Hồng Nguyệt sau khi nhìn thấy miếng ngọc bội trên người Gia Nhĩ thì có cảm giác nó rất quen nhưng nàng đã không nhớ đã thấy ở đâu, lúc nào. Trong lúc đang cố nhớ lại thì có tiếng gọi xen ngang vào dòng suy nghĩ của nàng:
- Bệ hạ, người có sao không ? – Gia Nhĩ hỏi với khuôn mặt có chút lo lắng.
- À, ta không sao.
- Vậy có chuyện gì với miếng ngọc bội của tôi thế ạ ? – Gia Nhĩ lại hỏi nhưng khuôn mặt đã vui vẻ trở lại.
- Không có gì, chỉ là ta thấy nó đẹp quá thôi ấy mà. Ngươi đã cảm thấy khá hơn chưa?
- Tôi cảm thấy khá hơn rồi, cảm ơn bệ hạ đã quan tâm.
- Thế thì tốt rồi, cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt, khi nào hồi phục thì tới gặp ta, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một thầy dạy học, ta đã nói sẽ sắp xếp cho ngươi một công việc nhưng trước mắt cần trau dồi thêm kiến thức và kĩ năng cho ngươi đã.
- Cảm ơn bệ hạ đã ban ân, nếu không còn gì, tôi xin phép cáo lui.
- À, nếu trong cung thấy buồn chán quá thì ngươi có thể tới chỗ ta để trò chuyện với ta cũng được.
- Cảm ơn bệ hạ, nhưng … có chắc là được không ạ, bệ hạ bận như vậy…
- Không vấn đề gì đâu mà, ngươi có thể tới đây mỗi ngày cũng được!
- Vậy thì từ giờ tôi xin phép được làm phiền người.
Nói rồi Gia Nhĩ đi ra, chỉ còn một mình Hồng Nguyệt ở lại trong phòng, những người làm đứng ở ngoài nhìn nãy giờ thì cảm thấy rất ngạc nhiên vì nữ đế của họ lại chủ động mời một người đến chỗ của mình chơi mỗi ngày, đã vậy còn giúp đỡ rất nhiều cho Gia Nhĩ rất nhiều dù mới gặp chưa bao lâu. Nhưng Liên Ngọc và Lam Ngọc vì đã đi theo nàng từ nhỏ nên biết nguyên nhân vì sao nàng có thái độ như vậy, nhưng hai người lại lo lắng vì sợ rằng đây là âm mưu của Gia Nhĩ để hòng tiếp cận chủ nhân của họ. Sau một hồi suy nghĩ, họ quyết định sẽ âm thầm nhờ người theo dõi Gia Nhĩ để xem rốt cuộc là chàng ta có âm mưu gì …
Kể từ khi Gia Nhĩ vào cung tới nay cũng đã một tuần, chàng cũng đã dần bình phục và dần trở nên thân thiết hơn với Hồng Nguyệt, ngày nào chàng cũng tới chỗ nàng để trò chuyện và giúp đỡ cho nàng một số việc, cũng đã làm quen được hầu hết với mọi người trong cung, vì chàng có tính cách ôn nhu, hiền hòa nên mọi người cũng yêu mên chàng. Còn về phía của Liên Ngọc và Lam Ngọc, qua một tuần quan sát và nhờ người điều tra về Gia Nhĩ thì thấy không có gì khả nghi nên đã không còn cảnh giác với chàng nữa. Nhưng hôm nay bỗng dưng có một người đàn ông lạ xuất hiện ở trong cung, đó chính là Tiêu Sở Hàn – một người thương gia giàu có nhất nhì Đông quốc – hắn ta tới tìm Hoàng đế để bàn chuyện làm ăn, lúc đi ngang qua Gia Nhĩ, hắn hỏi:
- Ngươi là ai, người hầu mới à?
- Không, ta chỉ là người được hoàng đế cứu giúp mà thôi, hoàng đế cho phép ta ở đây một thời gian.
- À, ra là vậy.
- Ngươi có biết giờ này hoàng đế ở đâu rồi không, ta có việc cần tìm người – Sở Hàn hỏi
- Nếu giờ này thì chắc là Hoàng đế đang ở ngự hoa viên chăng, ngươi có thể tới đó tìm – Gia Nhĩ đáp lại
- Vậy ngươi có thể đi cùng ta không?
- Ta rất sẵn lòng.
Hai người cùng nhau đi tới ngự hoa viên và nhìn thấy Hồng Nguyệt đang ở đó cùng với hai tì nữ của mình, họ đi tới gần nàng và nói:
- Tham kiến bệ hạ!
- Hôm nay ngươi tới tìm ta có việc gì vậy, Sở Hàn?
- Cũng không có gì đặc biệt, thần tới đây muốn bàn với người về việc giao thương với Linh Quốc mà người đã giao cho thần
- Việc đó ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?
- Thần đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy rồi, trong vòng một tuần nữa là có thể xuất phát.
- Ngươi làm tốt lắm, còn chuyện gì nữa không?
- Dạ bẩm, hết rồi ạ, nhưng thứ cho thần mạo muội hỏi chàng trai này … - hắn vừa nói vừa nhìn về phía của Gia Nhĩ
- À, hắn ta là người mà ta mới cứu được cách đây ít hôm, thấy đáng thương nên ta đưa về cung để giúp hắn học hành chứ cũng không có gì đặc biệt
- Có phải vì người cũng cảm thấy giống như thần phải không, ý thần là trông hắn rất giống với người đó? – Sở Hàn nói nhỏ với Hồng Nguyệt.
- Đúng vậy, ta để hắn ở lại trong cung cũng là để điều tra chuyện này
- Vậy à, thần hiểu rồi. Nếu không còn gì nữa thì thần xin phép cáo lui – Hắn nói rồi dời đi.
Lúc này, Gia Nhĩ mới lên tiếng hỏi:
- Bệ hạ, cho tôi hỏi người đó là ai vậy ạ?
- Đó là Tiêu Sở Hàn, hắn là một trong những người giàu có nhất nước ta, và cũng là một người bạn từ nhỏ của ta
- Ra vậy – Chàng đáp lại với vẻ ngạc nhiên
- Ngươi đã cảm thấy đỡ hơn chưa?
- Nhờ bệ hạ cử người chăm sóc mà giờ tôi đã khỏi hẳn rồi ạ
- Vậy thì tốt rồi, từ mai sẽ có thầy tới dạy ngươi, từ giờ ngươi hãy chuyên tâm học hành, đừng phụ lòng ta
- Đã tạ người, tôi nhất định sẽ cố gắng học hành chăm chỉ!
Ngập ngừng một hồi chàng mới nói tiếp:
- Thật ra tôi có việc muốn nhờ bệ hạ giúp…
- Việc gì vậy, nếu có thể ta sẽ giúp
- Tôi muốn điều tra về thân thế và cha mẹ ruột của mình, mong bệ hạ có thể giúp!
- Được, ta sẽ giúp ngươi việc này
- Vậy tôi xin cảm ơn người, không còn gì nữa thì tôi xin cáo lui.