Quý Nhan cùng Quý Tranh Hải tức giận đến mức suýt hộc máu.
Hai ba con liếc nhau, lại lần nữa nhìn về phía Giang Khẽ Ngôn.
"Chị dâu? Chị liền mặc kệ nó rời đi như vậy sao?
Chị không hỏi xem nam nhân kia rốt cuộc là ai?
Này nếu là để người của Tô gia biết chuyện này, bọn họ chẳng phải làm ầm lên hay sao?"
Giang Khẽ Ngôn thở dài, sắc mặt ngưng trọng.
Quý Nhan nhân cơ hội nói, "Cô à, cô cũng đừng quá thương tâm, theo con thấy, Trà Trà chính là nhất thời bị ma quỷ che mắt, chờ thêm một thời gian nữa sẽ không có việc gì, thân thể của cô mới là quan trọng nhất, ngàn vạn lần đừng tức giận hại thân.
Nếu như có thời gian, con sẽ thường xuyên đi xem Trà Trà, thuận tiện khuyên nhủ em ấy."
Quý Tranh Hải, "Ai, còn có Nhan Nhan làm ta yên tâm, bằng không, ta khả năng sẽ bị tức chết......"
Quý Nhan, "Ba đừng nói như vậy......"
Hai người blah blah, kẻ tung người hứng nói hồi lâu.
Giang Khẽ Ngôn ngồi ở chỗ đó, mới đầu còn có chút phối hợp cho một chút biểu tình, dần dần, bà một cái biểu tình cũng không muốn cho.
Thẳng đến hai cha con Qúy Nhan mệt thì ngừng lại.
Giang Khẽ Ngôn lúc này mới nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái, cảm thán nói, "Con gái trưởng thành, ở bên ngoài lăn lộn một lần cũng rất tốt."
Quý Nhan, "???"
Quý Tranh Hải, "???"
Ngươi đang nói cái gì?
Rất tốt?
Ngươi xác định rất tốt?
Hai cha con Qúy Nhan vẻ mặt mộng bức.
Con gái ngươi ở bên ngoài tìm cái dã nam nhân a?
Ngươi bình tĩnh như vậy sao?
*
Trà Trà còn chưa đi đến xe, cửa xe đã được mở ra.
Gương mặt quen thuộc của Tô Hoán, từ bên trong thò ra, hắn hướng về phía Trà Trà vẫy vẫy tay, ai, vui vẻ, cô vợ nhỏ nhà ta đã về rồi!
Trà Trà nghiên đầu, cũng vẫy vẫy tay với hắn, "Tô Hoán!"
Đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.
Tô Hoán trong lòng vừa động, không tự giác vươn đôi tay.
Ảo tưởng cảnh tượng cô sẽ bổ nhào vào trong lòng của hắn.
Mắt thấy cô gái nhỏ mềm mại cách hắn càng ngày càng gần, Tô Hoán thẳng sống lưng, hai tròng mắt tràn đầy quyến luyến nhìn cô.
Người a, rốt cuộc vẫn phải có mộng tưởng!
Tô Hoán tin tưởng tràn đầy, chờ cô lại đây ôm hắn.