đang bùng cháy dữ dội, tựa hồ muốn hủy diệt nàng không còn một mảnh.

"Mở mắt nhìn cho rõ, người đang ở trên người ngươi bây giờ là ai."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.