Nói Yêu Em 7 Lần

Chương 6



Thầy vừa bước vào lớp, cả lớp đồng loạt đứng lên chào thầy, đây là một thủ tục hành chánh bắt buộc ngày nào cũng như ngày nào cũng phải làm.

Thầy Thành đứng nghiêm nhìn cả lớp rồi phẩy tay nói:

- Chào các em, tất cả ngồi xuống hết đi.

Cả lớp liền ngồi xuống, tiếng lật tập vang lên xoành xoạch kèm theo tiếng …..ngày ngủ.

- Khò…..khò…khò….

Tiếng gáy ngủ kéo dài tạo âm thanh vang rền giữa lớp học, va vào thành tường này rồi đến thành tường khác, xuyên thủng biết bao nhiêu màng nhỉ. Hãy tưởng tượng tiếng gáy đó là một quả bóng, khi bạn thảy nó vào thành tường này, nó sẽ tưng ra rồi va vào thành tường khác sau đó mới rơi xuống.

Thằng Hoàng Nguyên sau tiếng ngáy đầu tiên liền giơ tay ngang mặt, mắt chăm chú nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay mình bắt đầu đếm giờ.

Cả lớp bị tiếng ngáy làm cho cơn buồn ngủ kéo đến, vài đứa há miệng to ra để ngáp dài thành tiếng. Bởi mới nói, căn bệnh mà lây truyền nhiều nhất hiện nay, nhất là với sinh viên học sinh đó là căn bệnh làm biếng và buồn ngủ.

Cuối cùng âm thanh tiếng gáy kéo dài như sấm rền vang lủng bầu trời kia cũng chấm dứt. Ngay sau đó thằng Hoàng Nguyên bèn lên tiếng phá tan cơn buồn ngủ của mọi người:

- 42 giây, dài hơn lúc nãy 3 giây.

Thầy Thành, ngay khi thằng Nguyên lên tiếng thì cũng thoát được khoảnh khắc đứng hình, cơ thể bắt đầu bắt nhịp lại được với các nơ ron thần kinh, tất nhiên sau đó là một luồn nham thạch nóng chảy muốn phun trào trong thầy. Thầy Thành giơ tay lên vỗ bàn cái”rầm” khiến cả lớp giật mình được một phen rớt tim ra ngoài.

Nhỏ Mai Chi thở dài lười biếng lần nữa đưa tay sang lay người nhỏ dậy trước khi nhỏ gặp họa. Nhưng đáp lại lòng tốt của nhỏ Chi là một tiếng ngáy tiếp theo.

Thằng Hoàng Nguyên lại giơ tay đếm giờ, cả lớp lại ngáy dài lần nữa.

Tiếng giày bỗng nện thình thịch dưới nền nhà, khiến cả lớp tỉnh ngủ ngay lập tức, tim đập thình thịch, chẳng ai dám ngáp dài nữa, những cái đầu ngay lập tức quay 90 độ sang nhìn chủ nhân tiếng ngáy, nữa âm thầm cầu khẩn ông trời sẽ phù hộ cho nhỏ tai qua nạn khỏi, nữa chờ xem kịch vui.

Một cái nhéo tai đau điếng khiến Tùng Linh tỉnh ngủ, giấc mơ đang được đứng trên một núi đùi gà vẫn chưa kịp ăn cái nào bỗng biến mất, nhỏ tức giận đứng dậy vỗ mạnh tay xuống bàn, kiêu hùng quát lớn….

- Đứa nào…đứa nào dám phá rối giấc ngủ vàng ngọc của chị hai mày.

- Đứa này nè được không? – Một giọng nói có phần giận dữ mang theo sức sát thương cao độ vang lên.

Tùng Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, đập vào mắt nhỏ là cặp *** chai dày cộm. Tiếp theo đó là gương mặt quen thuộc của ông thầy Thành, giáo viên dạy sử của nhỏ. Gương mặt của thầy thay đổi từ đỏ sang tím theo cái trừng mắt đáng sợ. Một tiếng bộp vang lên trong lòng của Tùng Linh. Nhỏ than thầm trong lòng:” Thôi tiêu rồi, tiêu thật rồi, mẹ ơi cứu con với”

Tất nhiên mẹ nhỏ không có ở đây để cứu nhỏ, cho nên Tùng Linh phải tự thân vận động, tự mình cứu lấy mình. Quyết liều chết xông lên tìm được sống trong cửa tử.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.