“Làm sao vậy? Chẳng lẽ cháu không nghe được tin tức gì, biết Đỗ Liêm lúc nào đến nhà chúng ta sao?” Thấy chất nữ không nói lời nào, Lư Quế Lệ không khỏi nóng nảy.
Lư Kiều Hạnh và Lư Quế Lệ có một bí mật.
Bí mật này là Đỗ Liêm.
Lư Kiều Hạnh một lần ngoài ý muốn mới phát hiện tiểu cô Lư Quế Lệ, lại cũng tồn tâm tư với Đỗ Liêm giống như nàng.
Mới đầu Lư Kiều Hạnh không dám tin, tất cả mọi người đều biết Lư Quế Lệ là cái ấm sắc thuốc, người Lư gia càng không dám hy vọng xa vời có thể gả nàng ra ngoài. Thử hỏi nhà ai sẽ lấy một cái ấm sắc thuốc vào cửa, đây không phải là cưới vợ về, mà là cưới cái tổ tông về nhà! Liền Lư lão hán và Thôi thị thương nàng như vậy, cũng không nhúc nhích loại tâm tư này, chỉ nuôi nấng con gái vậy thôi, nếu có người lấy nàng đương nhiên tốt, nếu không có thì vẫn nuôi trong nhà. Mà Lư Quế Lệ vừa mười lăm tuổi, cũng chưa hề thấy có ai tới nhà đề thân.
Tất cả mọi người theo quán tính nghĩ như vậy rồi, dĩ nhiên là không để mắt đến tâm tư của nàng. Kỳ thật ngẫm lại cũng phải, nào có thiếu nữ không có xuân, huống chi là thiếu nữ ốm yếu Lư Quế Lệ này chưa bao giờ ra khỏi cửa, chưa thấy nam nhân bên ngoài bao giờ. Nàng có tâm tư với Đỗ Liêm là chuyện có thể tưởng tượng được.
Lư Quế Lệ quá đơn thuần rồi, Lư Kiều Hạnh chỉ tùy tiện nói thoáng qua thôi, đã nhả tâm tư của mình lộ ra.
Sau khi thể hiện tâm tư ra ngoài, Lư Quế Lệ dứt khoát không che lấp nữa, chia sẻ tâm tư bí mật với cháu gái mình, thậm chí từ miệng Lư Kiều Hạnh thăm dò được không ít chuyện có liên quan tới Đỗ Liêm, cái này làm tâm tư của nàng càng hướng về Đỗ Liêm.
Lư Quế Lệ không thân cận với mấy đứa cháu gái, chỉ thân cận với Lư Kiều Hạnh thôi. Mượn hơi Lư Quế Lệ, Lư Kiều Hạnh trốn được không ít chỉ trích và đánh chửi của Kiều thị.
Lư Kiều Hạnh nhìn tiểu cô.
Bản thân Lư Quế Lệ kỳ thật rất tốt, ba huynh đệ Lư gia lớn lên đều không kém, Lư Quế Lệ đương nhiên cũng không kém chỗ nào. Chỉ là nàng từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, ngày thường chưa bao giờ đi ra ngoài, quanh năm không thấy ánh mặt trời, cho nên toàn thân mang theo bệnh trạng trắng nhợt.
Nàng rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay hơi xanh, Lưng mi hình lá liễu, mắt xếch, chưa nói đã thở gấp, hơi có chút tư thái bệnh mỹ nhân.
Lư Kiều Hạnh rất hâm mộ Lư Quế Lệ.
Không vì cái khác, chỉ bởi vì địa vị đặc thù ở Lư gia của Lư Quế Lệ.
Lư Quế Lệ là con gái út của Lư lão hán và Thôi thị, mặc dù không coi là ngàn kiều trăm sủng, nhưng ngày thường người cả nhà che chở nàng toàn diện. Từ nhỏ Lư Kiều Hạnh chứng kiến tiểu cô được cha mẹ huynh trưởng che chở, không phải làm việc, không phải bị đánh, sống vô ưu vô lự.