Minh Viễn đứng nhìn cô một lúc lâu qua khe cửa thì mới rời đi.
"Khốn khiếp. Đã nói không muốn nhìn thấy mặt cô ta cuối cùng lại như vậy"
Anh bực dọc về phòng, lấy một chai whisky uống một hơi. Sau khi tâm trạng ổn định hơn thì anh mới vào thư phòng giải quyết công việc.
Hôm sau
Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Thục Nghi về nhà sớm chuẩn bị để đi dự buổi tiệc thường niên. Thục Nghi có rất nhiều đồ nên không cần phải mua. Thật ra chọn bừa một bộ là được nhưng buổi tiệc này cũng là bộ mặt của Âu gia, cô không thể không chú tâm. Cô đắn đo suy nghĩ cảm thấy rất khó chọn liền nhờ Bạch Liên giúp đỡ.
Nghĩ là làm, cô xuống nhà kéo Bạch Liên lên lầu. Bạch Liên há hốc mồm kinh ngạc vì ở đây giống như một cửa hàng, có rất nhiều quần áo, trang sức,... Mọi thứ ở đây đều rất đẹp, cô chưa từng thấy nhiều thứ đẹp đến như thế.
Thục Nghi nhìn Bạch Liên rồi mỉm cười nói
"Hôm nay em cùng chị đi dự tiệc nhé!"
Bạch Liên nghe thấy thì giật mình hoảng hốt, cô vội xua tay
"Dạ không được đâu ạ. Em..."
"Chuẩn bị nhanh đi"
Bất ngờ Âu Hoàng Minh Viễn xuất hiện từ phía sau, Bạch Liên nghe thấy thì hoảng hốt núp sau lưng Thục Nghi.
Anh đã từng nói không muốn nhìn thấy mặt cô, bất thình lình cô không kịp trốn.
Chỉ là một bữa tiệc nhàm chán, Thục Nghi muốn dẫn cô đi cho biết thế giới xung quanh, năn nỉ mãi Minh Viễn mới đồng ý.
Anh liếc nhìn Bạch Liên liền rời đi. Hôm nay anh cố tình về sớm, trong lòng có chút tò mò
Anh đi rồi Thục Nghi liền nói với cô
"Chị muốn cho em tham dự để biết nhiều hơn về xã hội bên ngoài. Em nhớ đi cùng anh Quân, anh ấy nhận nhiệm vụ để mắt tới em."
Bạch Liên nghe thấy biết là không thể từ chối nên cũng miền cưỡng gật đầu
Thục Nghi sau khi chọn được hai bộ trang phục ưng ý thì bắt đầu làm tóc và trang điểm cho cả hai. Thục Nghi nhìn thành quả rất tâm đắc, cô tẩm tắc khen ngợi
"Bạch Liền em đẹp lắm!"
Bạch Liên nghe thấy chỉ cúi đầu, nhìn mình trong gương cô thấy có chút lạ lẫm.
Gần đến giờ, cả hai cùng nhau xuống lầu. Tất cả mọi người đều đứng hình trước vẻ đẹp của cả hai. Âu Hoàng Minh Viễn cùng Trần Quân cũng không nói nên lời
Thục Nghi tóc uốn nhẹ, búi nửa đầu, thêm một số phụ kiện và trang sức. Cô khoác trên người chiếc váy cổ yếm, đính kết tỉ mỉ ngọc trai và kim cương swarovski.
Còn Bạch Liên khoác trên người chiếc váy màu bạc, dáng chữ A đơn giản để dễ di chuyển và tóc uốn lơi buông xoã.
Minh Viễn nhìn Bạch Liên có chút ngớ người. Chỉ là anh thật sự không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy. Quả là lụa đẹp vì người.
Sau đó cả bốn người cùng lên xe di chuyển đến buổi tiệc. Ánh mắt của hai nam nhân kia không ngừng dán lên hai cô gái xinh đẹp trước mắt. Nhưng cả hai không hay biết, Thục Nghi tận dụng cơ hội nhắc nhở cô một số điều.
15p sau
Chiếc xe BMW dừng tại cổng. Âu Hoàng Minh Viễn trong bộ vest đen thường ngày, mái tóc vuốt keo tỉ mỉ và ghim cài biểu tượng của Âu gia trên ngực áo đang khoác tay Âu Thục Nghi bước vào trong.
Ngay phía sau là Trần Quân và Triệu Bạch Liên đang đi phía sau. Trần Quân biết cô lo lắng vội nói nhỏ
"Em cứ đi cùng với anh, sẽ không có chuyện gì"
Bạch Liên ngẩn đầu nhìn Trần Quân rồi gật đầu.
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn Luxury, khách sạn lớn nhất thành phố. Ngoài 3 gia tộc lớn, còn có sự xuất hiện của các gia tộc nhỏ hơn.
Minh Viễn vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý nhưng anh không mấy quan tâm. Anh đưa mắt nhìn cặp đôi phía trước đang tiến lại gần mình thì mỉm cười.
Trần Quân nói nhỏ với Bạch Liên
"Là vợ chồng Cố Cảnh Sâm và Hàn Nguyệt Vân. Anh ta là người đứng đầu Cố gia và là bạn từ nhỏ của Lão đại"
Bạch Liên nhìn thấy thì cũng gật gù rằng họ rất đẹp đồi. Cố Cảnh Sâm dáng người cao ráo, đường nét anh ta cũng rất đẹp nhưng lại có vẻ dễ gần hơn Minh Viễn. Còn Nguyệt Vân cô ấy lại nhỏ nhắn, đáng yêu. Mặc dù chỉ nhỏ hơn Cảnh Sâm 2 tuổi nhưng gương mặt của cô ấy rất dễ thương và xinh đẹp giống hệt cô gái tuổi 18.
Bạch Liên nhìn thấy trên áo vest của Cố Cảnh Sâm là hình một chú chim ưng đang bay lượn. Cô không khỏi tò mò
"Không biết của Hàn gia là hình gì nhỉ?"
Rất nhanh, thắc mắc của cô đã có câu trả lời.
Hàn Minh Liễm cùng ông bà Hàn đang tiến lại chỗ của Cố Cảnh Sâm và Âu Hoàng Minh Viễn tạo nên một khung cảnh choáng ngợp cho mọi người. Biểu tượng của Hàn gia là một con sói bạc.
Hàn Minh Liễm nhìn thấy Thục Nghi liền bắt chuyện trước
"Em rất xinh đẹp"
"Cảm ơn anh" Thục Nghi trả lời theo thói lịch sự với anh ta.
Cả ba nhà lần lượt chào hỏi qua. Bất chợt, Hàn Minh Liễm nhìn thấy Triệu Bạch Liên đang đứng phía sau cùng
Trần Quân. Anh nhíu mày nhẹ, định nhìn cô kỹ hơn một chút thì bị ông bà Hàn gọi đi vào sảnh chính dùng tiệc.
Anh còn không quên nói nhỏ vào tai thuộc hạ của mình
"*****"
Triệu Bạch Liên đang không biết nên làm gì thì ngẩn đầu nhìn Trần Quân. Cô thấy anh ánh mắt vẫn đặt lên người
Thục Nghi. Đến khi Thục Nghi bước hẳn vào trong anh mới thôi không nhìn nữa liền dẫn Bạch Liên đi dùng bữa tối.
Anh là người cận thân với Minh Viễn, tất nhiên có thể vào trong cùng dùng bữa. Nhưng anh đã sớm nói trước với
Minh Viễn, Minh Viễn cũng không ép buộc anh.
Trần Quân đưa cô đi một vòng rồi lấy cho cô một vài món cô đã chọn. Bọn họ ngồi ở một gốc khá khuất để hạn chế sự chú ý
Bạch Liên thấy anh không lấy gì cho mình liền hỏi anh nhưng nhớ ra anh không hiểu nên dùng tay diễn tả
Trần Quân vừa nhìn đã hiểu ý cô, anh từ tốn trả lời
"Anh không đói, em mau ăn đi"
Bạch Liên nghe thấy thì cũng không hỏi nữa. Không phải Trần Quân anh không đói mà là không có khẩu vị.
Huống hồ gì hôm nay....
Bên trong sảnh chính
7 người cùng ngồi vào bàn tròn dùng bữa. Vừa ăn bọn họ cùng thảo luận một số vấn đề.
Hàn Minh Liễm ra dáng một vị hôn phu, anh quan tâm đến từng cử chỉ của Thục Nghi. Cô thật sự không thấy thoải mái.
Bất ngờ ông Hàn lên tiếng
"Sẵn dịp có đủ ba nhà, vậy chuyện hôn lễ bên Âu gia nghĩ khi nào sẽ thích hợp?"
Mọi người nghe thấy liền dừng đũa. Minh Viễn không vội trả lời. Anh nhìn sang Thục Nghi, nhìn vào ánh mắt của cô ...
"Không sớm không muộn, trong vòng 2 tháng nữa. Tuy nhiên....
Những chuyện đã thỏa thuận trước đây tôi mong Hàn gia sẽ thực hiện"
"Tất nhiên. Hôm nay là ngày vui, nào, mọi người hãy cùng nâng ly"
Hàn Minh Liễm uống một ít rượu, mắt liếc nhìn qua Thục Nghi, cười nhếch mép. Anh ta cũng không phải ngu ngốc đến mức không biết Thục Nghi không hề có tình cảm với anh ta. Nhưng chuyện này chỉ có lợi không có hại, anh ta đâu ngu ngốc để vụt mất cơ hội này.