“Vậy là chúng ta phải cung phụng nó sao? Tôi không chịu đâu.”
Sự kiện bị đánh tráo con luôn là cái gai trong lòng bà Liên, chỉ cần nghĩ đến chuyện mình yêu thương con gái của kẻ thù thôi bà ta đã tức điên rồi, vậy nên ba tháng qua bà ta ra sức hành hạ Tĩnh Hàm để hả mối hận với mẹ cô.
Bây giờ lại kêu bà ta đối xử tốt với cô làm sao bà ta chịu được?
Ông Phát hừ một tiếng, nói:
“Không chịu cũng phải chịu, sắp tới tôi có dự án đầu tư rất lớn liên quan đến nhà họ Lý, bà mà để cái tính nết của mình ảnh hưởng là không xong với tôi đâu.”
Nghe chồng cảnh cáo, trong lòng bà Liên càng thêm khó chịu, ngay lúc này Thế Kiệt bỗng lên tiếng:
“Đồng thời con cũng hy vọng mẹ và Tuấn Hào bảo vệ thân thể cho em ấy, nhà họ Lý sẽ không bỏ qua nếu phát hiện thân xử nữ của em ấy bị phá đâu.”
Lúc nói lời này, ánh mắt anh ta nhìn về phía Tuấn Hào tràn ngập ý cảnh cáo, anh cũng không né tránh mà nhìn lại, khí thế hoàn toàn không thua kém anh trai của mình.
Thế Kiệt hơi nhíu mày, còn nhỏ mà đã bá đạo như vậy, nếu có dã tâm, vị trí người thừa kế của anh ta sẽ lung lay mất.
Đột nhiên ông Phát thốt ra một câu khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
“Đợi Tuấn Hào qua sinh nhật mười tám để nó vào công ty làm quen với công việc đi. Thế Kiệt, con coi mà chỉ bảo em nó.”
Chưa đợi Thế Kiệt kịp tiêu hóa lời ông Phát vừa nói, Tuấn Hào đã cười mở miệng:
“Con sẽ cố gắng theo anh cả học hỏi, sau này sẽ phụ ba quản lý sản nghiệp.”
Anh cười trông vô cùng vô hại nhưng lọt vào mắt của Thế Kiệt lại biến thành sự khiêu khích, anh ta siết chặt nắm đấm, cố nặn ra một nụ cười hiền hòa đáp:
“Con sẽ chỉ bảo em trai thật tốt, ba cứ yên tâm.”
Bầu không khí giữa hai anh em bốc lên mùi thuốc súng nhưng phụ huynh lại không hề hay biết, đồng thời cũng không chú ý tới một người giúp việc nữ lén lút nấp sau phòng ăn, đợi bốn người giải tán, cô ta rón rén tiến lên phòng của Tĩnh Hàm.
“Cô Tĩnh Hàm, đó là những gì tôi đã nghe thấy.”
Người giúp việc nữ kia kể lại hết mọi chuyện mà một nhà bốn người kia đã bàn tính, Tĩnh Hàm nghe xong đáy mắt lộ ra một tia trào phúng.
Hóa ra ông Phát và Thế Kiệt chỉ lợi dụng cô cho việc đầu tư, vậy mà còn tỏ ra ân cần chăm sóc cứ như yêu thương cô lắm, thật khiến người ta buồn nôn.
Tĩnh Hàm đưa cho người giúp việc nữ một số tiền để tống cổ cô ta đi, một mình trong phòng, cô bắt đầu bàn tính kế hoạch sắp tới.
Cô phải trở về nhà họ Lý, chỉ có như thế cô mới có cơ sở trả thù đám lòng lang dạ thú họ Lưu này.
Vài ngày sau đó, người nhà họ Lưu thật sự đối xử với cô vô cùng tốt, ngay cả người giúp việc cũng cung kính với cô hơn, nếu cô vẫn còn là con nhỏ ngây thơ dễ bị lừa gạt giống như lúc trước thì có lẽ đã tin vào trò ma quỷ của họ rồi.
Nhưng họ muốn diễn kịch, cô sẽ diễn với họ tới cùng.
Tối đến, Thế Kiệt vào phòng tìm cô, ân cần hỏi:
“Ngài mai bà dì em của em sẽ đến đón em, em có gì cần anh giúp không?”
Tĩnh Hàm cụp mắt che đi sự chán ghét trong lòng mình, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt cô đã treo nụ cười, nói:
“Em thật mong gia đình chúng ta giống như ngày xưa, lúc trước em còn định sau này khi anh cả trở thành người cầm quyền Lưu thị rồi em ra ngoài có thể kiêu ngạo, nhưng hiện tại không được rồi.”
Nhìn cô gái nhỏ lộ ra nụ cười chua xót, lại dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn mình, trái tim của Thế Kiệt mềm nhũn.