Ba người ở trong phòng, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình. Bất chợt có tiếng thông báo vang lên kéo Thục Nghi ra khỏi những suy nghĩ. Nhìn thấy đèn khẩn cấp trên màn hành nháy đỏ lên tục, Thục Nghi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Minh Viễn cùng Trần Quân đi theo sau.
Thục Nghi chạy nhanh đến phòng bệnh của Bạch Liên, cô nhìn thấy những thiết bị theo dõi gắn trên người Triệu Bạch Liên đã được tháo ra treo lơ lửng trên không trung.
Cô có chút hoảng hốt đảo mắt một vòng xem Bạch Liên đang ở đâu. Cô nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi bó chân thu người ở một góc khuất liền đi tới
Bạch Liên nghe thấy tiếng bước chân thì sợ hãi, cả người run rẩy không ngừng, trong lòng không kiềm được nỗi bất an. Thần trí của cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo
"Là ai? Là ai đang đến đây? Là ai...."
Thục Nghi đến gần Bạch Liên, vừa chạm tay vào người đã bị Bạch Liên hất tay ra. Thục Nghi thấy vậy cũng không trách cô liền ngồi khụy xuống ôm chặt cô vào lòng
"Tiểu Liên, Tiểu Liên"
Nhìn thấy cô gái nhỏ cả người run rẩy còn đẩy cô ra, cô cố gắng trấn an
"Tiểu Liên, là chị Thục Nghi đây, em đừng sợ"
Nghe thấy cái tên Thục Nghi cô cũng bình tĩnh lại được ít nhiều, ngẩng mặt nhìn cô gái đang mỉm cười trước mắt, Bạch Liên hai mắt đẫm lệ ôm chặt lấy Thục Nghi khóc nức nở. Thục Nghi ôm lấy cô gái nhỏ liên tục vỗ nhè nhẹ lên lưng cô cho cô dễ thở
Một lúc sau Bạch Liên cũng ngừng khóc, Thục Nghi dịu dàng lau nước mắt cho cô
"Em đừng khóc nữa nhé. Chị đỡ em lên giường, người em còn yếu."
Bạch Liên gật đầu nhẹ rồi nắm chặt lấy tay Thục Nghi đứng dậy. Vừa ngồi lên giường rồi xoay người, cả người Bạch Liên cứng đờ khi nhìn thấy Âu Hoàng Minh Viễn đang ngồi trên ghế sopha trong phòng nhìn cô. Đứng bên cạnh là Trần Quân.
Ánh mắt anh lộ ra vẻ không vui còn đang rất tức giận như muốn đoạt mạng cô, miệng còn cười nhếch mép
Thục Nghi vừa cắm lại các dây theo dõi lên người Bạch Liên thì quay đầu nhìn thấy cảnh này. Cô không khỏi giật mình, đến cô còn bị dọa sợ huống hồ chi là cô gái nhỏ nhìn thấy anh như thấy ác ma giáng thế. Cô định lên tiếng "mời" hai người ra ngoài cho Bạch Liên nghỉ ngơi. Nhưng lời chưa kịp thốt ra thì Âu Hoàng Minh Viễn đã lên tiếng trước
"Hai người ra ngoài đi"
Thục Nghi nghe thấy thì nhíu mày. Người cần ra khỏi căn phòng này rõ ràng là anh và Trần Quân, vậy mà cô lại bị đuổi.
Trần Quân nghe rõ giọng của Âu Hoàng Minh Viễn đã rất tức giận, không phải bây giờ mà bắt đầu từ lúc quay xe từ sân bay về đây. Nhìn thấy Triệu Bạch Liên yếu ớt, gương mặt không còn một chút máu, trắng bệch làm anh cũng rất thương cảm.
Anh biết rõ càng làm trái ý Minh Viễn thì anh càng tức giận, cuối cùng người chịu thiệt chỉ có Bạch Liên. Nên anh mới cúi người chào Minh Viễn rồi kéo tay Thục Nghi ra ngoài.
"Anh..."
"Theo anh ra ngoài"
Rất nhanh trong căn phòng trở nên im ắng. Bạch Liên cúi gầm mặt, tay kéo chăn che kín người. Cô ngồi ôm chặt lấy hai chân.
Minh Viễn không nói gì nhìn cô rất lâu, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì.
"Cũng giỏi thật nhỉ?"
"..."
"Chưa dạy dỗ cô một trận tử tế nên cô không biết sợ là gì đúng không?"
Bạch Liên nghe thấy vậy chỉ biết lắc đầu, tay càng nắm chặt lấy chiếc chăn trên người.
Minh Viễn ngồi dậy, đi về phía Bạch Liên. Cô cố gắng lùi người trốn tránh. Nhưng cô trốn được đi đâu? Đang ngồi trên giường căn bản là không trốn được, cho đến khi lưng cô chạm vào đầu giường thì dừng lại. Cùng lúc đó anh đã tới gần cô, một chân khụy gối lên giường, một chân đứng trụ bên dưới. Một tay chống xuống giường, một tay nắm chặt cầm cô ép cô ngẩn đầu lên nhìn anh.
Phút chốc, gương mặt anh phóng đại trước mặt cô. Họ gần nhau đến mức mũi gần như chạm vào nhau. Thật ra đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ gương mặt của anh lại ở khoảng cách gần như vậy.
Gương mặt anh tuấn, sóng mũi anh rất cao. Chân mày rậm dài, đôi mắt màu hổ phách rất đẹp, linh hồn cô như bị hút vào đôi mắt đó. Đôi môi mỏng mím chặt. Còn một điều đặc biệt là nước da của anh khá trắng. Cô là con gái, da của cô rất trắng nhưng anh lại gần như trắng bằng cô. Làn da cũng rất đẹp.
Không phải trắng trẻo như các công tử bột nhưng anh lại toát lên cho mình sự mạnh mẽ, bá đạo. Nước da trắng là sự di truyền của nhà họ Âu, rất đặc trưng. Dù cho từ nhỏ anh từng tập luyện khổ cực ở các loại địa hình hay thời tiết khắc nghiệt đến thế nào thì làn da của anh đen sạm đi chỉ một vài tuần lại trở về như bình thường.
"Nhìn đủ chưa?"
Bạch Liên giật mình thu ánh mắt cụp xuống. Tại sao ông trời lại ưu ái cho tên ác ma như anh nhan sắc cực phẩm như một nam minh tinh điện ảnh như vậy chứ.
Trong giây phút ấy, Minh Viễn mới nhìn rõ gương mặt cô ở khoảng cách gần như vậy. Dù trước đây bọn họ có gần gũi nhau như trong mắt anh cô rất dơ bẩn, là một kẻ đáng chết nên anh chưa bao giờ nhìn kỹ mặt cô.
Anh vốn nghĩ cô có nhiều nét giống hệt với Triệu Ái Nhã. Nhưng bây giờ anh mới biết mình đã sai. Có thể nhìn lướt qua hai người họ giống nhau nhưng nếu nói công tâm thì Triệu Bạch Liên lại xinh đẹp hơn. Nước da của cô trắng mịn màng, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, lông mi đen dài, đôi mắt đen to tròn, lông mày thanh tú, sóng mũi không quá cao nhưng lại rất hoà hợp với gương mặt. Mái tóc dài tự nhiên màu đen càng làm tôn lên nét đẹp mộc mạc, truyền thống của cô.
Nói một cách đơn giản, vẻ đẹp của Triệu Ái Nhã là vẻ đẹp của những cô gái hiện đại. Còn Triệu Bạch Liên nét đẹp của cô gái truyền thống, càng nhìn lại càng rất thu hút.
Triệu Bạch Liên cúi đầu nhưng vẫn biết rõ là Minh Viễn đang nhìn cô chằm chằm, lông tơ trên người cô cũng nổi cả lên. Cô còn cảm giác được hơi thở của anh đang ở ngay mặt mình. Cô theo thói quen liền dùng răng cắn chặt môi.
Minh Viễn nhìn thấy liền nheo mắt lại. Anh không hài lòng khi cô làm hành động đó. Vốn định khi cô tỉnh dậy sẽ dạy dỗ cô một trận nhớ đời nhưng anh nhớ đến những lời Thục Nghi nói, ít nhiều cũng có tác động đến anh. Với cả một phần trên đường đến đây anh gặp một ca cấp cứu khác của một học sinh cấp 3 vừa nhảy lầu tự t*. Thật sự lúc đó có một suy nghĩ loé lên trong đầu anh