Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 57: Loại Người Gọi Là Cữu Cữu



"Cô ở Dư gia..." Minh ca vừa định nói hai chữ "hầu hạ" thì bỗng ngậm miệng lại, đột nhiên nghĩ đến có chút không ổn, chắc hẳn bất kể có xảy ra chuyện gì thì Bạch cô nương cũng không tình nguyện để người kia biết, liền mạnh mẽ nuốt xuống.

Không thể đắc tội Bạch cô nương, nếu đã trở mặt, hắn cũng không thể ngóc đầu.

Bạch Đường biết chắc chắn người hắn đang nói là Thất công tử, Thất công tử ở trấn Bình Lương gây ra động tĩnh lớn như thế, muốn người khác không chú ý tới cũng khó khăn.

Nhưng mà, nàng thật sự cái gì cũng không biết, rốt cuộc Dư gia xảy ra chuyện gì ở trấn Bình Lương nàng cũng không rõ, nếu không đánh chết nàng thì nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp khác, chắc chắn không đồng loã làm chuyện xấu xa.

"Ta nói rồi, cái gì ta cũng không biết."

Minh ca nghe nàng khẳng định nhiều lần, đôi mắt lại sáng lóng lánh nhìn thẳng vào hắn, hoàn toàn không chột dạ.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, bên trên trấn Bình Lương cũng không chỉ có mỗi ta chú ý đến hai người, cho dù cô có đứng trước mặt ta phủ nhận hết lần này đến lần khác thì không phải ai cũng đều tin cô.

"Bạch cô nương, cô hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn nhờ cậy cô một lời mà thôi."

Minh ca hiện giờ đã chắc như đinh đóng cột là Bạch Đường biết thân phận thật sự của Thất công tử.

Hẳn là đại nhân vật quyền thế cũng có dặn dò nàng, không thể tuỳ ý lộ ra, chuyện này cũng tốt, cứ để đại nhân vật kia tiếp tục duy trì thân phận thần bí, hắn cũng chỉ cần biết biện pháp đi đường tắt mà thôi.

"Lời gì?" Bạch Đường sinh lòng cảnh giác, một giọt nước cũng không lọt.

"Nếu một ngày đó, vị đại nhân vật kia cần một người có thể tin được ở trấn Bình Lương, mong cô có thể tiến cử ta."

Bạch Đường hoàn toàn ngây ngốc, câu này chính là sau này, nếu Thất công tử muốn làm chút chuyện không sạch sẽ ở trấn Bình Lương, Minh ca sẽ tình nguyện làm kẻ dọn dẹp chướng ngại, góp sức trâu ngựa.

Nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến nàng, nàng là ai, có thân phận gì, bản thân gặp được Thất công tử chỉ là ngẫu nhiên, người ta làm sao có thể nghe nàng!

Tên Minh ca này có bị ngốc không, cầu tới cầu lui, vậy mà lại cầu đến nàng.

Nói khó nghe thì, cho dù cả đời không thể gặp lại Thất công tử, Bạch Đường cũng cảm thấy bình thường đến không thể bình thường hơn, người ta là đại nhân vật, tiểu nhân vật như nàng sao có vận khí tốt như vậy, đều gặp kỳ ngộ.

"Ta chỉ cần một câu đơn giản như vậy, không khó đáp ứng đúng không?"

Thật sự là không hề khó đáp ứng, tại vì đáp ứng hay không cũng như nhau.

Bạch Đường hào sảng gật đầu: "Được, ta đáp ứng ngươi."

"Thật sao!" Minh ca thế mà cao giọng cười nói. "Bạch cô nương, nói lời phải giữ lấy lời."

"Ta đã đáp ứng, ngươi còn chưa tin sao?"

"Tin chứ, tin chứ, có Thạch huynh đệ ở đây, tất nhiên là ta tin rồi."

Minh ca vui mừng, lập tức sai Vương Tứ ôm Thạch Oa ra, Thạch Oa hiển nhiên là chịu thiệt thòi, vừa thấy được đại tỷ, uất ức suốt nửa ngày biến thành nước mắt chảy ra không ngừng.

"Đại tỷ, đệ muốn về nhà!"

Nói xong thì nhào thẳng vào ngực Bạch Đường, nức nở khóc lớn.

Bạch Đường tranh thủ thời gian vừa dỗ vừa khuyên, lại không ngừng lau nước mắt cho nó.

"Ta không hề đánh nó nhé." Vương Tứ đứng bên cạnh chen miệng vào.

"Bọn họ đều là người xấu." Thạch Oa ngẩng đầu hét lớn một tiếng, lại tiếp tục vùi đầu khóc.

"Tiểu hài tử chịu khóc là tốt." Minh ca sai nhà hoàn mang ra một chén hạt sen mật ong[1]. "Ăn một chút thì sẽ không khóc nữa."

[1] Hạt sen mật ong (蜜糖莲子).

Bạch Đường nhận lấy, đúng là món ngon vừa thơm vừa đẹp mắt, Thạch Oa đang chôn đầu trong ngực, khịt mũi hai cái, rõ ràng cũng nghe được mùi thơm

Bạch Đường nhận lấy, đúng là món ngon vừa thơm vừa đẹp mắt, Thạch Oa đang chôn đầu trong ngực, khịt mũi hai cái, rõ ràng cũng nghe được mùi thơm.

"Thạch Oa, ăn xong cái này, tỷ mang đệ về nhà."

Cái thìa đưa đến bên miệng, Thạch Oa liền há miệng ăn ngon lành, nước mắt nước mũi còn lem nhem đầy mặt.

Nha hoàn lại mang nước ấm đến rửa mặt, khuôn mặt nhỏ của Thạch Oa được lau sạch sẽ.

Minh ca nói không sai, tiểu hài tử có tật hay quên, vừa ăn một nửa, Thạch Oa đã cầm chén nhỏ bằng hai tay, cho từng viên từng viên vào miệng.

"Vừa rồi cô cũng nhắc tới sự tình mẫu thân cô uống thuốc chuột, mặc dù không phải ta ép, nhưng coi như cũng có liên quan đến ta, cô lấy lại hai mươi lượng bạc này đi, ta cũng không lấy nữa, coi như là bồi thường cho mẫu thân cô."

Minh ca đã chuẩn bị từ trước, sai người mang ra bốn loại mứt quả, theo thứ tự là mứt hạt sen, mứt mơ ngọt[2], anh đào ngâm rượu[3], hạt óc chó[4], gói trong giấy đỏ, chia thành bốn phần gói lại, vô cùng chỉn chu.

[2] Mứt mơ ngọt (甜杏脯).

[2] Mứt mơ ngọt (甜杏脯)

[3] Anh đào ngâm rượu (酒香樱桃).

[3] Anh đào ngâm rượu (酒香樱桃)

[4] Hạt óc chó (脆桃仁).

Lúc Bạch Đường đến đây, chỉ nghĩ tình huống xấu nhất là có thể mang Thạch Oa về đã là cảm tạ trời đất

Lúc Bạch Đường đến đây, chỉ nghĩ tình huống xấu nhất là có thể mang Thạch Oa về đã là cảm tạ trời đất.

Bây giờ chẳng qua nàng cũng chỉ đáp ứng một cách chiếu lệ, hai mươi lượng bạc kia nàng cũng không khách sáo, quả quyết lấy về.

Dù sao cái loại người gọi là cữu cữu kia đã sớm moi sạch gia sản Bạch gia đưa vào tay Minh ca, chứ cũng không riêng mấy lượng bạc này.

Minh ca còn sợ nàng ấm ức trong lòng, lại nói mấy ngày nữa muốn đến nhà thăm phu phụ Bạch thị, nàng liền khéo léo từ chối.

Suy đi nghĩ lại, chắc chắn mẫu thân cũng không muốn gặp lại tên ôn thần này, ông trời phù hộ, tốt nhất đời này người này không đến cửa Bạch gia.

Thạch Vĩnh Ngôn cõng Thạch Oa trên vai, Minh ca đích thân đưa người ra ngoài.

"Nơi này chẳng qua là nhà nhỏ tạm bợ, nếu sau này có chuyện gì, cô cứ đến trấn Bình Lương tìm ta." Minh ca khách sáo cười nói. "Ắt Thạch huynh đệ cũng biết có thể tìm ta ở đâu rồi."

Tên yêu quái này thừa biết trong lòng, Bạch Đường hoàn toàn không có năng lực này, mà Thạch Vĩnh Ngôn có thể dò la được thôn Liên Hoa thì không cần nói đến trấn Bình Lương.

Dù sao Thạch Oa vẫn còn nhỏ, nghe Bạch Đường nói mẫu thân uống thuốc chuột thì vẫn không hiểu là gì, vừa đi ra ngoài liền hỏi.

Bạch Đường chỉ nói là mẫu thân bị bệnh cấp tính, có điều đã mời đại phu khám rồi, chỉ cần đệ ấy trở về, mẫu thân nhìn thấy đệ thì sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.

Thạch Oa còn nắm hai viên mứt trong tay, bỏ vào miệng ngậm lấy, không bao lâu sau thì thiếp đi trên lưng Thạch Vĩnh Ngôn.

"Ngược lại huynh mới vất vả, lúc đến cũng cõng một người, khi về lại phải tiếp tục cõng đi."

Thạch Vĩnh Ngôn nghe thấy, thấp giọng đáp: "Ta sẽ luôn tình nguyện làm vậy."

Bạch Đường không ngờ hắn đột nhiên nói vậy, khuôn mặt đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác.

Thạch Vĩnh Ngôn thấy mặt nàng thoáng ửng đỏ, lúc ở chỗ Minh ca, A Đường từ đầu đến cuối đều không né tránh hắn, có thể thấy được nàng rất tín nhiệm hắn, trong lòng của hắn rất sung sướng.

Nhưng mà, những lời mà Minh ca nói, hắn cũng nghe lọt không sót một chữ.

Đại nhân vật xuất hiện ở Dư gia là ai, tại sao chưa từng nghe A Đường nhắc qua, người kia cũng rất ưa thích A Đường sao, muốn mang nàng đi?

Song, Thạch Vĩnh Ngôn là người biết chừng mực, tuyệt đối không thể mở miệng hỏi thăm, bằng không thì ấn tượng tốt vừa mới tạo dựng nên sẽ bị phá vỡ ngay lập tức.

Dù sao A Mai cũng có đi cùng nàng, trở về có thể hỏi A Mai, dù sao cũng là muội muội mình, cần gì phải dây vào một cây đinh mềm như thế.

Thạch Oa ngủ rất say, Bạch Đường thấy bên khoé miệng hắn có vệt nước bọt, liền lấy khăn nhẹ nhàng lau chùi.

Hai mươi lượng bạc nặng trĩu, lúc nàng lấy lại cũng không chột dạ, mẫu thân suýt đã mất mạng, đừng nói là hai mươi lượng, cho dù là hai trăm lượng cũng không đền nổi mẫu thân nàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.