Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 5: Ghen tỵ đỏ mắt là bệnh, phải trị



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Chương 5: 

Sáng hôm sau, Vương lão thái vừa thức dậy chuẩn bị làm cơm sáng liền phát hiện lão Nhị và lão Tam đã dựng một cái lều đơn sơ bên cạnh vườn rau ở phía đông sân. Còn lão Đại thì không thấy đâu, nhưng chẳng cần hỏi cũng biết, hẳn là đã lên núi đốn củi rồi.

Vương lão thái bước vào bếp, phát hiện hai tức phụ đã bắt đầu nấu ăn. Suy nghĩ một hồi, lão thái thái liền cầm một cái bát sứt mẻ ra vắt sữa dê, hôm nay đã có thể cho tiểu tôn nữ uống sữa dê rồi.

Vắt sữa xong, Vương lão thái nếm thử một chút, thấy mùi hơi nồng, nghĩ ngợi rồi đặt sữa vào nồi đun lại. Khi sữa đã nóng, lão thái thái bê cả phần ăn sáng chuẩn bị sẵn cho Tiền Cẩm Bình qua cho nhà lão Tam.

Sau khi chăm lo xong cho con dâu đang ở cữ và tôn nữ, Vương lão thái lại gọi Thắng Lợi đang ngủ thức dậy, rồi ra ngoài giúp hai tức phụ chuẩn bị bữa sáng.

Thắng Lợi tự chỉnh trang rồi đi gọi Thắng Ý và Thắng Mãn. Chờ đến khi ba tiểu hài tử đều ra ngoài, Vương Đại Trụ cũng vừa từ núi về với một bó củi lớn trên lưng. Vừa đến cổng đã gặp Vương lão đầu đang ra đồng xem tuyết đã tan hết chưa.

Trong sân tràn ngập khói bếp, Vương lão thái bày biện bữa sáng trong gian chính, nhìn đám nhi tử và tức phụ ai nấy đều bận rộn trong sân, lại thêm ba tôn tử đang vây quanh tổ phụ, khuôn mặt nhăn nheo của lão thái thái ũng giãn ra. Không sợ nghèo, chỉ sợ bất hòa. Gia hoà vạn sự hưng.

Trong sân, ngoại trừ Noãn Noãn vừa sinh ra và Tiền Cẩm Bình đang ở cữ, tất cả đều ngồi quanh bàn chuẩn bị ăn sáng. Vẫn là lão đầu tử động đũa trước, rồi mọi người mới bắt đầu ăn.

“Xuân canh sắp đến rồi, lát nữa lão Nhị xem lại đám nông cụ trong nhà, cái nào cần sửa thì đem lên trấn mà sửa. Lão Đại theo ta lên núi. Còn lão Tam ở nhà dọn đất trong sân, dọn xong thì kêu tức phụ ngươi trồng rau.”

Lão đầu tử vừa ăn vừa phân công việc cho cả nhà. Sau khi ăn xong, ai nấy đều bắt đầu làm việc một cách nhịp nhàng.

Vương Thiết Trụ đang cuốc đất trong sân, chợt thấy Điền lão thái dẫn theo hai tức phụ đến.

“Lão Tam đang cuốc đất đấy à? Định trồng rau hả?” Giọng nói the thé của Điền lão thái vọng lại.

“À, phải, Điền đại nương.” Vương Thiết Trụ không ngẩng đầu, tiếp tục cuốc đất. Người Điền gia, từ già đến trẻ, ai cũng đanh đá lại không biết lẽ phải. Thường ngày chẳng mấy khi qua lại với nhà hắn, lần này đến chắc chắn không có chuyện tốt.

Điền lão thái thấy Vương Thiết Trụ lạnh nhạt như thế thì sắc mặt hơi khó coi, nhưng lại nghĩ đến việc mình đến đây là vì chuyện quan trọng, Điền lão thái dẫn theo hai tức phụ tiến vào sân.

“Ui chao, hôm qua nghe đồn nhà ngươi bắt được mấy con dê từ trên núi về, hóa ra là thật à. Xem kìa, mấy con dê con này trông khỏe khoắn lắm đây.” Ba người đứng xung quanh chuồng dê mà xuýt xoa, Điền nhị tức Lý Xuân Hoa còn đưa tay ra sờ thử.

Vương lão thái đang dỗ tiểu tôn nữ, chợt nghe bên ngoài ồn ào, lão thái thái vừa định đặt Noãn Noãn xuống thì thấy nàng đang mở to đôi mắt sáng ngời như sao. “Noãn Noãn, muốn ra ngoài xem náo nhiệt à?”

Vương Noãn Noãn đang làm trò cho tổ mẫu vui, vừa nghe bên ngoài ồn ào, tính ham vui bẩm sinh của nàng bộc phát. Đôi mắt đen láy như quả nho của nàng lập tức mở to, chớp chớp nhìn tổ mẫu: “A, a, ồ.” Vâng vâng, con muốn ra ngoài.

Vương lão thái thái nhìn Tiền Cẩm Bình đang ngủ say rồi ôm lấy Noãn Noãn, bọc nàng kín trong chăn và bước ra ngoài. Vừa ra tới nơi, lão thái thái liền thấy mấy người Điền gia đang vây quanh chuồng dê, bà trợn mắt nói mát: “Chà chà, chẳng phải Điền tẩu tử sao? Cơn gió nào đưa ngươi đến đây vậy?”

Điền lão thái không quay đầu, cười hì hì nói: “Chuyện là thế này, thẩm à, ta nghe nói nhà ngươi bắt được mấy con dê, ta nghĩ nuôi cả đám thế này cũng vất vả, chi bằng để ta giúp giảm bớt gánh nặng, mua một con dê con về nuôi.”

Vương lão thái nghe xong hừ lạnh một tiếng. Nói nghe hay thật, chẳng phải là muốn chiếm món hời sao. Lão thái thái đảo mắt một vòng rồi nói: “Điền đại tẩu, không phải là không thể bán, nhưng nhà ta mới có thêm đứa nhỏ, chỗ nào cũng cần tiền. Ta không lấy nhiều, ngươi thích con nào thì đưa ta một con dê con một lượng bạc.”

Điền lão thái nghe xong, đôi mắt tam bạch trợn to, suýt nữa nhảy dựng lên: “Sao không đi cướp đi, cùng thôn mà đòi những một lượng bạc, thật là đen lòng đen dạ!”

Điền đại tức Vu Phán Đệ nói giọng ngọt ngào: “Nương, chắc Vương thẩm chỉ nói đùa thôi. Cùng thôn cùng xóm mà, sao lại đòi hẳn một lượng bạc.”

Nói rồi, ba người họ tiến lại gần Vương lão thái: “Chà, nhìn tiểu cô nương này, thật là xinh xắn, trắng trẻo. Nương nhìn xem, tôn nữ Vương thẩm thật dễ thương. Vương thẩm, với tiểu tôn nữ đáng yêu như thế, chẳng lẽ thẩm không muốn tích phúc cho nàng mà bán rẻ cho chúng ta một con dê sao?”

Dứt lời, Vu Phán Đệ còn đưa tay định chạm vào má của Noãn Noãn. Vương Noãn Noãn nghe xong liền nhận ra người lợi hại nhất Điền gia chính là tức phụ nói năng mềm mại này.

Trong lời nói ẩn ý rằng cùng thôn xóm thì nên có chút tình nghĩa, đòi nhiều tiền thế là không hợp lý. Mới thêm nhân khẩu mà không chịu bán rẻ là không tích phúc, không xem trọng cháu mình. Chậc, thật là khéo léo quanh co.

Vương Noãn Noãn đảo mắt, bất ngờ phun mạnh một ngụm nước bọt về phía ba người kia.

Người chịu trận đầu tiên chính là Vu Phán Đệ. Vương Noãn Noãn thấy mặt Vu Phán Đệ cứng đờ trong giây lát, lập tức cười toe toét. Vương lão thái thấy tôn nữ mình tinh quái như thế, khóe mắt cũng dãn ra.

“Điền đại tức à, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không được nói bậy. Dê con ngoài kia giá ít nhất cũng từ một lượng rưỡi đến hai lượng bạc. Ta nể tình đồng hương mà bán cho các ngươi một lượng, thế còn chưa đủ tình nghĩa sao? Còn chuyện tích phúc, tiểu Noãn nhà ta vốn đã có phúc. Nhà ta không làm việc thất đức, cũng chẳng tham của ai bao giờ. Ai không có phúc thì chắc chắn không phải là nhà ta rồi.”

Vương Noãn Noãn nghe vậy, thầm giơ ngón cái trong lòng. Đúng là tổ mẫu của nàng, chẳng phải ngầm bảo người Điền gia vừa tham lam lại vừa thất đức sao, đúng là không tệ!

Điền lão thái trừng mắt, chống nạnh chỉ vào Vương lão thái mà hét lên: “Dê nhà ngươi đâu phải mua về, bọn ta cho tiền là đã tốt lắm rồi, còn muốn đòi hẳn một lượng bạc! Sao ngươi không đi cướp cho nhanh! Cẩn thận đấy, coi chừng hài tử nhà ngươi không lớn nổi!”

“Đúng thế, Vương thẩm, làm người không nên đen lòng như vậy. Dê nhà thẩm chẳng tốn đồng nào mua về, lại muốn bán đắt thế sao!” Lý Xuân Hoa liền tiếp lời, giọng không kém phần chanh chua.

Vương lão thái tiến lên vài bước, đặt Noãn Noãn vào tay Vương Thiết Trụ, rồi tiện tay nhặt lấy cây chổi cạnh đó, quất thẳng về phía ba người Điền gia.

“Ba cái đứa không biết xấu hổ kia, mặt mũi đâu ra mà dám đến đây hả? Cả tường thành cũng không dày bằng mặt các ngươi đâu! Thèm thuồng của người khác như vậy, đôi mắt đỏ ganh ghét như thế là bệnh đấy, cần phải chữa trị ngay! Biến, biến khỏi nhà ta, nếu không ta đánh chết đấy!”

Vương Noãn Noãn tròn mắt nhìn tổ mẫu mình, một mình đấu ba người, hạ đo ván hết! Ha ha ha, thật thích tổ mẫu mạnh mẽ thế này!

Điền lão thái cùng hai tức phụ vội vàng chạy ra ngoài, miệng vẫn lầm bầm chửi rủa.

Vương lão thái đánh đuổi ba người họ tới tận cổng, rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại: “Cút! Đừng hòng bén mảng đến nhà ta lần nữa!” Nói xong, lão thái thái quay lại, như thể biến đổi hoàn toàn, nở nụ cười hiền từ nhìn về phía Vương Thiết Trụ đang bế Noãn Noãn: “Noãn Noãn, không bị dọa sợ chứ? Lại đây, để nãi nãi ôm nào.”

Mặt Vương Thiết Trụ không đổi sắc, nhẹ nhàng trao lại Noãn Noãn cho lão thái thái. Từ trước đến nay, nương chẳng bao giờ chịu thiệt thòi.

Còn về phần nữ nhi hắn, vốn dĩ hắn nghĩ đứa nhỏ có thể sẽ sợ hãi, nhưng vừa cúi đầu xuống, hắn lại thấy nữ hài mở to mắt, chăm chú theo dõi trận náo nhiệt, không rõ Noãn Noãn có hiểu được điều gì không. 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.