Hoàng thái hậu nghe vậy liền lấy khăn tay ra, nước mắt không biết từ lúc mào đã ươn ướt ở khoé mắt, với bộ mặt thiệt thòi bà nói:
- Ai gia chẳng qua cũng chỉ là nóng lòng muốn được bồng cháu thôi mà, mấy người bạn của ai gia ai nấy cũng đã có cháu bồng hết rồi!
Thấy vậy Hồng Nguyệt cũng chẳng buồn đôi có nữa mà xuống nước nói với bà rằng:
- Con biết mẫu hậu nôn nóng muốn có cháu bồng, nhưng chuyện này đâu phải ngày một ngày hai, hơn nữa con cái là lộc trời cho nên đâu phải muốn là có được.
Hoàng thái hậu bỗng chốc lại tỏ ra giận dỗi nói:
- Ai gia không cần biết, trong một năm tới mà ai gia không nghe được tin hỷ thì ta nhất định sẽ tuyển thêm phu cho con để mau chóng sinh cho ai gia một đứa cháu bụ bẫm!
Lúc này Hồng Nguyệt sắp lên triều nên cũng cứ hứa với mẫu hậu mình để bà vui lên được đôi chút rồi cũng tạm biệt để lên triều
- Khởi bẩm hoàng thượng, hiện nay tại phía Nam có dịch bệnh hoành hành, tới nay đã có khoảng một trăm người thiệt mạng nhưng vẫn chưa tìm ra nguồn bệnh. – Một viên quản đại thần cũng kính chắp tay đáp.
- Theo ta nhớ thì ta đã từng cho người và ngân sách tới đó để giúp dân phòng dịch rồi mà.
- Thần cũng không rõ nữa, đã khoảng hai tuần này không thấy có thông báo gì từ nơi đó, thần đã phải phái người đi điều tra mới biết được sự tình rằng bệnh dịch còn trở nên tệ hơn lúc trước.
- Ta biết rồi, ngươi sắp xếp cho ta một vài người để năm ngày sau cùng ta tới phương năm để điều tra việc này. Nội trong ngay mai đưa cho ta đánh sách.
- Rõ!
Bỗng tên Lý Cốc Tùng đứng ra nói:
- Khởi bẩm hoàng thượng, thấy còn dân gặp nạn thần cũng không đành lòng ngồi yên chờ đợi, thần mong hoàng thượng suy xét cho thần được đi cùng người tới phương nam để giúp dân phòng dịch
- .......
- Được, ta ân chuẩn cho ngươi!
Rồi Mã Thành Ôn – một viên quản đại thần khác có dáng người mập mạp, nổi bật trên khuôn mặt là bộ râu mép xoăn tít chia thành hai chùm ở hai bên mép– cũng đứng ra và nói:
- Thần nghe nói hoàng hậu cũng là một người có kiến thức y học sâu rộng, vi thần mong lần này hoàng thường có thể đưa hoàng hậu cùng đi để người có thể giúp dân, phỏng chừng với trí thông mình của mình thì hoàng hậu có thể tìm được nguồn bệnh
Hồng Nguyệt nhìn hắn khẽ nhíu mày một cái. Nàng suy nghĩ một hồi rồi cũng nói:
- Gia Nhĩ mới trở thành hậu chưa lâu nên ta cũng không mong chàng ấy phải nhúng ta vào mấy chuyện này.
Lý Cốc Tùng cũng lại đứng ra nói đỡ cho Mã Thành Ôn:
- Thần cũng thấy việc để hoàng hậu đi cùng là việc nên, mặc dù người mới trở thành hoàng hậu nhưng những việc như này thì sớm muộn người cũng phải đối mặt cho nên việc người đi cùng chúng ta tới chỗ dịch cũng có thể coi như là kinh nghiệm cho hoàng hậu,vậy nên chúng thần vẫn mong hoàng thượng minh xét đưa hoàng hậu đi cùng.
Thấy các quan đại thần im lặng như thể cũng đồng tình với ý của Lý Cốc Tùng với Mã Thành Ôn nên Hồng Nguyệt cũng chỉ biết day trán mà nói rằng:
- Thôi được, chuyện này để ta về bàn bạc với hoàng hậu đã rồi hãy nói, nếu chàng ấy không muốn đi thì ta cũng không ép.
- Hoàng thượng anh minh! – Các quan đại thần đồng thanh nói và cúi người xuống .
Lúc cúi xuống thì thấy tên Lý Cốc Tùng với Mã Thành Ôn nhìn nhau rồi nở một nụ cười ác ý.
Tiêu Sở Hàn vùa mới từ Linh quốc trở về lúc này đang ngồi nói chuyện với Gia Nhĩ, không giấu nổi sự bất ngờ khi hay tin Hồng Nguyệt đã thành thân:
- Không ngờ ta mới đi chưa bao lâu mà Hồng Nguyệt đã thành thân rồi, đã vậy còn là với ngươi nữa, lần nọ ta gặp ngươi trông tới là thảm, ai mà ngờ ...
Nói rồi Sở Hàn dò xét một lượt người Giả Nhĩ, rõ ràng người ngồi trước mặt hắn quá khác so với trước đây, một thân lam y nhã nhặn khuôn mặt mang vẻ đẹp yêu nghiệt mà toát lên khí chất người ngời, đâu có giống với tên lấm lem lần nọ hắn gặp. Thấy vậy Gia Nhĩ cũng chỉ biết cười trừ cho qua, hắn cũng thở dài một cái rồi lại nói:
- Ta đúng là phục ngươi thật, làm sao mà ngươi chịu nổi tính cách của bà cô cục tính đó vậy?
- Ta thấy nàng ấy cũng đâu có cục tính lắm ... – Giá Nhĩ vừa nói vừa nhớ lại hình ảnh của Hồng Nguyệt mà chàng biết.
Nghe xong mà Sở Hàn phải há hốc mồm ngạc nhiên:
- Ta không nghe nhầm đó chứ, bà cô đó mà không cục tính á hả? Hồng Nguyệt ấy mà cứ nói cái gì không vừa ý xem, nàng ta như kiểu biến thành yêu quái tưởng chừng có thể ăn tươi nuốt sông người ta luôn ấy, đã vậy còn lạnh lùng khó gần lúc nào cũng giữ vẻ mặt hằm hằm như kiểu muốn giết chết người ta luôn vậy .
Nói đoạn bỗng Hồng Nguyệt từ đâu xuất hiện sau lưng Sở Hàn với vẻ mặt và nụ cười đầy sát khí làm Gia Nhĩ cũng phải á khẩu chỉ biết chỉ ra phía sau Sở Hàn để ra hiệu cho hắn, thấy Gia Nhĩ mặt tái xanh cứ chỉ ra sau mình nên Sở Hàn cũng quay về sau và nhìn thấy Hồng Nguyệt khiến hắn giật mình rồi ngã ra mà hét toáng lên. Thôi rồi, chuyến này hắn không xong rồi!