Châu Kinh Duy xuống xe mở cửa cho cô, cô gái nhỏ ngước khuôn mặt đỏ hồng của mình, thở hổn hển nói: “Châu tiên sinh, nhà của tôi bị khóa cửa, nên hơi tốn chút thời gian.”
“Không sao, không cần vội.” Châu Kinh Duy nhận lấy cái ô trong tay của cô rồi để vào trong cốp xe, còn lấy ra từ trong đó một chai nước khoáng.
Trình Vi Nguyệt mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn.”
Đang lúc giữa trưa trời nắng gắt, Trình Vi Nguyệt ngồi ở ghế lái phụ, Châu Kinh Duy thỉnh thoảng vờ như không có gì nhìn thoáng qua gương mặt cô, nhìn thấy làn da trắng trẻo của cô dưới ánh nắng mặt trời ửng hồng, còn có gương mặt quá đỗi xinh đẹp và tinh tế.
Trình Vi Nguyệt một hơi uống hết nửa chai nước, nói: “Tôi không mang chìa khóa, vừa nãy lúc trèo qua tường để vào nhà, không cẩn thận làm đổ chậu nước dưới đất."
Châu Kinh Duy lúc này mới hiểu tại sao cô lại đổi một bộ quần áo mới.
“Lần sau không cần làm những chuyện nguy hiểm như vậy.” Anh hơi dừng lại, ánh mắt nhiễm ý cười nhàn nhạt, thuận tiện khen ngợi: “Bộ váy này rất đẹp.”
Anh nói chân thành lại thẳng thắn, ánh mắt Trình Vi Nguyệt sáng ngời nhìn anh, mím môi cười xấu hổ.
Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ.
Gương mặt Châu Kinh Duy lười biếng ưu nhã, anh nhàn nhạt cười, cùng cô nói chuyện về kế hoạch nghề nghiệp.
Người đàn ông trưởng thành ổn trọng, lại vô cùng kiên nhẫn lắng nghe, cảm hứng nói chuyện của Trình Vi Nguyệt rất dễ dàng đã bị mở ra.
“Muốn trở thành đạo diễn?” Anh chuyển động vô lăng trong tay, động viên thích đáng: “Tôi tin rằng em có thể quay ra được những câu chuyện hay.”
Giọng nói của Châu Kinh Duy bình ổn dịu dàng: “Nếu như không chê tôi không có năng khiếu nghệ thuật, sau này em có thể nói chuyện với tôi.”
“Được.” Trình Vi Nguyệt căng thẳng bóp chặt chai nước trong tay “Châu tiên sinh không chê tôi nhiều lời là tốt rồi.”
Nhà hàng Châu Kinh Duy tìm ở Tây thành, phong cách trang trí phương Tây, đại sảnh treo những bức tranh sơn dầu, Trình Vi Nguyệt nhận ra một bức tranh trong số đó, là “Girl With A Pearl Earring”.
Ở trung tâm nhà hàng có đặt một cây đàn piano lớn, có lẽ vào những thời điểm đặc biệt sẽ biểu diễn đánh đàn.
Hai người ngồi xuống bàn riêng nửa kín, Châu Kinh Duy đưa thực đơn cho cô, ngữ khí thanh nhã: “Muốn ăn gì?"”
Trình Vi Nguyệt không hay ăn đồ Tây, hai tay sau khi nhận lấy thực đơn, ánh mắt đầu tiên không hề chú ý đến tên món ăn, mà ngược lại là một dòng ba bốn số không ở đằng sau mỗi món ăn.
Nhất Phẩm Cư mà Trình Vi Nguyệt thường xuyên tới nhất là hệ thống thành viên tư nhân, không có thực đơn, đều là trực tiếp báo tên món ăn, dùng thẻ của Triệu Hàn Trầm để xác minh.
Mà cô cùng Triệu Hàn Trầm đi ra ngoài ăn cơm, đều là do Triệu Hàn Trầm đã gọi xong trước đó, anh gọi món gì cô ăn món đấy, thế nên cũng không biết tiêu phí của những nơi như này lại cao đến vậy.
Trình Vi Nguyệt đóng thực đơn lại, một tay đưa lên bên miệng nói nhỏ: “Châu tiên sinh.”
Cô nói xong, đại khái cảm thấy Châu Kinh Duy căn bản không hề để ý giá cả của món ăn, lúng túng lật menu ra: “Để tôi xem xem là ăn gì.”
Cô không hề phát hiện, gương mặt tao nhã của Châu Kinh Duy dưới ánh đèn có thêm sự ôn nhu hiếm có.
Ngay giây sau, anh cầm lấy áo tây trang ở một bên, đi tới cạnh Trình Vi Nguyệt đang chuyên chú so sánh giá cả của món ăn, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Trình Vi Nguyệt ngẩn người: “Đi đâu cơ?"
“Đi ăn món mì vừa ngon vừa rẻ mà em nói.” Châu Kinh Duy cười cười, thái độ nhẹ nhàng và ôn hòa: “Tôi cũng không thể ngày ngày đòi hỏi cao, lại không phải là người coi tiền như rác.”
Đối với Trình Vi Nguyệt mà nói, giữa những người trong vòng của Triệu Hàn Trầm và mình có những rào cản trời sinh. Cái vòng cao cấp nhất này của Kinh thành, biết bao nhiêu người muốn chen vào, nhưng Trình Vi Nguyệt không muốn, cô chỉ là vì Triệu Hàn Trầm mà ở lại.
Thật nực cười, nhưng thực sự là vì tình yêu.
Thế nên cho dù là ở cùng một không gian với đám thiếu gia tiểu thư cẩm y ngọc thực, trong lòng cô vẫn rất rõ ràng, cô và bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới.
Nhưng Châu Kinh Duy với bọn họ không giống nhau.
Anh không cho rằng Trình Vi Nguyệt là tình nguyện tiến vào vòng tròn của họ, mà ngược lại, là anh tình nguyện bước vào thế giới của cô.
Đây là lần đầu tiên Châu Kinh Duy nhìn thấy niềm vui từ đáy lòng xuất hiện trên mặt Trình Vi Nguyệt, đôi mắt sạch sẽ trong sáng như con nai nhỏ của cô nhìn anh, cười đến con mắt cong cong.
Cô nói: “Vậy để tôi mời anh ăn.”
Trái tim của Châu Kinh Duy nóng rực, anh cụp mắt nhìn Trình Vi Nguyệt, đôi mắt của cô gái như một sợi dây vô hình quấn lấy trái tim anh, khiến anh cảm thấy khó thở.
Cuộc đời 28 năm của Châu Kinh Duy, lần đầu tiên nhận được lời mời của một cô gái, anh như bị cô hấp dẫn, nhẹ nói một từ “được”.
“Được, tôi bảo ông chủ thêm hai quả trứng luộc!” Trình Vi Nguyệt rõ ràng đã thả lỏng hơn nhiều, cười híp mắt nói với Châu Kinh Duy: “Cả hai quả đều cho anh.”
Châu Kinh Duy cười không nói.
Hai người ngồi đợi mỳ, điện thoại của Châu Kinh Duy bỗng đổ chuông.