Linh hồn cứ bay trên cao nhìn xuống Tĩnh Hàm, nhìn cô khóc vì đau đớn mà không làm gì được.
Từng có lúc anh nghĩ cứ để cô chết đi sau đó trở thành linh hồn giống mình, như thế cô có thể đi theo anh rồi, hiện tại anh cũng có một ít năng lực, nói không chừng sẽ xưng bá giới ma quỷ đấy.
Nhưng ý nghĩ này vừa sinh ra đã bị anh bác bỏ, lỡ như cô thành ma rồi lại bị đưa đến một nơi nào đó không thoát được giống anh thì biết làm sao?
Vậy nên anh quyết định bảo vệ cô cho đến khi trưởng thành, chỉ cần cô đủ mười tám tuổi thì có thể thoát khỏi căn nhà địa ngục này rồi.
Linh hồn vuốt ve cái trán non mịn của Tĩnh Hàm, sau đó đặt xuống một nụ hôn.
“Đừng sợ, có tôi ở bên cạnh em rồi.”
Một giấc ngủ này của Tĩnh Hàm kéo dài đến tận ngày hôm sau, cô bị đói tỉnh, không ai quan tâm đến sự sống chết của cô chứ nói gì tới việc cô có no bụng hay không.
Tĩnh Hàm nhìn sắc trời chưa sáng bèn gượng người bò dậy, sau lưng vẫn còn ê ẩm đau nhức bởi trận đòn roi hôm qua của bà Liên, nhưng cô không dám đổ bệnh mà cố gắng đè khó chịu xuống đi vệ sinh cá nhân, sau đó mở ngăn kéo ra.
Quả nhiên bên trong có một cái bánh bao vẫn còn nóng, Tĩnh Hàm cong môi vui vẻ cầm lên ăn, mặc dù là bánh bao không nhân nhưng cô vẫn ăn rất ngon lành.
Từ ba tháng trước sau khi biết được thân phận của mình, Tĩnh Hàm thường xuyên bị bỏ đói, cô cũng bắt đầu học làm quen với việc ăn ít đi một bữa hoặc hai bữa, nhưng rồi một ngày nọ cô phát hiện mỗi lần mình đói bụng không chịu được thì sẽ luôn có người tốt bụng nào đó lén đặt đồ ăn vào ngăn kéo cho cô.
Mới đầu cô còn cố tình chú ý xem người tốt bụng kia là ai, nhưng sau mấy lần không có kết quả cô lại nghĩ nếu người nọ đã không muốn lộ mặt thì cô sẽ không cố chấp truy tìm, lỡ như bị ghét bỏ, cô sẽ không còn ai quan tâm nữa.
Tĩnh Hàm ăn xong thì thay đồ chuẩn bị đi học, bởi vì cách trường khá xa nên cô phải dậy sớm để bắt xe buýt, nếu không sẽ lại đến trễ cho mà xem.
Tuy nhiên khi Tĩnh Hàm xuống lầu chuẩn bị rời khỏi nhà thì bị Tuấn Hào gọi lại, cơ thể của cô theo bản năng run lên, bước chân cũng nhanh hơn nhưng đối phương vẫn nhanh nhẹn ôm cô từ phía sau.
“Buông tôi ra... Nơi này là phòng khách!”
Tĩnh Hàm quát khẽ, cô rất sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng Tuấn Hào lại ngậm lấy vành tai của cô rồi dùng giọng điệu cợt nhã nói:
“Bị người ta nhìn thấy thì họ chỉ nghĩ em quyến rũ tôi thôi, ai kêu em là con gái của kẻ đã đánh tráo con của người khác làm gì?”
Tĩnh Hàm cắn môi chịu đựng sự nhục nhã do Tuấn Hào mang lại, hết cách cô chỉ có thể nhẹ giọng cầu xin:
“Tuấn Hào, tôi phải đi học, cậu buông tôi ra đi mà.”
“Ha ha...”
Tuấn Hào cười khẽ, lồng ngực của anh càng dán chặt vào người cô thêm, anh nói:
“Chúng ta học cùng trường, đi chung xe đi.”
“Không...”
Tĩnh Hàm muốn từ chối thì cảm nhận được có thứ gì đó chọc vào mông của mình khiến cô nghẹn họng không nói được chữ nào.
“Con khốn, mày làm gì vậy?”
Đúng lúc này giọng hét cao chót vót của bà Liên vang lên khiến đôi trẻ giật mình, sau đó bà ta nhào tới tách Tĩnh Hà và Tuấn Hào ra rồi đẩy cô ngã xuống sàn, la to:
“Con trời đánh, sao mày dám quyến rũ con tao hả?”
Dứt câu một bàn tay vung lên, Tĩnh Hàm nhắm chặt mắt chuẩn bị đón nhận cái tát như trời giáng của bà ta.