Minh Nghĩa cũng chờ đợi cô trả lời, nếu cô nhân cơ hội này tố cáo gia đình cha mẹ nuôi thì khiến anh ta quá thất vọng rồi, nhưng hiển nhiên đáp án của cô khiến anh ta rất hài lòng.
“Lúc trước ba mẹ... nuôi rất yêu thương cháu, chỉ là sau khi nhận Tuấn Hào về họ không quá quan tâm đến cháu. Nhưng cháu thật sự rất biết ơn họ, nếu không có họ thì cháu đã không thể đi học tiếp rồi.”
Bà Tuyết gật đầu coi như chấp nhận lời Tĩnh Hàm nói, nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp nhau, bà lo lắng hỏi:
“Lần trước bà dì gặp cháu ở bệnh viện, trên người còn có thương tích, là chuyện thế nào vậy?”
Tĩnh Hàm ngập ngừng một lúc vẫn quyết định nói thật về chuyện mình gặp phải bạo lực học đường ở trường, bà Tuyết tức giận quát khẽ:
“Đám nhỏ này bị làm sao vậy? Học không lo học cứ thích bắt nạt bạn bè. Tĩnh Hàm đừng sợ, bà dì chuyển trường cho cháu.”
Tĩnh Hàm cảm động đỏ mắt, cô tựa đầu vào vai bà, sự uất ức cứ thế trào ra, nếu bà dì đến sớm thì tốt rồi, chỉ cần rời khỏi nhà họ Lưu, chị ma cũng sẽ không bị Tuấn Hào hại tan biến.
Thấy cháu ngoại gái khóc, bà Tuyết dỗ dành an ủi cô, điều này càng khiến cô tủi thân hơn.
Khóc đủ rồi cô hít hít mũi, nghẹn ngào nói:
“Không cần chuyển trường đâu ạ, chỉ còn mấy tháng nữa cháu thi tốt nghiệp rồi, sẽ không có trường học nào chấp nhận cháu trong thời điểm này.”
Bà Tuyết thở dài, Tĩnh Hàm nói không sai, nhưng bà không yên tâm khi để cháu ngoại gái tiếp tục học ở nơi có cái lũ bắt nạt con bé.
Vì thế bà nói:
“Mai bà sẽ đích thân tới gặp hiệu trưởng, nếu ông ta không giải quyết, bà cho ông ta về quê chăn bò luôn.”
Nghe lời nói bá đạo đậm chất tổng tài từ miệng bà Tuyết, Tĩnh Hàm bật cười, trong lòng thầm nghĩ có người thương yêu thật tốt, đợi cô trả thù cho chị ma xong, cô sẽ dành quãng đời còn lại chăm sóc cho bà dì của mình.
Tĩnh Hàm ôm tâm trạng hào hứng ngồi xe đến biệt thự nhà họ Lý.
Hai nhà Lưu - Lý giàu có quyền lực xấp xỉ nhau nên Tĩnh Hàm không bị choáng ngộp trước sự đồ sộ của biệt thự.
Bà Tuyết vui mừng dẫn cô vào nhà, bên trong phòng khách có rất nhiều người đang chờ sẵn.
Bà Tuyết kéo cô đi tới trước đám đông, tất cả mọi người đều ngồi dậy, bà cười nói:
“Tĩnh Hàm qua đây bà dì giới thiệu người trong nhà cho cháu quen. Đây là dì Mai và dượng Cường - cha mẹ của Minh Nghĩa, bên kia là cậu Khánh và mợ Ánh. Ngoài ra còn có dì Hân, cậu Tuấn, Khả Đồng, Khánh Linh, An An tuy vai vế chênh lệch nhưng tuổi tác tương đồng, mấy đứa có thể chơi chung với nhau.”
Tĩnh Hàm ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi từng người một, mặc dù người lớn có vẻ gượng gạo nhưng bề ngoài họ vẫn niềm nở tiếp đón cô, tuy nhiên người trẻ tuổi thì không được như vậy, yêu ghét gì đều dán lên trên mặt, họ rất không thích cô.
Xem ra trong cái nhà này, ngoại trừ bà Tuyết ra, không ai chào đón cô cả.
Còn người anh họ Minh Nghĩa này thì cũng không hữu hảo dễ gần như những gì anh ta thể hiện.
Tĩnh Hàm hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm tự nhũ chỉ cần bà dì thích cô là đủ rồi, cô cũng không cần ai giả tình hư ý với cô.
Lúc này An An chợt lên tiếng:
“Nghe nói cô và con trai út nhà họ Lưu bị ôm nhầm từ nhỏ, đóng chiếm thân phận của người ta mười mấy năm mà vẫn được nhà bên kia cho ăn ở như lá ngọc cành vàng thì chắc thủ đoạn của cô cũng cao siêu lắm, có thể chỉ bảo vài chiêu không?”