Hoa Nhược Vũ hiện tại cảm thấy tiểu viện cuối cùng cũng có chút hơi ấm.
Mấy ngày qua, nàng tìm mua ở trấn một vài hạt giống hoa trà để trồng trong sân viện.
Thực tế, nàng cũng chỉ nhìn thấy hoa trà trong sách y, chưa nhìn ngoài đời bao giờ, chủ yếu là vì trên núi không có. Lúc trước nàng ra trấn muốn mua ít hạt giống thảo mộc gieo trồng, tiện thể mua một ít giống hoa trà theo lời chủ tiệm quảng cáo.
Nàng nghe lão bản hồ hởi kể lể, sau khi cây lớn sẽ cành lá xum xuê, đặc biệt lúc nở hoa, hoa sẽ có màu hồng phấn nhàn nhạt nhẹ nhàng, thanh tao.
Đương nhiên, chỉ đôi ba câu như vậy không thể khiến Hoa Nhược Vũ động tâm mà gieo trồng.
Nàng biết hoa có thể ép làm trà uống, theo lí thuyết hiện đại mà nói thì hoa trà có thể phòng ung thư, bảo vệ tim mạch, hạn chế đột quỵ. Đồng thời cũng hạn chế một vài bệnh tật, thúc đẩy quá trình phục hồi ở người bệnh, làm đẹp cho da.
Trước kia nàng đều sống trong núi, nhưng Hoa gia lại có vô số sách y học được ghi chép lại, từ đông y đến tây y, không hạn chế.
May mắn, Hoa gia đều lấy y học làm quy tắc, y học là trên hết nên cũng rất vui vẻ tiếp thu bên ngoài.
Không phải chính nhờ thế nên nàng mới mua nó về sao.
Sau thời gian bận rộn, Hoa Nhược Vũ lại tiếp tục hái thuốc đem phơi trước hiên.
Đã hai tuần rồi nàng chưa ra trấn, vừa hay hôm nay tâm trạng tốt, lại rảnh rỗi, nàng gom thảo dược, vị thuốc lại bỏ vào thúng, tính toán mang xuống trấn bán.
Mang theo tâm trạng vui vẻ, Hoa Nhược Vũ băng băng một đường xuống trấn.
Xuống trấn nhỏ được vài lần, tâm trạng nàng cũng ổn định hơn không ít, phần nhiều sợ hãi dần biến thành hứng thú.
"Hồ lô ngào đường đây, 2 văn một xiên."
"Màn thầu trắng mềm, 5 văn một cái."
Nghe những âm thanh ồn ào náo nhiệt dần dần thành quen, nàng cảm thấy trấn huyện vốn nên có dáng vẻ như vậy.
Nàng mở hầu bao, mò mẫm lấy ra hai văn tiền, tiến lại nơi người bán kẹo hồ lô, chìa ra.
Người bán hồ lô ngào đường được mọi người gọi là Vu lão, ông nhớ tiểu cô nương này dù chỉ mới mua vài lần.
Lần nào Vu lão nhìn thấy vị cô nương này, nàng cũng đội đấu lạp màn trắng, một lời cũng không nói, im lặng đến chết ngạt. Dù có lẽ là tiểu cô nương không mấy cố ý, nhưng khí chất toát ra cũng rất xa cách.
Khẽ thở ra một hơi dài, Vu lão nhận lấy hai văn tiền, lấy một xiên kẹo hồ lô ngào đường đưa tới.
Ưu nhã ăn hết, Hoa Nhược Vũ liền cảm thấy thần thanh khí sảng. Quả nhiên, trong sách viết không sai, đồ ăn ngon có thể khiến tâm trạng vui vẻ.
Nàng bình bình đạm đạm đi qua các ngõ nhỏ.
"Cứu... Cứu tôi v-với..."
Hoa Nhược Vũ ngừng bước chân, mi tâm khẽ cau lại, hình như nàng nghe thấy tiếng kêu cứu chỉ còn nho nhỏ trong hẻm.
Dựa theo tiếng kêu, người kêu cứu sức lực cũng không còn bao nhiêu, nghe ra là nữ nhân, e là sắp không xong rồi.
Nàng đẩy nhanh bước chân rẽ vào nơi phát ra tiếng kêu yếu ớt, bên trong hơi tối, nhưng vì trời vẫn còn chưa tối hẳn nên vẫn lờ mờ hình dung.
Gã nam nhân cao lớn nằm một góc, hai tay bóp chặt cổ của một phụ nhân như muốn siết chết kẻ thù.
Hoa Nhược Vũ không nghĩ nhiều, lấy mê hương trong người, vung tay về phía y.
Mê hương phấn trắng dễ phát tán trong không khí, nam nhân khỏe mạnh thân cao bảy thước hít qua một lần cũng đủ hôn mê vài ngày.
Loại phấn bột này nàng chế khá nhiều để phòng thân, dù sao thế đạo hiểm ác, chuyện gì xảy đến không biết trước được. Nhưng không ngờ, nàng cũng có thể dùng nó cứu người.
Khi nàng hoàn hồn, nam nhân kia đã ngất đi, phụ nhân kia cũng chuồn mất.
Nàng bước chân lại gần hơn để quan sát, gương mặt khẽ biến hóa nhỏ.
Trong tưởng tượng của nàng, nam nhân vô sỉ như vậy chỉ có thể là kẻ mặt rỗ thô kệch, tướng mạo xấu xí, hành vi không đoan chính.
Không ngờ được thì ra điển tịch cùng miệng lưỡi thế nhân này lại lừa người như vậy.
Tuy khó nhận biết tuổi tác, nhưng trên mặt còn vương đôi nét thiếu niên, ngũ quan tinh tế, thân mang hắc bào, dù đang bất tỉnh nhưng vẫn mang theo khí thế áp bức.
Ngọc thụ lâm phong, trong đầu Hoa Nhược Vũ nhảy ra bốn chữ về vẻ ngoài nam nhân này.
Nàng thật khó liên tưởng y cùng chỗ với những tên ác bá lưu manh.
Có thể là hiểu lầm gì đó chăng, nàng không tự chủ được vì nhan sắc khẽ khuynh tâm.
Nhưng dù sao, nàng cũng lỡ đánh thuốc y rồi.
Thôi vậy...
••
Hoa Nhược Vũ về sân viện trước khi trời tối, vội vã vào gian bếp nấu chút hoành thánh ăn tạm.
Dĩ nhiên, nàng cũng hoàn toàn vứt nam nhân kia ra sau đầu.
Nghĩ nhiều làm gì chứ, y cường tráng như vậy, ngất vài hôm chết đói là không thể nào.
Hoa Nhược Vũ không thể nào nghĩ tới, ngay khi nàng vừa rời khỏi, nam nhân hắc bào tỉnh lại.
Đôi mắt nam nhân mở bừng ra, trừng lớn, ánh mắt lạnh căm căm, tựa như có thể giết chết bất kỳ thứ gì khiến y chướng mắt.
Vì trên thân mang hắc bào, y chỉ cần xử lý qua loa là có thể che đi mùi máu tươi vốn đã lan tỏa nồng nặc khắp cơ thể.
So với Hoa Nhược Vũ sống trên núi, y quả nhiên cách xa nàng vạn trượng, thâm sâu khó dò, cả người đầy quỷ kế.
Y vốn dĩ là hoàng đế Mạc quốc, tự mình tạo ra ác danh bạo quân, khiến cho bất kỳ kẻ nào cũng không dám bất kính một li.
Chậc... Dù thế, y vậy mà lại có một ngày tính sai đường.
Trong chuyến đi săn mùa xuân năm nay, y bị đánh lén. Trước tình thế khó khăn, trước sau là giặc, trăm bề khó thoát, y thúc ngựa như bay đến Thanh trấn lẩn trốn.
Đây là lần đầu tiên y chật vật như vậy. Long thể cứ như vậy tùy tiện lăn lộn, đau đớn co lại nơi hẻm tối, cơ thể đau đến muốn nứt toạc ra. Đôi mắt điên cuồng giăng đầy tơ máu.
Ngay lúc nhìn thấy phụ thân kia chuẩn bị la lên, y đã nhanh tay bóp chặt cổ ý đồ siết chết phụ nhân đó.
Tiếc thay, y lại bị một tiểu cô nương lục y dùng thuốc mê đánh ngất.
Đôi mắt y mơ hồ không thấy rõ cô nương đó, ấn tượng để lại chỉ là thân mang lục y, đầu đội đấu lạp, yểu điệu thục nữ.
Đương nhiên, y cũng ngửi thấy hương vị thuốc lơ đãng qua lại trong không khí từ cơ thể nàng.
Đáng hận...
Y giãy dụa cắn chặt răng giữ tỉnh táo, muốn chờ xem lục y cô nương sẽ làm gì.
Nực cười là, y còn mang ý niệm được kẻ đáng chết kia đem đi.