Tô Hoán, "......Em đã rời giường rồi sao?" Hắn nỗ lực khắc chế cảm xúc của mình.
Sợ không cẩn thận một chút liền dọa đến cô.
Trà Trà ngủ đến mơ mơ hồ hồ Trà Trà hơn nửa ngày mới trả lời một câu, "Còn không có, ngươi......"
Tô Hoán sợ là Trà Trà lại nói ra ba chữ " ngươi vị nào " lập tức giành trước một bước nói tiếp, "Tôi là Tô Hoán."
Trà Trà, "......" Tô Hoán a.
Tô Hoán thì Tô Hoán a, có việc sao?
Tô Hoán tức giận đến không chịu được cắn răng nhắc nhở, "Tôi mang theo cơm sáng đến cho em, còn có kẹo mà em thích, nếu em không cần, tôi hiện tại liền đi."
Trà Trà vốn dĩ còn chưa có tỉnh hẳn, nghe được câu nói kia, ngay lập tức liền thanh tỉnh.
"A a a! Đừng đi đừng đi, anh mau lên đây!" Ta đây liền rời giường!
Trà Trà điên cuồng giữ lại.
Nghe thấy Trà Trà lên tiếng tiếng giữ lại Tô Hoán vừa lòng cong cong khóe môi.
Hắn đem di động trả lại cho Sở Lê, vẻ mặt đầy ý cười mang theo cơm sáng xuống xe.
Trước khi đi, còn cố ý dặn dò một câu, "Cậu mấy ngày nay không cần lại ở bên này lắc lư."
Sở Lê, "???"
"Từ từ? Cậu đừng đi, đây là có ý gì a? Tôi nghe không hiểu." Sở Lê mệt tâm.
Đổi thành chuyện khác, hắn khả năng cùng Tô Hoán còn có chút ăn ý, biết Tô Hoán muốn làm cái gì.
Nhưng hiện tại, nhìn Tô Hoán sa vào lưới tình......
Hắn hoàn toàn không biết giây tiếp theo, Tô Hoán sẽ làm ra chuyện gì khiến người khác phải khϊế͙p͙ sợ.
Tô Hoán xoay người, giọng nói nghiêm túc.
"Cạu không cần hiểu."
Sở Lê, "......" Ta mẹ nó......
Sở Lê suýt chút nữa hít thở không thông, a! Nam nhân sa vào lưới tình thật đáng sợ!
Hắn trơ mắt nhìn Tô Hoán không quay đầu lại đi lên lầu.
Đôi tay thật cẩn thận ôm cơm sáng.
Bộ dáng kia, không biết còn tưởng rằng ôm cái vật phẩm quý trọng gì đó.
Sở Lê càng cảm thấy, Tô Hoán thật mê muội......
Hắn lắc đầu thở dài lái xe rời đi, mới vừa khởi động xe, đột nhiên ý thức được một việc.
Hắn giống như đã nhận ra được ý tưởng của Tô Hoán.
Đây là bị kéo đen kϊƈɦ thích, cho nên tính toán muốn xuống tay với cô gái nhỏ mềm mại kia?