Anh không còn ở đó. Trái tim cô trở nên xao động. Chẳng lẽ những gì cô cảm nhận đều là sự thật?
Lúc này điện thoại trong túi nhỏ của cô bất ngờ vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch. Nhìn thấy tên người gọi cô mỉm cười nhẹ rồi ấn nút nghe
“Dạ! Em nghe ạ!”
“*****”
Triệu Bạch Liên nghe thấy thì cả người vô lực, chiếc điện thoại trên tay cô rơi tự do xuống đất. Cô ngã khụy xuống đất. Cố trấn an bản thân, cô liền bắt xe…
“Taxi”
15 phút sau
Triệu Bạch Liên đã có mặt tại Biệt phủ của Âu Hoàng Minh Viễn. Những người gác cổng nhìn thấy cô liền nhanh chóng mở cửa cho cô vào trong
Triệu Bạch Liên cố gắng hít thở thật sâu. Nơi này đã từng là nơi giam cầm cô, đã khiến cô chịu bao đau đớn giày vò. Khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi đây. Nhưng lần này cô quay lại chắc chắn là có thể tiếp tục rời đi. Vì cô biết rõ bây giờ đã không còn như trước nữa.
A Minh đứng ở trước hiên nhà chính nhìn thấy cô liền chạy đến nắm chặt tay cô chạy đến khu nhà sau của Biệt phủ.
Nơi này nằm tách biệt hoàn toàn với khu nhà chính. Bạch Liên ở đây cũng không hề biết về sự tồn tại của nó.
A Minh kéo tay cô chạy ra phía sau, đến một cánh cửa lớn có biểu tượng của Âu gia ở chính giữa. A Minh nói với cô
“Liên, em vào đi. Nơi này là cấm địa, chị không được phép vào”
Nơi này là nơi chữa trị riêng cho người đứng đầu Âu gia. Tuy không mấy khi được sử dụng nhưng nó vẫn được bảo trì ở trạng thái tốt nhất để sử dụng khi có tình huống nguy cấp
Triệu Bạch Liên nghe vậy cũng không chần chừ. Cô bước nhanh lên cầu thang, dùng hai tay đẩy cửa tiến vào.
Ngay khi cô vừa mở cửa, mùi thuốc sát trùng bay tràn ngập trong không trung được thoát ra, tràn ra ngoài
Bạch Liên theo quán tính, đi sâu vào trong. Nơi đây chỉ có duy nhất một màu trắng xoá
Đến một căn phòng đang hé mở, cô không nghĩ nhiều liền đẩy cửa vào
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt khiến cô chết lặng. Hai tay cô ôm chặt miệng, mắt mở to, nước mắt cô cũng đã rơi
Âu Hoàng Minh Viễn nằm im bất động trên giường, khắp người đều là những vết thương quấn đầy băng trắng. Rất nhiều máy trị liệu, đo nhịp tim, tâm đồ,…liên kết với những sợi dây gắn chi chít trên người anh.
“Anh ấy đang hôn mê”
Thục Nghi bất ngờ xuất hiện ở phía sau lưng. Bạch Liên quay đầu lại thì nhìn thấy sắc mặt của Thục Nghi rất tệ, gương mặt nhợt nhạt không có chút khí sắc này. Bên cạnh là Trần Quân cũng bị thương vài chỗ đang dìu cô. Một phần do Thục Nghi quá lao lực mấy ngày qua, một phần do cô vừa mang thai, còn chưa ổn định.
Thục Nghi lại một cái tủ nhỏ gần giường Minh Viễn, lấy ra một chiếc hộp quà nhỏ được gói cẩn thận bằng giấy hoa in hình hoa tử đằng. Thục Nghi mang đến đưa cho Bạch Liên
“Quà của anh Minh Viễn tặng cho em…”
Giọng Thục Nghi bắt đầu run run, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống
“Anh ấy…anh ấy nhờ chị nói với em…Chúc em sinh nhật vui vẻ”
Bạch Liên nhìn hộp quà nhỏ đang nằm trong tay mình thì bật khóc nức nở. Có lẽ chính cô cũng đã quên, hôm nay chính là sinh nhật của cô.
Thục Nghi nhìn thấy Bạch Liên như thế cô cũng rất đau lòng. Cô bước tới ôm lấy Bạch Liên. Thục Nghi không những là một người chị, còn là một bạn, một người thân đối với Bạch Liên vậy.
Sau một lúc, tâm trạng của Bạch Liên đã ổn định hơn, cô khẽ hỏi Thục Nghi
“Chị…chị có thể nói cho em biết…có chuyện gì đã xảy ra không ạ?!”
Thục Nghi nhìn qua Trần Quân một lúc rồi mở lời
“Chuyện là…”
Bốn ngày trước
Tại bang hội Âu gia
Âu Hoàng Minh Viễn đang xem lại những món đồ mình cần mang đi. Ở khu vực phía Tây, trước đây là do Hàn gia cai quản nhưng từ khi Hàn gia sụp đổ, nơi này liên tục xảy ra nội chiến tranh giành.
Mặc dù Cố Cảnh Sâm đã đánh tiếng muốn rút lui và đồng ý để Minh Viễn tiếp nhận lại khu phía Tây nhưng bọn họ vốn muốn nhân cơ hội Hàn gia sụp đổ lên nắm quyền hành.
Từ xa xưa, đã quy ước ba trụ cột ổn định quốc gia, bây giờ Hàn gia suy sụp, Cố gia rút lui, vậy Âu gia không phải là một tay che trời sao?
Trong số nhóm người phản đối đó, nổi bật hơn cả là Lý gia do Lý Thành đứng đầu. Gia tộc của hắn bao đời bị Hàn gia đạp lên đầu bây giờ cơ hội ngàn vàng hiện ngay trước mắt, hắn làm sao can tâm bỏ lỡ.
Hôm nay Minh Viễn nhận được tin hắn muốn xưng bá một vùng nên liền ra lệnh cho Trần Quân tập hợp đàn em chuẩn bị đến khu phía Tây dẹp loạn nội chiến.
“Chuẩn bị xong cả chưa?”
“Dạ rồi”
“À Quân này”
“Dạ anh”
“Xong chuyện này thì quay về tính chuyện hôn lễ cho cậu và Thục Nghi nhé”
Trần Quân nghe thấy thì bất động nhìn Minh Viễn một lúc lâu. Anh nở nụ cười tươi hiếm hoi trên gương mặt điển trai của mình
“Dạ em cảm ơn anh”
“Đi thôi”
“Dạ”
Trên đại lộ, hành xe của Minh Viễn lần lượt nối đuôi nhau lao vút trên đường. Đàn em của Lý Thành nhận được tin liền hốt hoảng, không chậm trễ mà báo cáo ngay cho hắn ta.
Lý Thành đang ngồi trong một căn phòng chứa đầy vũ khí cười nhếch mép
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Dạ rồi. Nhưng mà đại ca…Minh Viễn hắn… chúng ta không thể chiến thắng hắn bằng số lượng hay vũ khí thông thường được”
“Tất nhiên. Vì vậy tao đã sớm chuẩn bị cho hắn một món quà bất ngờ. Một món quà đặc biệt”