Bất quá không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, Đông Xu đã tới.
- Nhìn sắc mặt khá hơn nhiều.
Thấy Lữ Đào trên mặt có chút hồng hào, Đông Xu gật gật đầu.
Tuy rằng trên mặt vẫn vô biểu tình, nhưng hơi thở đại ma vương đã hạ thấp vài phần, không còn cảm giác xa cách như trước.
Lữ Đào mím môi, từ trên giường đất bò dậy, sau đó dập đầu với Đông Xu.
Lữ Đào thừa nhận chính mình thực ngốc, hơn nữa cũng không có bản lĩnh gì, đời trước sống nhiều năm như vậy, cuối cùng không phải cũng là không có tiền đồ gì sao?
Nhưng mà cô là người biết cảm ơn.
Biết mạng của chính mình có thể lấy trở về, là bởi vì hai anh em Đông Xu giúp đỡ, bằng không dựa vào mẹ mình, nói không chừng lúc không có biện pháp nào, còn phải trở về cầu xin người Lữ gia.
Như vậy thì mọi nỗ lực ngày hôm qua của cô, cuối cùng vẫn là ngâm canh.
- Đứng lên đi, chúng ta bằng tuổi nhau, cô quỳ lại tôi, thì tôi giảm thọ làm sao bây giờ?
Đông Xu lắc mình né một chút, đồng thời nhíu mày cự tuyệt.
- Cảm ơn cô, Điềm Điềm.
Lữ Đào vừa nghe nói như vậy, thì híp mắt cười cười, nhìn cô lúc này chân thành lại đáng yêu.
Nụ cười này khiến người khác cảm thấy rất nhiều thoải mái.
Chỉ là câu tên gọi Điềm Điềm ê răng nha, đại ma vương tỏ vẻ, chính mình bị gọi vậy thì không thế nào vui vẻ.
Bất quá trước mắt quan trọng nhất không phải thứ này, mà là làm thế nào để dựa vào Lữ Đào làm giàu.
Tâm nguyện của nguyên chủ có khả năng là ăn no mặc ấm, nhưng muốn mua bán nhỏ, chính mình không đồ cũng không tiền vốn.
Nhưng thật ra có thể đi lên núi tìm vài món ăn hoang dã, nhưng bị những người khác nhìn thấy, thì một mình cô làm là không an toàn.
Dù sao cũng phải có một người hợp tác.
Lữ Đào là đối tác không tồi, hơn nữa cô ấy hiện tại đang ở tuyệt cảnh, nhất định nguyện ý hợp tác với chính mình.
Hai người mặc kệ là cùng lên núi, vẫn lúc sau cùng đi huyện thành, đều thực thuận tiện.
Đại ma vương mới không thừa nhận, bởi vì cô không biết chợ trời ở nơi nào, sợ đi lạc hoặc nhẫm lẫn gì đó, rồi lại xấu hổ.
Lữ Đào nếu là trọng sinh giả, chỉ cần đời trước không phải sống đặc biệt thảm, thì ít nhất hẳn là biết một chút tình huống bên ngoài.
Nhị Nha cùng Tam Nha đã đi ra ngoài hái rau dại, hái nấm.
Rốt cuộc sau cơn mưa trong rừng có rất nhiều thứ có thể ăn.
Đương nhiên, các cô bé không phải lên núi, mà là đi đến cánh rừng nơi thôn dân làm việc, nơi đó không có dã thú, tương đối an toàn.
Lúc giữa trưa, trước tiên Chu Tiểu Thảo và Lữ Nhị Căn đi vào huyện làm thủ tục ly hôn, tuy rằng Lữ Nhị Căn không muốn, nhưng có Tôn đại đội trưởng ở bên trong phối hợp. Cuối cùng Lữ Nhị Căn cũng không thể không đồng ý.
Lãnh giấy chứng nhận ly hôn, Chu Tiểu Thảo lại đi theo đám hán tử trong thôn cùng vào rừng làm việc.
Cô không làm việc, ba đứa nhỏ trong nhà lấy cái gì ăn ?
Chu Tiểu Thảo lần đầu tiên cảm thấy gánh nặng trên người nặng như vậy.
Trong nhà chỉ còn lại hai người Lữ Đào và Đông Xu.
Hai người ngồi trong nhà, mưu đồ bí mật hết một buổi trưa.
Lúc bắt đầu, Lữ Đào còn có chút do dự, chủ yếu vẫn là nhát gan không quá dám làm.
Bất quá Đông Xu thành công tẩy não cô, Lữ Đào do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ chính là gan lớn no chết, nhát gan đói chết, không tranh đua một lần, Lữ gia sợ là muốn nghèo rớt mồng tơi.
Tuy rằng cuối cùng Đông Xu cũng không dò la ra được bí mật của Lữ Đào, nhưng cũng đã đoán được trong tay đối phương là thứ gì.
Lữ Đào cung cấp tin tức rất có hạn.
Cô nói chính mình trong tay còn ước chừng một trăm cân bắp, tất cả đều là tươi mới, hơn nữa còn được bảo quản thực tốt, không sợ để lâu sẽ bị hư.
Hơn nữa cô còn nói không lâu sau, nhiều nhất là không tới hai tháng, còn có thể thu hoạch một đám đậu nành, đậu xanh, gạo.
Không quá hai tháng, kia đó là khoảng vào tháng 5, liền vụ hè đều chưa tới, là vào thời kỳ giáp hạt.
Hạt giống cũng là mới mười ngày trước lấy đi, nhưng lại có thể trong vòng hai tháng toàn bộ chính cây......
Không có vật điều khiển, cho nên không có khả năng là nút không gian.
Đông Xu hoài nghi là dị không gian.
Yêu cầu dùng ý thức thao tác, dị không gian không thuộc về thế giới này.
Hai người ước định ngày làm việc, về sau giúp đỡ lẫn nhau, lên núi hái rau dại, chuẩn bị con mồi, sau đó đi chợ trời ở huyện thành đổi tiền.
Lữ Đào biết chợ trời ở nơi nào, cũng ước chừng minh bạch một ít thứ ở huyện thành.
Đông Xu cũng giúp đỡ Lữ Đào, bởi vì Lữ Đào không cần săn thú, trong tay cô có số lượng bắp cũng đủ chống đỡ cho cả nhà sống được.
Đông Xu chỉ cần giúp đỡ Lữ Đào che giấu là được.
Hai người hợp tác với nhau, hỗ trợ lẫn nhau.
Sau khi ước định tốt, buổi chiều hai người liền lên núi.
Không có biện pháp, Lữ gia hiện tại nghèo đến leng keng vang, cả nhà phải mượn lương thực của Khương gia, còn có Tôn đại đội trưởng đưa tới nửa túi lương thực, còn phải giấu đi, sợ trong nhà không có ai, lại bị nhà Lữ gia kia trộm đi.
- Trở về tôi bảo anh ba đến sửa nhà giúp nhà cô, chờ đến khi trời nắng một chút, hiện tại cỏ nặng quá không dễ làm.
Nhìn thoáng qua căn nhà tranh rách nát này, Đông Xu thuận miệng nói một câu.
Lữ Đào nhấp môi, vẫn luôn nói cảm ơn.
Lữ Đào cái gì cũng không có, cái sọt hai đứa em gái đi hái rau dại, vẫn là khi sáng Chu Tiểu Thảo làm ra.
Cái sọt vô cùng đơn sơ, bất quá còn có thể dùng.
Lữ Đào đến nơi này, đến cái sọt rách nát cũng không có.
Cũng may nhà Khương gia lại nghèo, chút vật phẩm căn bản vẫn phải có.
- Kỳ thật trên núi có gà rừng, có thể bắt hai con về nuôi, bất quá hiện tại sợ là không được.
Lúc đi đến giữa sườn núi, Đông Xu cười nói một câu.
Lữ Đào cũng biết, bây giờ còn chưa được, Lữ gia hiện giờ đang nổi nóng, mấy mẹ con nhà cô dù bắt được gà rừng, cũng nuôi không được.
Khu rừng sau cơn mưa không khí đặc biệt tốt, nếu không có nhiều tiểu động vật như vậy thì tốt rồi.
- Ai, con thỏ kia chậm như vậy, sao cô không bắt nó?
Lữ Đào nhìn thấy một con thỏ cách đó không xa đang di chuyển có chút chậm rì rì, vội kéo Đông Xu.
Đông Xu không hề nhìn qua, chỉ là cười nhạt nói:
- Nó hiện tại là một con thỏ mẹ.
Một câu này khiến Lữ Đào ngây ngẩn cả người.
Mà Đông Xu chỉ nhàn nhạt giải thích một câu:
- Mùa xuân săn thú, phải một vừa hai phải.
Mùa xuân không có sinh sản, thì mùa thu không có thu hoạch.
Cho nên, Đông Xu rõ ràng có bản lĩnh, lại không thường lên núi, nguyên nhân cũng là vì cái này.
Lữ Đào không nghĩ tới, một người ngày thường lạnh như băng, hiện tại cư nhiên còn có thiện tâm như vậy.
Tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng Lữ Đào, Đông Xu cúi đầu cười cười, nhẹ giọng nói:
- Tôi cũng không phải thiện tâm, mà là cảm thấy mùa xuân đều săn hết, mùa thu làm sao bây giờ, sang năm làm sao bây giờ, về sau không ăn nữa sao?
Lữ Đào cảm thấy chính mình không lời nào để nói.
Một buổi trưa, Đông Xu bắt được bốn con thỏ, hai con gà rừng, tất cả còn sống, đều chỉ bị thương chân một chút, có thể sống đến ngày mai đem đi chợ trời bán.
Lữ Đào không cần những thứ này, cô chỉ cần ngày mai tới nơi, nghĩ cách đem bắp lấy ra bán là được.
- Cành liễu này còn khá tốt, cô tự biên cái sọt tre đi, bằng không lại không có thứ để đựng đồ vật, đồ của cô muốn như thế nào đưa tới huyện thành?
Lúc gần chạng vạng hai người xuống núi, Đông Xu nhắc nhở một câu.
Lữ Đào lúc này mới nhớ tới, chính mình suy nghĩ vẫn là không đủ chu đáo.
Sau đó cô lấy cành liễu, cẩn thận biên một cái sọt tre.
Trình độ biên sọt kỳ thật còn không bằng Chu Tiểu Thảo, nhưng là cũng đủ dùng.
Lúc hai người xuống núi, Đông Xu đem đồ vật cất vào sọt mang về nhà, rồi hẹn thời gian ngày hôm sau vào thành với Lữ Đào, lúc này mới vẫy tay rời đi.
Đông Xu biết phía sau có người đang nhìn cô, từ lúc bắt đầu, Đông Xu còn tưởng là Lữ Đào.
Chỉ là chính mình đều đi một đoạn xa vậy rồi, Lữ Đào còn nhìn sao?
Theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Kết quả vừa lúc thấy ở xa xa, Hàn Chiêu còn chưa kịp tránh ánh mắt của cô.
Giây tiếp theo, hắn đang đứng ngây người, đột nhiên xoay người bỏ chạy, thân hình mang theo vài phần chật vật.